TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 40 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-13 02:27:27
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Ứng Châu liếc cậu một cái thật sâu: “Cậu không tin tôi đến mức đó sao?”
Lục Thính An lắc đầu, giọng đầy chính nghĩa: “Không phải vấn đề tin hay không tin. Anh phải hiểu là cồn dù ít hay nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Sau này luật pháp ngày càng nghiêm, chỉ ăn một miếng sầu riêng hay nửa cái lòng đỏ trứng cũng có thể đo ra nồng độ cồn. Anh có biết với lượng rượu anh uống tối nay, mà vẫn lái xe, sẽ bị xử phạt thế nào không? Trực tiếp bị đưa đi đóng phim Nước mắt sau song sắt luôn ấy chứ.”
Cố Ứng Châu bật cười lạnh: “Tôi là cảnh sát.”
Nam Cung Tư Uyển
Lục Thính An phản đòn không chớp mắt: “Thái tử phạm pháp cũng bị xử như dân thường thôi.”
“……”
Trầm mặc vài giây, Cố Ứng Châu mới nói: “Sáng mai trước 7 rưỡi, đứng đợi trước cổng nhà tôi.”
Lục Thính An tay run lên, suýt nữa lại tắt máy: “Sớm thế à?”
Khóe mắt Cố Ứng Châu lộ ra vẻ đắc ý khi thấy người khác khổ sở, “Đã gọi là sáng thì phải sớm.”
Thấy trong mắt Lục Thính An lộ ra vẻ lưỡng lự, anh cố tình nói thêm: “Lục thiếu, vẫn định chở tôi đi chứ? Hay chỉ cần thấy khó dậy là định bỏ rơi tôi luôn?”
Lục Thính An: “……”
Cậu không sợ mềm, cũng chẳng ngại cứng, chỉ sợ bị kích tướng.
Không nói nhiều nữa, Lục Thính An khởi động xe, một đường lao vút đi.
Đêm đó về đến nhà, tắm rửa xong xuôi cũng đã gần 12 giờ. Lục Thính An mệt đến mức hai mắt díp lại không mở nổi, toàn thân uể oải như vừa khiêng vài bao xi măng. Cậu vừa nằm xuống giường chưa đến mười giây đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, giấc mơ không còn những xác c.h.ế.t m.á.u me như mọi khi nữa.
Nhưng cậu cũng không hề thả lỏng cảnh giác.
Với kinh nghiệm của mình, Lục Thính An biết rất rõ giấc mơ nếu yên ả quá thì càng có khả năng là cơn bão sắp đến.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, trước mắt cậu tối sầm. Khi mở mắt ra, tay đã bị trói chặt ra sau bằng một sợi dây thừng thô to. Trước mắt là một lớp gì đó mờ mờ, như thể đang nhìn xuyên qua một tấm kính mỏng mơ hồ.
“Cái gì đây…?” Lục Thính An lẩm bẩm trong lòng.
Rất nhanh, cậu tự tìm ra câu trả lời.
Khi thở ra một hơi, cậu thấy lớp màng trước mặt lập tức mờ hơi nước. Đến lúc hít vào, nó cũng hơi chuyển động theo.
Thì ra cái lớp trong suốt đó là một túi nilon khổng lồ, quấn quanh toàn thân cậu, kín mít đến cả đầu cũng bị buộc chặt.
Lục Thính An giãy giụa hai cái, nhưng ngoại trừ khiến hơi thở gấp gáp hơn, thì chẳng có tác dụng gì.
Tại sao lại như vậy… Cơn ác mộng này đang cố nói điều gì với cậu?
Cậu ngừng thở, cố gắng suy nghĩ cách thoát thân. Đáng tiếc, vô dụng, lớp nilon mỏng như tơ ấy lại bền như thép, dù cậu dùng chân cào, dùng vai kéo, cũng không xé được một khe hở.
Chẳng bao lâu, không khí trong túi bắt đầu loãng dần. Cậu phải cố gắng hít một hơi thật lớn mới đủ để thỏa mãn nhu cầu của phổi. Nhưng càng hít, lồng n.g.ự.c càng tức tối như bị nhét đầy bông, tấm nilon mỏng dính sát mặt, khiến cậu chỉ có thể… bị buộc phải ngừng thở.
Phổi đau như bị thiêu đốt, cảm giác như có dây thừng vô hình siết chặt từng mạch máu. Trong cổ họng, Lục Thính An bắt đầu nếm được mùi m.á.u tanh nhè nhẹ.
Cậu biết mình sắp chết, và trong khoảnh khắc đau đớn đó, vẫn không nhịn được bật ra một câu chửi thề.
