Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 87

Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:56:01
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Phàm hỏi câu đó mà không mang chút nghi vấn nào trong giọng nói, ngữ khí bình thản, gần như khẳng định. Khi bị nghi ngờ là hung thủ g.i.ế.c người, cậu không tức giận, không phẫn nộ, mà chỉ giữ thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng. Dường như việc người khác có hiểu lầm hay oan uổng mình hay không, với cậu, cũng chẳng mấy quan trọng.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu gần như đồng thời nhíu mày. Phản ứng của Trình Phàm khiến cả hai cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa không hiểu sao lại dâng lên một chút đồng cảm khó lý giải.

 

“Em không cần nghĩ quá nhiều,” Lục Thính An dịu giọng nói. “Trước khi tìm ra hung thủ thật sự, bất kỳ ai cũng có thể trở thành nghi phạm, bao gồm cả tôi và cảnh sát Cố đây.”

 

Xuất phát từ sự cảm thông với một học sinh đang tuổi trưởng thành, Lục Thính An cố ý giải thích thêm vài câu, rồi mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.

 

“Nghe nói quan hệ giữa em và Liễu Vân Xán không tốt lắm,” Lục Thính An nói.

 

Trình Phàm nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc. Cậu không hề giấu giếm, cũng chẳng cố tỏ ra lịch sự khi thể hiện sự chán ghét với Liễu Vân Xán:

“Em với cậu ta thì có gì mà thân thiết? Em là học sinh đặc cách, vốn dĩ không cùng một thế giới với bọn họ.”

 

Lục Thính An nhận ra, đây không phải kiểu tự ti hay cố tình làm cao mà là Trình Phàm thực lòng tin rằng mình khác biệt. Cậu không muốn kết bạn với những người như Liễu Vân Xán.

 

Anh hỏi tiếp: “Liễu Vân Xán đã làm gì quá đáng với em vì chuyện giữa em và Ngô Thiến Hủy chưa?”

 

 Lần này, Trình Phàm cúi đầu, một lúc lâu không trả lời.

 

Từ năm nhất cấp ba, Trình Phàm đã học chung lớp với Liễu Vân Xán và Lâm Kiến Giang. Ngô Thiến Hủy bề ngoài có vẻ đoan trang, như thể chưa từng thân thiết gì với đám con trai đó. Nhưng thực tế, cô ta thường xuyên “vô tình” đi ngang qua lớp A10, dù lớp cô ta ở tầng năm phía Bắc, còn A10 ở tầng ba phía Nam, muốn đi ngang qua, là phải cố tình vòng đường.

 

Chỉ bằng vài lần tình cờ, cô ta đã chú ý và để tâm đến Trình Phàm.

 

Cô ta xinh đẹp, lại sinh ra trong gia đình khá giả, dáng vẻ đi lại tao nhã, luôn toát lên vẻ kiêu sa. Trong trường không ít người xem cô ta là “hoa khôi”, người theo đuổi có thể xếp hàng từ tầng ba lên tầng bốn. Nhưng Trình Phàm lại không mảy may hứng thú.

 

Trình Phàm lớn lên trong một căn phòng trọ chật hẹp, từ nhỏ sống nương tựa cùng mẹ, một người có vấn đề về tinh thần. Cậu hiểu rõ chẳng ai có thể thay đổi vận mệnh mình, ngoài chính bản thân. Vì thế khi nghe tin Đan Dương Cao Trung tuyển học sinh đặc cách, cậu không hề do dự mà đăng ký, coi đó là cơ hội đổi đời.

 

Với ngoại hình nổi bật của mình, Trình Phàm từng bị nhiều bạn nữ để ý. Nhưng cậu chưa bao giờ đặt chuyện yêu đương vào danh sách ưu tiên. Dù Ngô Thiến Hủy có giàu đến mấy, cậu cũng thẳng thắn từ chối khi cô ta ngỏ ý.

