Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:36:31
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời điểm này các bộ phận pháp y đã sớm tan làm, phòng Giám định vật chứng cũng tạm thời chưa cần đến.

 

Đêm nay trời tối đen như mực, dù có dấu vết thì ở thời điểm này cũng khó lòng phát hiện. Việc quan trọng lúc này là điều tra rõ ràng rốt cuộc là án gì, đồng thời lập tức phong tỏa khu công viên Lâm Gian, tránh để người không phận sự vào làm hỏng hiện trường vụ án.

 

Khi xe tới được vùng ngoại ô Tân Phổ thì đã là gần 1 giờ rưỡi sáng. Nhóm cảnh sát đi trước đã có mặt tại công viên. Cố Ứng Châu thì dẫn Lục Thính An đi về phía khu biệt thự cách công viên khoảng một cây số.

 

Ngoài cổng bảo vệ của khu biệt thự, Giang Linh đang ngồi co ro, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

 

Bên cạnh cô là một nhân viên bảo vệ cao lớn cùng chú chó Dobermann trung thành, cũng tạm coi là an toàn. Nhưng dù vậy, trong đầu Giang Linh vẫn không thể gạt đi được hình ảnh vừa rồi, khi cô thấy rõ vật mà Kim Bảo ngậm về là một cánh tay cụt m.á.u me be bét.

 

Hình ảnh ấy như một cái móng vuốt, bóp nghẹt tim cô khiến trái tim cứ đập loạn lên, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

 

Cửa phòng bảo vệ bất ngờ bị đẩy mạnh từ bên ngoài, khiến cả người Giang Linh giật nảy lên như chim sợ cành cong, run lẩy bẩy.

 

Ngay cả bảo vệ cũng bị dọa dựng tóc gáy, bản năng cầm lấy dùi cui điện trên bàn, lập tức đưa tay lên tư thế phòng thủ.

 

Suy cho cùng thì vụ án mạng xảy ra gần công viên cách đây không xa, dù là đàn ông cũng khó tránh khỏi rùng mình. Nói gì thì nói, chính mắt thấy một cô gái dắt theo một con ch.ó miệng đầy m.á.u chạy xộc vào phòng bảo vệ, anh suýt chút nữa hét toáng lên, chỉ có thể liều mạng bóp đùi mình để giữ bình tĩnh.

 

“Cảnh sát.”

Cố Ứng Châu nhanh chóng rút thẻ ngành ra, giơ lên trước mặt bảo vệ để chứng minh thân phận.

 

Đến lúc này, nhân viên bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt dùi cui điện sang một bên, rồi quay sang trấn an Giang Linh:

“Giang tiểu thư, cảnh sát tới rồi, cô đừng sợ. Những gì thấy được tối nay, cô cứ kể lại hết cho họ.”

 

Giang Linh ôm chặt đầu, nghe bảo vệ nói là cảnh sát, lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy hai người đàn ông đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa, cô liền không kìm được mà òa lên khóc lớn:

“Các người, sao các người bây giờ mới tới… hức… hức…”

 

“Cô họ Giang?” Cố Ứng Châu hỏi thẳng.

 

Giang Linh vừa thút thít vừa gật đầu: “Vâng tôi là Giang Linh.”

 

Cố Ứng Châu không vòng vo:

“Cô là người báo án. Chúng tôi sẽ cần cô mô tả sơ bộ lại hiện trường trước khi đến nơi đó kiểm tra. Về việc phát hiện thi thể, hy vọng cô có thể kể lại đúng sự thật.”

“Vậy đầu tiên, trễ thế này rồi, tại sao cô lại một mình xuất hiện ở công viên Tân Phổ? Từ nhà cô đến đó cũng phải gần một cây số, đúng không?”

