TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:03:49
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi phòng ngủ của Cố Ứng Châu, trong đầu Lục Thính An vẫn văng vẳng giọng gọi “chị” kia.
“Vẫn cảm thấy Tống Nghi Chi có một người em gái nào đó.” Cậu trầm giọng nói. “Cha mẹ và chị gái cô ta còn đang ở đồn chứ?”
Cố Ứng Châu gật đầu: “Vẫn đang ở đó.”
“Tôi muốn hỏi họ vài chuyện.”
Cố Ứng Châu gật nhẹ, nhưng trước khi đưa cậu đi, không quên cảnh báo trước:
“Chuẩn bị tâm lý đi. Đám người đó một mực khăng khăng, những năm qua giấu được chuyện của Tống Nghi Chi, tất cả cũng vì muốn bảo vệ cô ta.”
Quả thật có thể che giấu thân phận Tống Nghi Chi suốt năm năm trời không để lộ ra, cũng chỉ có vài cái miệng cứng tới mức… trời có sập cũng chưa chắc mở lời.
Lục Thính An khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Phòng thẩm vấn, không khí căng như dây đàn.
Ánh đèn trắng nhợt hắt từ trần xuống, chiếu thẳng vào mắt Tống Mỹ Hàm, khiến đôi mắt cô đỏ ngầu, vằn cả tơ máu. Nhưng cô không thể nhắm mắt, không dám lộ ra bất kỳ vẻ mệt mỏi nào, bởi chỉ cần hơi có biểu cảm đó, cảnh sát đối diện sẽ càng ép sát, chất vấn cô với giọng điệu càng sắc bén hơn.
Cuối cùng, cô không thể giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài. Tống Mỹ Hàm gắt gỏng đứng bật dậy khỏi ghế, giọng to lên:
“Các anh định hỏi đi hỏi lại cái câu này bao nhiêu lần nữa? Nghi Chi mất tích đâu phải chuyện mới hôm qua. Cả nhà tôi mấy ngày nay chưa gặp nó tính kỹ ra chắc cũng gần ba ngày rồi!”
“Ba ngày không thấy mà mãi đến hôm qua mới báo án?” Cảnh sát nhíu mày phản bác.
Câu hỏi này không phải lần đầu cô nghe. Trước đó đã có người hỏi rồi, và cô đều trả lời trơn tru, không để lộ sơ hở. Nhưng lần này không rõ vì mệt mỏi hay vì áp lực tâm lý đã bào mòn, Tống Mỹ Hàm để lộ ra một mặt hoàn toàn khác với hình tượng điềm đạm trước giờ.
“Xin lỗi, tôi phải sống xoay quanh em gái tôi 24/7 mới được yên lòng chắc?” Cô chống nạnh, mặt lạnh như tiền, trong giọng nói mang theo rõ sự bực bội. “Tôi không có cuộc sống riêng à? Không có quyền tự do à? Nghi Chi dù đã ‘ẩn thân’, nhưng nó cũng không phải kè kè ở nhà mỗi ngày. Nó thường xuyên ra ngoài, đi suốt ngày suốt đêm cũng không báo. Cả nhà tôi ai cũng có công việc, có nhịp sống riêng. Không thể lúc nào cũng giám sát nó được! Khi phát hiện nó mất tích, chúng tôi đã nhờ người khắp nơi giúp tìm. Tìm mãi không thấy, mới buộc phải báo án!”
Cảnh sát bị cô phản ứng bất ngờ làm cho sững lại, nhưng vẫn cúi đầu ghi chép lời khai từng chữ một.
Đúng lúc ấy, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra. Lục Thính An và Cố Ứng Châu bước vào, vừa hay bắt gặp cảnh Tống Mỹ Hàm đang đôi co gay gắt với hai cảnh sát trực ban.
Sự xuất hiện bất ngờ khiến cả ba người trong phòng ngớ người. Tống Mỹ Hàm cũng khựng lại, biểu cảm trên mặt vẫn chưa kịp giấu đi.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã điều chỉnh lại sắc mặt, sửa sang lại áo khoác bị nhăn rồi từ tốn ngồi xuống.