 

Khi cô ta cho người mang bữa sáng đến, cậu không ăn. Biết người gửi là ai, cậu thậm chí tốn thời gian mỗi ngày để đem trả lại, và nói rõ mình không có hứng thú yêu đương.

 

Tưởng như vậy là kết thúc, ai ngờ lại là khởi đầu của ác mộng.

 

Trình Phàm từng chọn một lùm cây nhỏ sau trường để nói rõ với Ngô Thiến Hủy, không ngờ hôm đó lại có người khác cũng ở đó. Ngày hôm sau, chuyện cô tỏ tình bị từ chối đã nhanh chóng lan ra khắp trường. Ngô Thiến Hủy giận điên lên. Và đó là lần đầu tiên Liễu Vân Xán tìm đến Trình Phàm.

 

Nắm đ.ấ.m giáng xuống chẳng dễ chịu gì, nhưng Trình Phàm từ nhỏ đã chịu nhiều khổ, bị đánh cũng không lạ. Cậu hiểu cảm giác tự tôn bị tổn thương, nên không làm lớn chuyện, âm thầm chịu đựng.

 

Nhưng sự im lặng không giúp được gì. Trái lại, chỉ khiến tình hình tệ hơn.

 

Từ lần đó, Trình Phàm bắt đầu liên tục nhận được thư hẹn gặp của Liễu Vân Xán, ép cậu ra khu rừng nhỏ sau trường. Có lần chúng đẩy Ngô Thiến Hủy đến trước mặt cậu, bắt hai người phải nắm tay nhau. Có lúc còn đè Trình Phàm xuống, để mặc cho Ngô Thiến Hủy chạm vào, hôn cậu.

 

Cậu luôn tìm cách chống cự, vì vậy trên người mới liên tục chồng chất những vết thương cũ chưa lành, vết mới lại đến…

 

“Trình Phàm!”

 

Đang mải suy nghĩ, Trình Phàm đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cậu sững người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi là Lục Thính An.

 

“Chưa từng làm gì quá đáng cả.” Trình Phàm cụp mắt, giọng nhàn nhạt: “Chỉ là mấy trò con nít giả vờ đóng vai gia đình, như rạp xiếc vậy thôi. Cảnh sát, tôi biết mình muốn gì, nên làm gì. Tôi sẽ không chấp nhặt với tụi họ, càng không bao giờ vì mấy chuyện đó mà g.i.ế.c người, tự hủy tương lai.”

 

Lục Thính An khẽ gật đầu, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng đã tin lời Trình Phàm.

 

Cố Ứng Châu bước tới, đứng chắn trước mặt Lục Thính An, ánh mắt dừng lại ở đôi giày của Trình Phàm:

“Tôi hỏi lại một lần nữa, đôi giày còn lại đâu rồi?”

 

Trình Phàm mím môi, theo bản năng nắm lấy vạt áo, trả lời:

“Hỏng rồi, không đi được nữa nên em ném rồi.”

 

“Đêm qua từ bảy đến chín giờ tối, em thật sự chỉ ở nhà, không hề rời đi?” Cố Ứng Châu hỏi tiếp.

 

Trình Phàm khẽ cụp mi, giọng nhỏ đi:

“Đúng vậy.”

 

Cố Ứng Châu không hỏi thêm, chỉ gật đầu:

“Được rồi, quay lại lớp học đi.”

 

Nói xong, anh vỗ nhẹ vai Lục Thính An, “Đi thôi.”

 

Lục Thính An khựng người một chút, nhìn Trình Phàm thật sâu lần cuối rồi mới quay người đi theo Cố Ứng Châu rời khỏi sân trường. Hai người đi dọc theo lối thang bên phải của lớp A10, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.

 

Trình Phàm nhìn theo hướng họ rời đi, trầm mặc đứng yên, nắm chặt tay. Mãi đến khi tiếng chuông tan tiết vang lên, cậu mới như bừng tỉnh khỏi mộng, chậm rãi quay lại phòng học.