 

Giang Linh vừa lau nước mắt, vừa tức giận mà lại bất lực chỉ sang con ch.ó Dobermann đang nằm yên bên cạnh, vẻ mặt vẫn còn hơi ngơ ngác sau cơn náo động:

“Còn không phải vì nó sao. Kim Bảo tinh lực gấp mấy lần chó bình thường, ở trong khu biệt thự chạy vài vòng chẳng giảm được bao nhiêu sức. Mà nó thì lại cứ thích cái chỗ công viên Lâm Gian kia kìa, gần như ngày nào cũng đòi đi.”

“Ban ngày tôi làm mười mấy tiếng ở công ty, chẳng còn bao nhiêu thời gian cho nó. Trong lòng áy náy, chỉ cần nó muốn ra ngoài, dù muộn đến đâu tôi cũng ráng dẫn đi. Ai ngờ lại gặp chuyện như vậy…”

 

Cô dùng sức lắc đầu, không muốn tiếp tục nhớ lại:

“Thật sự… thật sự quá đáng sợ… Sao ở công viên lại có thể có thứ như vậy được chứ! Mấy đêm nay chắc tôi không ngủ nổi…”

 

Lục Thính An im lặng nhìn cô, trong mắt hiện chút đồng cảm.

 

So với nhiều người từng tận mắt thấy thi thể, thì trạng thái của Giang Linh bây giờ đã được coi là rất ổn.

Phần lớn người sau khi chứng kiến xác chết, trong lòng đều sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí trong thời gian ngắn không thể nói năng rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc.

 

Còn Giang Linh, ngoài việc khóc ra, lời cô nói vẫn rất rõ ràng, logic đầy đủ.

 

Cố Ứng Châu tiếp tục hỏi:

“Khi ở công viên Lâm Gian, cô có thấy ai đáng nghi không?”

 

Giang Linh liên tục lắc đầu:

 

“Tôi vốn cũng không thường dắt chó đi khuya thế này. Cuối năm rồi, công ty bận kinh khủng, hôm nay phải làm thêm mấy tiếng, về nhà trễ một chút. Lâm Gian công viên vào tầm bảy, tám giờ tối còn có người chạy bộ, nhưng qua chín giờ thì gần như chẳng còn ai.”

 

“Anh cảnh sát, thật ra lúc đi ngang qua đoạn đó tôi đã thấy bất an rồi. Kim Bảo chắc cũng cảm nhận được điều gì đó, nên hưng phấn hơn hẳn mọi hôm. Tôi nói kiểu gì nó cũng cứ nhất định kéo vào công viên. Nhưng mà tôi thực sự không thấy ai khả nghi cả. Các anh nghĩ mà xem, nhìn thấy một cánh tay cụt ở ngay trước mặt mà tôi hét lên như thế, hiện trường vẫn không có động tĩnh gì, chắc chắn hung thủ đã rời đi từ lâu rồi.”

 

Bảo vệ cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa:

“Lúc Giang tiểu thư chạy về đến đây, tôi còn lấy hết can đảm ra ngoài nhìn quanh một vòng, cũng chẳng thấy ai đi theo cô ấy cả.”

 

Nói xong, anh ta từ dưới ghế kéo ra một cái thau nhựa màu đỏ, vừa có chút e dè vừa hỏi:

“Cảnh sát, cái này chắc không cần nữa đâu nhỉ? Nếu không cần, tôi tính mang đi đổ cho xong.”

 

Cố Ứng Châu liếc nhìn thau nước đỏ ngầu như m.á.u kia:

“Lấy từ đâu ra?”

 

Bảo vệ xị mặt, bất đắc dĩ chỉ vào chú chó Dobermann bên cạnh Giang Linh,

“Còn không phải từ cái mõm của thằng ngốc đó rửa ra à. Giang tiểu thư không dám đụng vào, tôi đành phải giúp. Rửa qua loa thôi chứ sạch sẽ gì. Cũng phải nói, chó mèo gì mà ngốc đến độ đi cắn cả xác chết, vậy mà vẫn cứ tươi tỉnh như không.”