Mơ thì đáng lẽ không nên có cảm giác đau đớn mới phải! Vậy mà tại sao… tại sao cậu lại cảm nhận rõ ràng đến thế cái cảm giác ngạt thở trong túi nilon?
Cái bóng đè c.h.ế.t tiệt này là kiểu gì vậy?!
Sau một lần “chết” nữa, Lục Thính An đột nhiên bừng tỉnh. Nhưng lần này, quanh cổ cậu là một sợi dây thừng còn thô hơn cả ngón tay cái. Còn chưa kịp hoảng hốt vì bị treo cổ, một cảm giác lạnh thấu xương đã truyền từ lòng bàn chân lên.
Cậu hoảng loạn cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là một khối băng cao đến nửa bắp chân. Chân trần của cậu đang giẫm lên đó, hơi ấm cơ thể làm băng dần tan chảy, nước nhỏ tong tong xuống nền nhà, loang ra thành một vệt lớn.
Lục Thính An: “……”
Cái gì đây, muốn cho cậu tận mắt nhìn khối băng tan dần, rồi sợ hãi mà chờ c.h.ế.t treo cổ sao? Giấc mơ này quá độc ác rồi. Cho dù cậu có cố nâng chân để kéo dài thời gian, thì ở nhiệt độ phòng, khối băng vẫn sẽ tan. Cùng lắm chỉ là c.h.ế.t sớm hay c.h.ế.t muộn mà thôi.
Nếu Diêm Vương đã hẹn canh ba lấy mạng, vậy thì cậu phải chủ động đến canh hai báo tin ra tay trước để khỏi bị dắt mũi.
Cho nên Lục Thính An không chờ khối băng tan, mà trực tiếp tung chân đá văng nó đi.
Cổ lập tức bị thít chặt. Trong khoảnh khắc, không khí trong phổi bị rút sạch, cậu cảm thấy tròng mắt như sắp bật khỏi hốc mắt vì sưng đau.
Có lẽ cả cái bóng đè kia cũng không ngờ cậu lại liều đến thế. Nó còn chưa kịp hành hạ thêm vài giây, thì Lục Thính An đã ngất đi luôn.
Khi tỉnh lại, Lục Thính An thấy mình đang ở trong một căn phòng khoảng hơn mười mét vuông. Đèn trong phòng lờ mờ. Trên tường treo đầy các loại nỏ, đao cong và những vũ khí lạnh khác, còn có một tấm da người được căng phẳng phiu trưng trên bàn như vật triển lãm.
Xa hơn, dọc tường là các bộ phận nội tạng đang ngâm trong formalin có cái to như cánh tay, có cái nhỏ như nhãn cầu.
Lục Thính An bị trói chặt trên một chiếc ghế điện. Trước mặt cậu là một con d.a.o phay bén ngót được cố định sẵn, kèm một sợi dây thép bóng loáng. Nhìn cách nó được sắp xếp, như thể chỉ cần ai đó kéo nhẹ dây là lưỡi d.a.o sẽ c.h.é.m thẳng vào tay cậu.
Cậu cố gắng giãy mấy lần, nhưng tay bị trói quá chặt, gần như không cử động được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-40-2.html.]
Cậu đúng là chịu đủ rồi.
Một cái mạng thôi g.i.ế.c thì giết, c.h.é.m thì chém, cậu cũng nhận. Nhưng sao cứ phải chơi mấy cái trò tra tấn tâm lý kiểu này, diễn cảnh “thép luyện thành từ máu” mà bắt cậu đóng vai chính vậy?
Dù cho cậu có tội gì đi nữa, cũng nên giải quyết cho gọn gàng!
Cuối cùng, lưỡi d.a.o chặt đứt một bàn tay của cậu. Đợi đến lúc dây xích bắt đầu dịch chuyển lên phần cánh tay còn lại, hành hình kết thúc.
Ác mộng dừng lại. Nhưng Lục Thính An không hề thấy nhẹ nhõm.
Vì trong tiểu thuyết gốc, nguyên chủ bị phanh thây bởi một hung thủ liên hoàn.
Phanh thây có hai loại, một là sau khi c.h.ế.t mới bị c.h.ặ.t x.á.c để phi tang. Còn loại thứ hai… là phanh thây khi còn sống, để nạn nhân c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn trong đau đớn, m.á.u chảy đến khô cạn.
Giấc mơ này, chẳng phải đang muốn nói cậu sẽ c.h.ế.t khi còn sống, bị phanh thây từ từ sao?
Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Lục Thính An toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cái bóng đè này nếu chỉ là một phần mười cảm giác của thực tế thì thôi không nói, nhưng khủng khiếp nhất là cái cảm giác phải chứng kiến mình từ từ c.h.ế.t đi mà chẳng thể làm gì.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu tương lai thật sự phải c.h.ế.t thảm như vậy… cậu sẽ đối mặt thế nào?