 

Trên đường ra cổng trường, Lục Thính An vẫn cau mày. Khi hai người gần đến cổng, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, quay sang nói với Cố Ứng Châu:

 

“Trình Phàm đang nói dối.”

 

Cố Ứng Châu bước đi không hề khựng lại, chỉ thản nhiên đáp:

“Tôi biết.”

 

Lục Thính An sửng sốt, giọng cao lên một chút:

“Anh biết?”

 

Cố Ứng Châu đưa thẻ cảnh sát cho bảo vệ cổng trường, đợi hai người sóng vai rời khỏi Đan Dương Cao Trung rồi mới chậm rãi đáp:

“Lúc cậu hỏi Trình Phàm có phải Liễu Vân Xán từng làm gì quá đáng không, cậu ta đã im lặng rất lâu, mắt nhìn sang trái, đó là phản ứng của người đang hồi tưởng. Nếu Liễu Vân Xán thực sự chẳng làm gì, cậu ta cần gì phải nghĩ nhiều đến vậy?”

 

Lục Thính An nghe xong, ánh mắt sáng lên, có phần bất ngờ trước phân tích sắc bén của anh.

 

Cố Ứng Châu liếc nhìn cậu, tiếp tục nói:

“Chúng ta hỏi cậu ta hai lần cùng một câu: ‘Đôi giày còn lại đâu?’ Lần đầu tiên cậu ta nói ném rồi, lần thứ hai lại nói ‘hỏng không đi được nên ném luôn’. Rõ ràng có thể trả lời y như lần đầu, nhưng lại cảm thấy cần phải nhấn mạnh lý do, đó là dấu hiệu của chột dạ, muốn ép bản thân chứng minh rằng đôi giày đúng là bị vứt. Cậu ta đã đến hiện trường vụ án tối qua, và biết rõ giày của mình đã xảy ra chuyện gì.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/87.html.]

Lục Thính An gật đầu liên tục, trong lòng không khỏi thán phục.

 

“Anh học mấy cái này ở đâu ra vậy?” Cậu hỏi.

 

Cố Ứng Châu bật cười, “Cậu để vài quyển sách tâm lý học trong phòng tư vấn, tôi tiện tay lật vài cuốn, còn thấy cả ghi chú của cậu.”

 

Lục Thính An: “…”

 

Mấy hôm trước, phòng tư vấn tâm lý tội phạm mà cậu phụ trách vừa được chính thức đưa vào hoạt động. A Hải hí hửng chuyển hết đồ dùng làm việc vào đó, rồi đi khắp đồn cảnh sát khoe khoang chuyện Lục Thính An ngầu đến cỡ nào.

 

Để cho phòng tư vấn trông chuyên nghiệp hơn, Lục Thính An còn mua về một đống sách tâm lý học tội phạm mới nhất, khi rảnh rỗi thì lấy ra đọc rồi viết chú thích. Cậu không ngờ Cố Ứng Châu lại thực sự đọc mấy quyển sách đó, càng không ngờ người ta chỉ “tiện tay lật vài trang” mà lại nhớ kỹ được đến mức áp dụng thực tế như vậy.

 

Những cuốn sách kia đúng là cậu đã đọc, nhưng dù sao vẫn chỉ là kiến thức cơ bản, nếu so với trình độ của chuyên gia tâm lý chính quy thì còn khá hạn chế. Ngay cả những ghi chú trong đó cũng dùng từ khá sơ sài, không quá chuyên sâu.

 

Ấy vậy mà Cố Ứng Châu chỉ cần mấy kiến thức cơ bản đó cộng thêm một chút chú thích của cậu, đã có thể phân tích ra Trình Phàm đang nói dối. Chỉ có một khả năng có thể giải thích: người này cực kỳ am hiểu bản chất con người, lại có năng lực học hỏi siêu việt.

 

Lục Thính An nhất thời không biết nên khen hay nên ganh tỵ nữa. Dù từ nhỏ đến lớn, trong mắt người khác cậu cũng được coi là thiên tài.