Hai cảnh sát vừa nhìn thấy Cố Ứng Châu lập tức đứng lên chào.
“Chỗ này để tôi.” Cố Ứng Châu nói ngắn gọn. “Hai người ra ngoài trước đi.”
Họ không phản đối, sắp xếp lại tài liệu ghi chép rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua Cố Ứng Châu, nghe thấy anh trầm giọng nói một câu:
“Vất vả rồi.”
Hai người kia không thuộc Tổ trọng án, chỉ là trực ban ở tầng dưới, tạm thời bị gọi lên hỗ trợ thẩm vấn. Đây là lần đầu tiên họ trực tiếp được đội trưởng Cố chào hỏi, câu “vất vả” ấy khiến họ có phần bối rối như được khen thưởng quá sức.
Họ lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm túc đáp lại:
“Không có gì ạ! Nhưng người bị nghi vấn không phối hợp cho lắm, tạm thời vẫn chưa khai thác được manh mối nào hữu dụng.”
Cố Ứng Châu khẽ vẫy tay. Hai cảnh sát lập tức xoay người rời đi.
Thấy Cố Ứng Châu và Lục Thính An ngồi xuống ngay trước mặt mình, Tống Mỹ Hàm bất giác thẳng lưng, chỉnh lại tư thế.
Lục Thính An nhận ra hành động nhỏ đó. Ánh mắt cậu lóe lên tia sắc bén.
Khi cậu mới vào, dù Tống Mỹ Hàm đang tranh cãi với cảnh sát, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng thần thái của cô lại khá thả lỏng. Thể hiện ở chỗ: các ngón tay buông lơi bên chân, dáng ngồi có phần tùy tiện.
Nhưng giờ đây tuy biểu cảm trên mặt đã mềm lại, nhưng hai tay cô đặt trên bàn lại siết chặt thành nắm đấm, hai đầu gối khép sát, ngồi thẳng tắp và cực kỳ đoan chính.
Lục Thính An nở một nụ cười nhạt, rồi như thể tiện tay cầm lấy bản ghi chép trên bàn, đọc qua vài lần, giọng điệu dửng dưng:
“Tống tiểu thư không cần phải căng thẳng.”
Chưa dứt lời, Tống Mỹ Hàm đã đáp lại ngay, không hề do dự:
“Tôi không căng thẳng. Tôi đã bị các anh giữ ở đây mấy tiếng rồi. Các anh dùng cách đối xử với nghi phạm để đối xử với tôi nhưng thật ra người c.h.ế.t là em gái tôi. Tính theo một nghĩa nào đó, tôi mới là người bị hại. Các anh giam giữ tôi thế này, không hợp pháp chút nào.”
Lục Thính An nhận ra trong giọng nói của cô có chút mùi… đe dọa, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm, chỉ rút bút ra, ghi vài dòng lên giấy.
Nam Cung Tư Uyển
“Tống tiểu thư hiểu luật là do luật sư Chiêm sao?”
Tống Mỹ Hàm cụp mắt, nhẹ cau mày: “Liên quan gì đến anh ta?”
“Cô với anh ta là bạn thân đúng không? Tôi đoán là anh ta đã phổ cập chút kiến thức pháp luật cho cô.”
Tống Mỹ Hàm lập tức quay đầu sang hướng khác, tránh ánh mắt đối diện của Lục Thính An. Giọng cô bình thản, nhưng có phần lạnh nhạt:
“Tôi không hứng thú với pháp luật. Với Chiêm Tinh Quang, chỉ là quan hệ thuê mướn rất bình thường. Tôi cần hỗ trợ pháp lý, anh ta giúp, thế thôi.”
“Dù các anh có hỏi bao nhiêu lần đi nữa, câu trả lời của tôi vẫn vậy. Em tôi gặp chuyện, tôi đã rất đau lòng rồi. Các anh không tập trung đi tìm hung thủ, mà lại phí cả đống thời gian vây lấy một người vô tội như tôi khiến tôi phải nghi ngờ liệu cảnh sát Cảng Thành có thật sự chuyên nghiệp hay không!”
Nói đến cuối câu, giọng cô đã bắt đầu cao lên, gần như nóng nảy.