Lục Thính An ôm đầu, chỉ thấy đau nhức vô cùng.
Thời gian đi làm trôi qua nhanh đến mức khó tin.
Chớp mắt đã hơn mười ngày, bước sang tháng 12, thời tiết ở Cảng Thành hoàn toàn chuyển lạnh. Có ngày nhiệt độ xuống thấp đến mức… tuyết đầu mùa cũng đã rơi.
Tình trạng của Lục Thính An ngày càng tệ. Không có vụ án nào để làm, mà bóng đè thì cứ liên tục xuất hiện khiến cậu kiệt sức. Không trốn thoát được, lại không thể thoát khỏi, chỉ khiến cảm xúc ngày càng nặng nề, tâm trạng sa sút triền miên.
May mà trong khoảng thời gian không có án tử, Cố Ứng Châu vẫn thường ở lại cục. Lục Thính An hay lén sang văn phòng Tổ Trọng Án ngủ nhờ, cũng coi như kịp thời nuốt vài viên thuốc giảm đau mỗi khi quá tuyệt vọng.
Nhờ tiếng vang sau vụ phá án lần trước, Lục Thính An được đối xử khá tốt trong cục cảnh sát, quan hệ với đồng nghiệp cũng dần hòa hợp.
Hôm nay, trời vẫn lạnh buốt, ngoài cửa sổ là cơn mưa bụi li ti như kim châm.
Cửa lớn của cục cảnh sát bị đẩy ra. Bước vào là một người phụ nữ mặc áo khoác dày, khẩu trang, kính râm che kín gần nửa gương mặt.
Đi bên cạnh cô là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ chuyên nghiệp, đeo kính gọng vàng và cầm theo cặp công văn. Anh ta là luật sư có chút tiếng ở Cảng Thành, với thành tích thắng 9 vụ kiện liên tiếp, khiến lượng khách tìm đến nườm nượp.
Một cảnh sát đang tuần tra dưới lầu đi ngang, hỏi:
“Các vị đến báo án hay cố vấn pháp lý?”
Người phụ nữ cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy kính râm: “Báo án.”
“Báo vụ gì?”
“Mất tích.”
Cảnh sát gật đầu, thu cảnh côn lại: “Vụ mất tích thì theo tôi, tôi dẫn đi đúng bộ phận.”
Vừa định dẫn đường, người luật sư bỗng cản lại:
“Xin dẫn chúng tôi đến Tổ Trọng Án số Một.” Anh ta đẩy kính, ánh mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Cảnh sát chau mày: “Chỗ đó không tiếp nhận vụ mất tích đâu.”
Trước đó không lâu, nhà họ Thái cũng từng làm ầm lên vì vụ án mạng. Sau khi Tổ Trọng Án xử lý xong, hai cha con nhà họ lại mò đến sở lần nữa, muốn nhờ giúp tiếp. Nhưng chỉ nói được vài câu đã bị mời về, còn suýt bị cảnh sát đuổi thẳng.
Nhà họ Thái còn định tố lên truyền thông, nhưng mấy phóng viên đều là người có lương tâm, không những không đưa tin mà còn vạch trần sự thật, khiến danh tiếng hai cha con bị bôi tro trát trấu, đến mức người con làm giám đốc trung tâm thương mại cũng bị điều tra chức vụ.
Vì thế, từ đó trở đi, không ai dám dẫn vụ mất tích lên Tổ Trọng Án nữa.
Viên cảnh sát định đưa họ sang bộ phận khác, ai ngờ luật sư và người phụ nữ kia lại cực kỳ kiên quyết.
Đặc biệt là vị luật sư giọng nói rõ ràng dứt khoát:
“Vụ này cần Tổ Trọng Án tiếp nhận. Chúng tôi nghi ngờ đây là vụ án mạng, và bộ phận khác không có quyền xử lý.”
Nghe vậy, viên cảnh sát mới chịu nhường bước.
“Một tổ ở lầu hai, lên cầu thang rẽ trái.”
Luật sư gật đầu cảm ơn, nhanh chóng dẫn người phụ nữ đi lên tầng.
Khi bóng dáng họ biến mất ở đầu cầu thang, viên cảnh sát không nhịn được ngẩng đầu nhìn theo.
Mới chưa đến nửa tháng mà lại có án mạng sao? Mà nhìn vẻ mặt hai người đó, cũng không giống bị t.h.i t.h.ể dọa đến.
Mà cái cô gái kia… che kín mặt mũi như vậy, chẳng lẽ tưởng mình là minh tinh?
Lầm bầm vài câu, viên cảnh sát cũng không tò mò thêm nữa, quay lại vị trí làm việc.