 

Như thể để minh họa cho câu nói đó, Kim Bảo phấn khích vẫy đuôi:

“Gâu!”

 

Bảo vệ: “……”

Anh nhìn sang Cố Ứng Châu, ánh mắt như nói: “Thấy chưa? Tôi nói không sai mà.”

 

Cố Ứng Châu chẳng buồn tiếp lời, chỉ quay sang Giang Linh:

“Chúng tôi đã nắm sơ bộ tình hình rồi. Cô cứ về nhà nghỉ ngơi trước. Nếu cần thêm gì, sở cảnh sát sẽ liên hệ với cô sau.”

 

Giang Linh vốn cũng muốn về nhà ngay lập tức chỉ có khoá kỹ cửa nẻo từ trên xuống dưới mới khiến cô thấy yên tâm hơn.

Nhưng khi cô đứng lên, chân mềm nhũn như bún, lại ngồi phịch xuống ghế.

 

Cô hơi ngượng, cười với Lục Thính An, vừa vỗ nhẹ đầu gối vừa nói:

“Xin lỗi, chân tôi mềm mất rồi… Tôi ngồi nghỉ một lát nữa, các anh cứ đi điều tra hiện trường trước, không cần lo cho tôi.”

 

Cố Ứng Châu xoay người rời đi ngay không nói nhiều, Lục Thính An thì vẫn dừng lại an ủi:

“Chút nữa sẽ có người đưa cô về. Về tới nhà, nhớ tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi cho thư giãn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.”

 

Giọng nói cậu ta êm ái dễ nghe, chậm rãi như làn gió xuân, không hề phô trương mà lại có sức làm dịu lòng người.

Giang Linh cảm kích gật đầu.

 

Lục Thính An nói thêm:

“Bây giờ hung thủ ở trong tối, cô ở ngoài sáng. Thời gian này tốt nhất đừng ra ngoài một mình vào ban đêm, dù có Kim Bảo đi theo cũng chưa chắc bảo đảm an toàn. Sở cảnh sát sẽ cử người âm thầm bảo vệ cô. Nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, lập tức gọi số này: 0085-24293.”

 

Giang Linh nắm chặt dây dắt chó, gật đầu mạnh mẽ hơn nữa:

“Anh cảnh sát, cảm ơn anh.”

 

 

Ra khỏi chốt bảo vệ, Cố Ứng Châu lái xe chở Lục Thính An tới hiện trường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-46.html.]

Xe vừa chạy lên đại lộ, anh liếc qua bên cạnh, giọng nửa lười biếng nửa trêu ghẹo:

“Cậu cũng biết cách an ủi người ta phết nhỉ.”

 

Lục Thính An dựa đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi theo cảnh vật ngoài kia.

 

Ngoại ô Tân Phổ tuy là vùng xa, nhưng hai bên đường đều là sườn núi chạy dài. Thế nhưng so với nhiều khu ở Cửu Long Thành, nơi này rõ ràng có tương lai phát triển hơn nhiều. Vì thuộc khu quy hoạch du lịch, đất đai ở đây đã bị người ta tranh mua với giá trên trời.

 

Đường nhựa được trải thẳng tắp, cứ cách hai ba mét lại có một cột đèn đường.

 

Lúc này chợt có một khoảnh khắc thoáng qua, Lục Thính An bỗng cảm thấy như mình vừa xuyên đến ba mươi năm sau, đang băng qua con đường hiện đại hoá hoang vắng giữa núi rừng ít dấu người.

 

Nhưng suy nghĩ đó chỉ loé lên rồi tan biến rất nhanh.

 

Dù Cảng Thành bây giờ có phát triển đến mấy, đường xá có đẹp đến mấy, nhà cửa có cao đến đâu vẫn có một sự khác biệt rất rõ ràng so với ba mươi năm sau: không có camera giám sát.