Nhưng Lục Thính An vẫn không hề mất bình tĩnh, nhịp điệu giọng nói chậm rãi:
“Tôi tin cô không g.i.ế.c Tống Nghi Chi. Ít nhất đến giờ, chưa có bằng chứng cho thấy cô có động cơ rõ ràng để g.i.ế.c em mình. Nhưng, việc chúng tôi chưa phát hiện ra động cơ không có nghĩa là động cơ không tồn tại. Biết đến sự tồn tại của Tống Nghi Chi vốn dĩ đã là điều rất ít người biết. Vậy mà cô lại là người đầu tiên báo án. Trong chuyện này có điều gì khuất tất, tôi nghĩ… chỉ có cô là rõ nhất.”
Tống Mỹ Hàm sầm mặt, định phản bác, nhưng Lục Thính An bỗng đổi giọng:
“Tôi muốn hỏi cô một điều từ lâu rồi… Ngoài Tống Nghi Chi, cô còn có chị em nào khác không?”
Tống Mỹ Hàm nhìn Lục Thính An với vẻ nghi hoặc.
Từ đầu buổi thẩm vấn đến giờ, chưa ai hỏi đến những chuyện ngoài Tống Nghi Chi. Câu hỏi này là lần đầu tiên.
Cô suy nghĩ vài giây, rồi đáp:
“Chị em thì tất nhiên là có. Nhưng anh đang nói đến loại quan hệ nào?”
Lục Thính An gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Người thân, bạn bè cũng được.”
Tống Mỹ Hàm lại dừng một chút, rồi nói:
“Đều có. Bên nội tôi, họ hàng anh em rất đông. Cùng thế hệ với tôi và Nghi Chi, cũng không ít.”
“Nhưng mấy năm nay, nhà tôi đã cắt đứt liên hệ với đám họ hàng đó. Bà con nghèo ấy mà, chắc anh hiểu lúc nhà tôi còn khó khăn thì ai cũng muốn tránh xa. Đến khi Nghi Chi bắt đầu có chút danh tiếng, bọn họ lại tìm cách dính vào. Buồn cười nhất là có người còn định giới thiệu người yêu cho tôi và cho cả Nghi Chi. Sau này Nghi Chi ẩn thân, chúng tôi càng không dám dính tới bọn họ. Ai biết bọn họ vì tiền mà dám làm ra chuyện gì.”
Nhắc đến họ hàng, Tống Mỹ Hàm không giấu được vẻ chán ghét. Cô hạ giọng, tiếp tục:
“Còn bạn bè thân thì cũng có vài người, nhưng tôi chưa bao giờ kể chuyện gia đình với họ. Chuyện lần này chắc chắn không liên quan gì đến mấy người đó.”
Lục Thính An gật đầu, rồi hỏi tiếp:
“Thế còn Tống Nghi Chi? Cô ấy có ai thân không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-52.html.]
Lần này, Tống Mỹ Hàm trả lời còn nhanh hơn trước:
“Không có.” Câu trả lời ngắn gọn, ngữ điệu còn có phần vội vàng.
Lục Thính An chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tống Mỹ Hàm lập tức nở nụ cười, chẳng có sơ hở nào, giải thích thêm:
“Với thân phận như Nghi Chi, anh nghĩ xem, cô ấy sao có thể có bạn thân thật sự? Cô ấy chỉ có một người chị là tôi, chỉ mình tôi không bao giờ quay lưng lại với cô ấy, luôn ở bên giúp đỡ, chấp nhận cô ấy.”
Lục Thính An gật đầu như đã hiểu:
“Nói cách khác, hai người rất thân thiết.”
“Tất nhiên.” Tống Mỹ Hàm không cần nghĩ. “Chúng tôi là chị em ruột. Trong cuộc sống và công việc của Nghi Chi, rất nhiều việc là do tôi lo liệu. Nếu như vậy còn không tính là thân thiết thì còn gì là thân thiết nữa?”
