TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:08:51
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trái tim Giang Linh đập dồn như trống trận, toàn thân căng như dây đàn. Mọi giác quan của cô đột ngột trở nên cực kỳ nhạy bén.
Ánh mắt nheo lại, dò xét từng chuyển động dù nhỏ nhất xung quanh, tai cũng không dám lơ là lấy một chút. Chỉ một làn gió nhẹ lướt qua thôi cũng đủ khiến cô lạnh sống lưng, toàn thân rùng mình.
Nam Cung Tư Uyển
“Lộc cộc…”
Tiếng bước chân đều đều vọng lại, nhịp nhàng như có tiết tấu. Giang Linh dựng đứng hết cả lông tơ, cảm giác sống lưng như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Cô muốn quay người bỏ chạy, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh xuống đất, không tài nào nhúc nhích nổi.
Ngay vào khoảnh khắc cô gần như không chịu đựng được nữa, suýt kêu lên thất thanh, thì một bóng dáng thấp thoáng xuất hiện từ hướng chú chó Dobermann vừa chạy đi.
Là Kim Bảo. Nó cuối cùng cũng quay lại!
Giang Linh suýt chút nữa bật khóc vì mừng, hét lên nghẹn ngào:
“Kim Bảo!”
Không gì có thể mang lại cảm giác an toàn hơn một chú chó to lớn, trung thành. Chỉ cần nhìn thấy Kim Bảo xuất hiện, trong nháy mắt cô như được tiếp thêm sức lực, tay chân cũng dần ấm lại.
Dobermann vốn là giống chó bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ, khả năng chiến đấu được xếp vào hàng đầu, đối với người lạ hay chó lạ đều có chỉ số nguy hiểm cao. Giang Linh nuôi Kim Bảo chính vì lo cho an toàn của bản thân, một cô gái sống một mình giữa khu biệt thự vắng vẻ. Những năm gần đây, nhờ có nó mà cô tránh được không ít rắc rối.
Hiện tại bất kể là thứ gì khiến cô bất an, chỉ cần Kim Bảo trở lại, cô liền thấy an tâm hơn một nửa.
Giang Linh đứng trên nền cỏ, vẫy tay gọi to:
“Mau về đây! Mình về nhà thôi!”
Nghe tiếng gọi của chủ nhân, tiếng bước chân “lộc cộc” càng thêm nhanh và nhẹ hơn. Khi Kim Bảo đến gần, Giang Linh mới nhìn thấy rõ trong miệng nó còn đang ngậm một vật gì đó vừa đi vừa lắc lư theo từng bước.
Cô lập tức nhíu mày, lo lắng mắng nhẹ:
“Lại tha cái gì về đấy? Bao nhiêu lần rồi! Đã nói bao nhiêu lần là đừng có ngậm bậy đồ ngoài rừng rồi mà! Nhỡ người ta rắc thuốc độc thì sao? Nhả ra!”
Kim Bảo ngoan ngoãn chạy tới gần, cách Giang Linh chừng hai mét thì dừng lại, khẽ vẩy đầu, làm vật trong miệng rơi “bịch” xuống đất.
Xong xuôi, nó còn hăng hái sủa “gâu gâu” hai tiếng như khoe chiến tích.
Giang Linh cúi xuống nhìn Kim Bảo, con ch.ó to lớn đang lắc đầu, tai cụp, trông như đang đợi được khen. Cô bất giác bật cười:
“Cục cưng ngoan lắm.”
Tinh thần Kim Bảo trông rất ổn, thậm chí còn hoạt bát hơn lúc ra khỏi nhà. Nhưng Giang Linh vẫn thấy không yên tâm. Gần đây từng xảy ra mấy vụ mèo hoang, chó hoang bị trúng độc, nên cô ngồi thụp xuống, rất thuần thục mà đưa tay nắm lấy mõm nó.
Một tay giữ, tay còn lại cạy miệng nó ra:
“Để xem nào, rốt cuộc là cái gì hấp dẫn đến mức mày cũng không nhịn được. Nếu còn dám ăn bậy bạ lần nữa, tao sẽ bịt mõm mày lại, để mày ——”
Lời còn chưa dứt, giọng cô chợt nghẹn lại.
Giang Linh đột ngột khựng người.
Tay cô vừa chạm vào vật kia thì cảm nhận được một chất lỏng dính nhớp phủ đầy lòng bàn tay.
Không phải nước dãi.
Nước dãi của Kim Bảo hoàn toàn không đặc và lạnh như vậy…
Nụ cười còn dở dang cứng đờ lại trên mặt cô. Giang Linh như một con rối bị đứt dây, ngây người đứng tại chỗ.
Trực giác mách bảo cô phải lập tức rời khỏi nơi này, mang theo Kim Bảo chạy ngay. Nhưng đầu cô như bị đóng băng, không thể kiểm soát nổi. Từng chút, từng chút một, ánh mắt cô chậm rãi hướng về phía vật Kim Bảo vừa nhổ xuống đất.
Và lần này, cuối cùng cô cũng thấy rõ.
Đó không phải là rác. Không phải đồ bỏ đi.
Mà là… một cánh tay người cụt từ chỗ khuỷu tay, thịt da rách nát, lòng bàn tay mềm oặt rũ xuống.