 

Ba mươi năm sau, đến cả đường núi không mấy ai qua lại cũng được lắp đầy camera. Còn hiện tại, ngay cả những nơi phồn hoa nhất, camera cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chính vì vậy, Cảng Thành mới thường xuyên xảy ra án mạng lớn và mỗi vụ lại cực kỳ khó phá.

 

“Giang tiểu thư chỉ là một người dân bình thường. Không giống mấy anh, những người đã quen với hiện trường án mạng. Cảnh tượng đêm nay có thể để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy. Tôi chỉ nói đôi câu thì chẳng ích gì đâu. Cá nhân tôi nghĩ nên sắp xếp cho cô ấy gặp một bác sĩ tâm lý.”

 

Tấm biển đá lớn “Công viên Lâm Gian Tân Phổ” nổi bật bên lề đường, dây phong tỏa kéo dài từ băng ghế công cộng đến gốc cây hòe to nhất.

 

Cố Ứng Châu đạp phanh, cho xe tấp vào lề:

“Chuyện của cô ấy, không cần cậu lo.”

 

Lục Thính An đang tháo dây an toàn thì khựng lại, quay đầu nghi hoặc:

“Sao cơ?”

 

“Cậu có biết cha cô ấy là ai không?” Cố Ứng Châu hỏi ngược lại, giọng hờ hững.

“Mười mấy năm trước, cha cô ta là ‘rắn đầu đất’ ở Cảng Thành. Sau này trong chiến dịch truy quét thế lực đen, ông ta mới rửa tay gác kiếm, chuyển sang làm ăn hợp pháp.”

 

“Bây giờ nhà họ Giang hoạt động hợp pháp, làm ăn ‘trắng’, nhưng rút củ cải thì cũng lôi cả đống bùn theo. Quan hệ ngầm, nhân mạch ngầm… vẫn còn đủ cả.”

 

“Giang Linh là con gái duy nhất. Giữa đêm hôm gặp chuyện thế này, cậu nghĩ cha cô ta sẽ đứng nhìn à?”

 

Giang gia có thể dành cho Giang Linh sự bảo vệ còn vững chắc hơn bất kỳ cái gọi là “bảo vệ nhân chứng” nào của cảnh sát.

 

Lục Thính An quả thực không biết gì về thân thế của Giang Linh, có lẽ nguyên chủ từng nghe phong thanh vài điều, nhưng cậu thì hoàn toàn không rõ. Tuy nhiên, sau khi biết được Giang Linh là người được Giang gia coi trọng, cậu cũng yên tâm hơn nhiều.

 

Động cơ xe đã tắt, Cố Ứng Châu nhìn qua cửa sổ một cái rồi nói:

“Xuống xe đi.”

 

Anh theo phản xạ với tay lấy chiếc Motorola 8900, ngón tay nhẹ vuốt qua lớp vỏ cứng của điện thoại, rồi chậm rãi nói:

“Vừa nãy cậu cho Giang Linh số điện thoại… là số của tôi.”

 

Lục Thính An đã mở cửa xuống xe, nghe vậy liền cúi người nhìn vào, hỏi:

“Có vấn đề gì sao?”

 

Trong sở cảnh sát, ngoài máy bàn và bộ đàm ra thì hiếm ai dùng điện thoại di động. Cũng chỉ có Cố Ứng Châu mới chịu bỏ ra mấy vạn mua cái “cục gạch” to tướng ấy, to gần bằng cái loa, nhét túi không nổi, đi ra ngoài phải đeo bên hông, nhìn cứ như đại ca giang hồ.

 

“Sếp Cố thần dũng bất phàm, phản ứng nhanh nhạy, lúc nguy cấp mà không gọi cho anh thì còn gọi cho ai được?” Lục Thính An vừa nói vừa cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

 

Cố Ứng Châu không nói gì, khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ cười mà như không cười.

 

“Đi thôi.” Lục Thính An đã đứng thẳng người, đóng cửa xe lại, thúc giục.