Cô dừng lại một chút, dường như thấy câu hỏi kia thật buồn cười. Sắc mặt thả lỏng, cô nói tiếp:
“Tôi có thể nói là đã khai hết những gì tôi biết rồi. Vì chuyện của em gái, tôi hai ngày nay chưa được chợp mắt. Cha mẹ tôi cũng vậy. Tôi còn trẻ thì chịu được, nhưng họ đã ngoài bảy mươi, tôi thật sự sợ cơ thể họ không chịu nổi…”
Lục Thính An đúng lúc tỏ ra thông cảm, gương mặt hiện lên vẻ thương xót:
“Cô nói có lý.”
Cậu khẽ vỗ vai Cố Ứng Châu:
“Tống tiểu thư và cha mẹ cô ấy không phải nghi phạm. Thả họ đi.”
Lần này, người bất ngờ lại là Tống Mỹ Hàm.
Cô không ngờ, sau ngần ấy thời gian bị cảnh sát hỏi han, cuối cùng người nói câu “thả người” lại là Lục Thính An một người thoạt nhìn chẳng có vẻ dễ thuyết phục chút nào.
Cô hơi nghi ngờ, vẫn ngồi yên, không nhúc nhích:
“Tôi thật sự có thể đi rồi sao?”
Lục Thính An không trả lời, chỉ hỏi lại:
“Hay là cô còn điều gì chưa nói ra?”
Tống Mỹ Hàm lập tức lắc đầu:
“Không có.”
“Vậy thì được rồi.”
Lục Thính An đứng dậy khỏi bàn làm việc, “Đi thôi, cha mẹ cô đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh.”
Lúc này Tống Mỹ Hàm mới tin rằng mình thật sự được thả ra.
Cô nhanh chóng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế chuyên dụng, kéo cửa phòng thẩm vấn rồi bước nhanh ra ngoài.
Cố Ứng Châu hành động chậm hơn Lục Thính An một chút. Đợi đến khi bóng dáng Tống Mỹ Hàm khuất sau cánh cửa, anh mới thong thả thu dọn đống tài liệu trên bàn.
Anh có chút không hiểu vì sao Lục Thính An lại làm như vậy. Nhưng đã nói từ trước rằng lần thẩm vấn này do Lục Thính An chủ trì, anh cũng không có lý do gì xen vào.
Tống Mỹ Hàm gõ cửa một phòng thẩm vấn khác, giải thích tình huống với cảnh sát bên trong.
Lúc đầu cảnh sát còn chưa tin lời cô nói. Mãi đến khi Lục Thính An bước tới cửa, đích thân lặp lại mệnh lệnh thả người, hai viên cảnh sát mới miễn cưỡng nói với hai ông bà già trong phòng: “Các vị có thể đi rồi.”
Tống Mỹ Hàm gần như lao vào, nhanh chóng đỡ hai người từ trên ghế dậy.
Lúc này, Lục Thính An mới thấy rõ gương mặt của hai người già trong phòng thẩm vấn. Đó là những gương mặt bình thường đến mức đi ngoài phố cũng chẳng ai để ý. Kể cả ngồi sát cạnh nhau cũng khó tìm được điểm gì nổi bật.
Rất khó tưởng tượng, hai người bình thường như vậy lại có thể nuôi dạy ra hai cô con gái xuất sắc như Tống Mỹ Hàm và Tống Nghi Chi. Cả hai người con gái, bất kể là ngoại hình hay năng lực, đều toát lên khí chất con nhà giàu, được giáo dục tử tế.
Nhưng nhớ lại lời Tống Mỹ Hàm vừa nói rằng hai người già này từng bị họ hàng khinh thường chỉ vì nghèo khó thì đúng là có phần đáng thương.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, bà cụ liền mềm nhũn ngã vào lòng Tống Mỹ Hàm, nước mắt nước mũi trào ra không ngừng. Bên cạnh ông cụ thì vẻ mặt u ám, trầm mặc như chôn kín nỗi đau.
Cố Ứng Châu đi ra, thấy cảnh ba người nhà họ Tống ôm nhau khóc như mưa, lại liếc mắt nhìn đám cảnh sát đứng ở cửa còn đang tay chân luống cuống, liền hỏi:
“Các cậu không hỏi cái gì quá đáng đấy chứ?”