Thứ vừa rồi cô thấy Kim Bảo tha trong miệng, lắc qua lắc lại chính là cánh tay đó.
Trên ngón giữa của cánh tay mảnh khảnh ấy, một chiếc nhẫn to bằng quả trứng chim bồ câu đang lấp lánh thứ ánh sáng lạnh buốt dưới ánh trăng.
~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-45.html.]
“Sếp Cố, cà phê đây.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai. Cố Ứng Châu ngẩng đầu lên từ đống tài liệu trước mặt, theo phản xạ định nói cảm ơn nhưng Du Thất Nhân liền đưa ngón trỏ lên đặt cạnh môi ra hiệu giữ im lặng.
Du Thất Nhân đặt chiếc ly sứ xuống bàn, bất lực hạ giọng:
“Đừng đánh thức cậu ấy. Ngủ say như c.h.ế.t rồi.”
Nghe vậy, Cố Ứng Châu nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang bên tay trái.
Cách anh một bàn làm việc, Lục Thính An đang gối đầu ngủ mê man trên cánh tay. Giữa hai người chỉ ngăn cách bằng một chồng tài liệu đã xem qua.
Lục Thính An vùi nửa khuôn mặt trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, nửa còn lại dưới ánh đèn dịu nhẹ hiện lên trắng trẻo, yên bình đến lạ. Lúc này, cậu trông không hề có chút gì sắc sảo như thường ngày mà lại giống như một chú mèo con mơ màng ngủ vùi.
Có lẽ do tư thế không được thoải mái, lông mày Lục Thính An hơi nhíu lại, thỉnh thoảng còn khẽ nhúc nhích môi như nói mớ.
Dù vậy, Cố Ứng Châu cũng không đánh thức cậu, ngược lại còn lặng lẽ giảm nhẹ tiếng lật tài liệu trong tay.
“Dạo này Thính An hình như tinh thần không tốt lắm.” Du Thất Nhân nói nhỏ, “Giờ còn dài, hay là Sếp Cố đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi chút đi? Ở đây còn có tôi với A Hải mà.”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Cố Ứng Châu là thấy không ổn.
Anh không có vấn đề gì với chuyện người này người kia đồn đãi, nhưng Lục Thính An thì khác quanh cậu lúc nào cũng đầy lời đàm tiếu, tin đồn thất thiệt. Nếu bị người ta thấy anh đưa cậu về phòng nghỉ, thì đến khi chuyện bị đồn thổi lên không biết sẽ biến thành dạng gì.
Người ta không dám vặn vẹo gì anh, nhưng với Lục Thính An… thì có thể thêu dệt ra đủ thứ chẳng kiêng dè gì.
Cố Ứng Châu hơi do dự. Suy nghĩ một chút, anh vẫn lắc đầu:
“Thôi, vẫn không ổn.”
Tuy miệng thì từ chối, nhưng Cố Ứng Châu lại cởi áo khoác ngoài đang mặc đưa cho Du Thất Nhân, ánh mắt ra hiệu cô đắp cho Lục Thính An.
Cầm lấy chiếc áo vẫn còn hơi ấm cơ thể của Cố Ứng Châu, Du Thất Nhân kinh ngạc nhướng cao mày.
Trời ạ, đời này không ngờ còn có ngày được chứng kiến “cây vạn tuế” như Cố Ứng Châu biết quan tâm săn sóc như vậy!
Lo Lục Thính An thật sự bị cảm lạnh, cô vội vàng cầm áo khoác bước lại gần.
Vừa mới giũ áo chuẩn bị nhẹ nhàng đắp lên người cậu, cánh cửa văn phòng đã bị ai đó đẩy mạnh bật ra. Người vừa xông vào thở hồng hộc, đứng ngay cửa hét lớn:
“Sếp Cố! Có án!”
Lục Thính An lập tức bật dậy, ngồi thẳng lên. Ánh mắt cậu lập tức hướng về phía cảnh sát đang đứng ở cửa, ánh mắt sáng rực, không hề có chút lờ đờ mơ màng nào của người vừa tỉnh ngủ.
“Án gì?”
Cảnh sát vội vã nói nhanh:
“Ở vùng ngoại ô Tân Phổ, một người phụ nữ khi dắt chó đi dạo đã phát hiện một cánh tay người bị cụt. Tình huống cụ thể chưa rõ, nhưng khả năng cao là một vụ p.h.â.n x.á.c g.i.ế.c người.”
Cố Ứng Châu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế:
“Người báo án hiện ở đâu?”
“Ở khu công viên Lâm Gian, vùng ven Tân Phổ chỗ mấy năm trước từng định làm khu du lịch nhưng bị bỏ dở ấy.”
“Rõ rồi.”
Cố Ứng Châu tiện tay với lấy chìa khóa xe trên bàn, quay đầu dặn nhanh với hai người trong văn phòng:
“Khoác áo vào, ra hiện trường!”
“Khoác áo?”
Lục Thính An vừa lắc lắc cánh tay còn tê vì nằm ngủ, còn chưa hiểu gì thì một chiếc áo khoác to sụ, ấm áp đã phủ lên vai cậu.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Du Thất Nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng như thể người mẹ hiền từ.
Lục Thính An: “…”
Cái quái gì đang xảy ra vậy??