 

Từ trong xe nhìn ra, thấy cậu đã vén dây cảnh giới, hơi khom lưng đi vào công viên. Cố Ứng Châu ban đầu muốn hỏi một câu, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

 

Thật ra từ đầu anh đã thấy kỳ lạ, Lục Thính An làm thế nào mà biết được số điện thoại của anh?

 

Công viên Lâm Gian ở khu Tân Phổ dưới ánh đèn pin sáng rực, loang lổ chỗ sáng chỗ tối. Lục Thính An đi tới dưới bức tượng đồng trong công viên, tìm được Du Thất Nhân, người đang chỉ huy đội khiêng t.h.i t.h.ể cẩn thận làm việc.

 

Lục Thính An bước nhanh tới:

“Sao rồi? Đã tìm đủ t.h.i t.h.ể chưa?”

 

Du Thất Nhân nhìn thấy hắn, lắc đầu:

“Chưa. Hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nơi vứt xác cũng không theo quy luật gì, chó nghiệp vụ đã lục soát hơn nửa công viên, mới tìm được hai tay và một đôi chân. Phần thân mình và đầu hiện vẫn chưa rõ tung tích.”

 

Trên mặt đất đặt một túi t.h.i t.h.ể trắng, bên trong là hai tay và hai chân được xếp đúng theo vị trí giải phẫu.

 

Ước chừng nạn nhân đã c.h.ế.t được hai ba tiếng, nhưng t.h.i t.h.ể vẫn chảy m.á.u rất nhiều có thể là do vết thương quá sâu, diện tích lớn.

 

Dù Du Thất Nhân đã vào tổ trọng án nhiều năm, nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi cảm thấy nặng nề.

 

“Cậu có biết chúng tôi tìm thấy hai chân này ở đâu không?” Cô nhíu mày, hỏi Lục Thính An đang chăm chú nhìn thi thể.

 

Giọng Lục Thính An trầm xuống:

“Ở đâu?”

 

Gió đêm rít qua kẽ lá, tạo ra tiếng hú u u như tiếng phụ nữ khóc than.

 

Du Thất Nhân rụt cổ lại, chỉ về phía cánh rừng sâu hơn một chút:

“Cách đây khoảng một trăm mét có một băng ghế đá cẩm thạch. Hai chân này bị kẹt giữa lưng ghế và mặt ghế, trên mặt ghế và mặt đất đều có vết m.á.u kéo lê rất lớn. Theo phân tích hiện trường, phần thân thể và đôi chân gần như bị xé ra bằng sức mạnh thô bạo.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Lục Thính An khẽ cau mày, trong đầu bất chợt hiện lên một loại hình phạt tàn độc thời cổ ngũ mã phanh thây.

 

Còn gọi là ngũ xa phanh thây là dùng dây trói buộc đầu, hai tay, hai chân của phạm nhân, rồi năm chiếc xe ngựa kéo về năm hướng khác nhau. Trong tiếng xé rách vang dội, người bị hành hình sẽ c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng. Không ai biết là họ c.h.ế.t vì đau hay vì bị siết cổ.

 

Du Thất Nhân mặt mày sa sầm, thấp giọng:

“Phải oán hận cỡ nào mới ra tay như thế…”

 

Lục Thính An lắc đầu:

“Giờ mà kết luận thì còn quá sớm. Nửa người trên và đầu chưa tìm được, chưa chắc là bị phanh thây, cũng có thể là hình thức khác. Tạm thời cứ hợp lại t.h.i t.h.ể rồi tính tiếp.”

 

Lúc này, Cố Ứng Châu cũng bước tới.

 

Anh ngồi xổm xuống, dùng đèn pin lia qua lại t.h.i t.h.ể vài lần, cuối cùng ánh sáng rọi thẳng vào đôi chân kia.

 

Sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói:

“Mấy phần t.h.i t.h.ể này… khả năng rất lớn là của tiểu thư Tống Nghi Chi người mất tích trước đó.”

Loading...