Hai viên cảnh sát chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: “Không có ạ.”
Hai người họ cộng lại tuổi tác còn chưa lớn bằng bà cụ. Con gái nhà người ta vừa mất, dù họ có nghi ngờ, cũng chẳng dám hỏi mấy câu quá giới hạn. Từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh vài câu hỏi như: quan hệ xã hội của Tống Nghi Chi, có thù oán với ai, có dính líu gì đến đàn ông không…
Không chỉ vậy, trong mấy tiếng đồng hồ thẩm vấn, họ như ngồi trên đống lửa, thường xuyên phải rót nước cho hai ông bà già, sợ họ xúc động quá mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ai ngờ vừa thấy Tống Mỹ Hàm, hai ông bà đã khóc đến như vậy.
Bà cụ chống tay vào người Tống Mỹ Hàm để giữ thăng bằng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm về phía Lục Thính An:
“Con gái tôi nó thật đáng thương! Năm năm trước nó may mắn sống sót trong một vụ hỏa hoạn, suốt bao năm nay tôi vẫn luôn lo sợ nó sẽ rời xa tôi… Rốt cuộc là ai lại hận nó đến vậy! Vì sao đến giờ vẫn không chịu buông tha cho nó chứ?!”
Bà cụ vừa dứt lời, liền hụt hơi suýt ngất, may mà Tống Mỹ Hàm nhanh tay đỡ lấy, một tay ấn vào huyệt nhân trung giữ cho tỉnh táo.
Bà cụ hổn hển thở, ánh mắt đau đớn dõi về phía cuối hành lang.
Chỗ đó không có đèn, hành lang trông vừa tối vừa sâu như miệng vực đen ngòm đang chờ nuốt chửng người ta.
Cuối hành lang chính là phòng pháp y. Bên trong có không ít t.h.i t.h.ể hoặc còn nguyên, hoặc đã phân mảnh chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ khiến người ta sởn da gà.
Thế nhưng bà cụ lại không sợ, còn loạng choạng bước về phía đó mấy bước:
“Nghi Chi, con ơi… mẹ đến xem con đây, để mẹ nhìn con một cái thôi…”
Tống Mỹ Hàm vội kéo mẹ lại, nhẹ giọng an ủi:
“Mẹ… mình về trước đi, Nghi Chi trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy hai người như vậy đâu.”
Nhưng bà cụ cứng đầu, vẫn cố chấp:
“Để mẹ nhìn nó một cái, chỉ một cái thôi…”
Nhưng làm sao Tống Mỹ Hàm có thể để bà nhìn được chứ?
Tóc da, thân thể là do cha mẹ sinh thành. Người c.h.ế.t đi, ai cũng mong giữ được t.h.i t.h.ể nguyên vẹn.
Tống Nghi Chi tuy không mất nội tạng nào, nhưng t.h.i t.h.ể đã bị phân thành rất nhiều mảnh nhỏ, ghép lại cũng chẳng nguyên vẹn được.
Ngay cả cảnh sát còn thấy tàn nhẫn, thì cha mẹ cô sao có thể chịu nổi?
Cố Ứng Châu là người có kinh nghiệm xử lý tình huống kiểu này. Anh biết t.h.i t.h.ể Tống Nghi Chi vẫn chưa được chỉnh sửa lại, bây giờ mà bước vào phòng pháp y sẽ ảnh hưởng công tác giám định, hơn nữa cũng không hợp quy định của cảnh sát. Thế nên anh cố gắng khuyên nhủ đôi vợ chồng già đau khổ này rời đi.
Chẳng mấy chốc, ba người nhà họ Tống được đưa đến cửa đồn cảnh sát.
Nhìn bóng lưng ba người dìu nhau rời khỏi, Lục Thính An lộ ra vẻ mặt khó đoán.
Chưa đứng được nửa phút, Du Thất Nhân đã vội vàng chạy tới.
Thấy hai hộ pháp môn thần đứng chắn cửa, cô giơ cao tập hồ sơ trong tay vẫy vẫy:
“Lão đại, tôi tra được một ít tư liệu liên quan đến nhà họ Tống! Có thể sẽ giúp ích cho vụ án đấy!”