 

Lên xe, cậu nghĩ đến mấy cảnh sát trẻ mới vào đội, đến cái trò phân biệt biểu cảm thật giả còn không làm được, chỉ biết lắc đầu thở dài.

 

“Nếu anh không phải đội trưởng tổ trọng án, thật sự tôi muốn kéo anh vào làm chung ở phòng tư vấn luôn đấy.”

 

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt, một cảnh sát phá án hàng đầu, lại tinh thông tâm lý học. Với kiểu người như vậy, tội phạm chỉ cần ngồi trước mặt là đã không còn chỗ nào để trốn.

 

Chỉ tiếc, Cố Ứng Châu bận như vậy, thời gian đâu mà đi học mấy thứ rườm rà này. Hơn nữa, có khi chính anh ta cũng chẳng hứng thú. Với năng lực và lý lịch hiện tại của anh, muốn lên chức thậm chí còn dễ hơn Kha Ngạn Đống, hoàn toàn có thể đòi hỏi được một chuyên gia tâm lý hỗ trợ riêng, hà tất phải tự mình học chi cho cực?

 

Cố Ứng Châu vừa mở cửa xe bước vào thì đúng lúc nghe thấy Lục Thính An lẩm bẩm câu nói kia.

 

Tâm trạng anh vốn đã khó giấu sự vui vẻ, chân dài tùy ý vung nhẹ hai cái, lười biếng không thể giấu.

Do dự một giây, anh bèn dùng giọng điệu bình thản đáp:

“Nếu cậu chịu dạy, thì cũng không phải là không thể.”

 

“Phanh” một tiếng, cửa xe vừa lúc đóng lại, nuốt trọn câu nói kia vào trong.

 

Lục Thính An không nghe rõ lắm, lúc vặn chìa khóa xe, thuận tiện nghiêng người qua hỏi:

“Sếp Cố, vừa nãy anh nói gì?”

 

Cố Ứng Châu: “……”

 

Có vài câu, nếu nói ra theo hứng thì còn được, nhưng nếu bị hỏi lại rồi lặp lại lần nữa, lại cảm thấy hơi sai sai.

Anh nhắm mắt lại, tay trái lặng lẽ cài dây an toàn.

 

“Không có gì cả.”

 

Sau khi Cố Ứng Châu dẫn Lục Thính An ghé vào tiệm đồ ăn nhanh ăn một bữa no nê, hai người mới quay lại đồn cảnh sát. Lúc lên đến khu vực làm việc của Tổ Trọng Án, cha mẹ Ngô Thiến Hủy cùng mẹ Liễu Vân Xán vừa hoàn tất việc nhận thi thể. Hai người phụ nữ đang vừa khóc vừa cãi nhau trong phòng nghỉ, ai cũng không chịu nhường ai.

 

Mẹ của Ngô Thiến Hủy mắng chửi Liễu Vân Xán không ra gì, bảo đúng là con hoang do bồ nhí nuôi dạy, lòng dạ hiểm độc, đã vậy còn đầu độc con gái bà.

 

Mẹ Liễu Vân Xán thì vừa mới nhận xác con trai, tâm trạng vốn đã rối bời. Giờ lại thấy người ta chửi con mình, lập tức nổi khùng, mở miệng là chửi thẳng, chẳng chừa câu nào.

 

Hai người phụ nữ từ mắng chuyển sang đẩy nhau, suýt chút nữa đánh lộn. Mãi cho đến khi người đàn ông vẫn luôn trầm mặc từ đầu đến giờ bỗng giận dữ đập bàn hét lớn:

“Cãi cái gì mà cãi! Chết người rồi mà các người còn không biết ngại à?!”

 

Ông ta hai tay chắp sau lưng, bước qua giữa hai người. Đi ngang qua vợ mình, ông ta còn trừng mắt lườm một cái:

“Bà dạy con gái tốt thật đấy!”

 

Nói xong, ông ta không ngoảnh lại mà bỏ đi, để lại hai người đàn bà đứng nhìn nhau trừng trừng.

 

Một người cha, mà là cha của đứa con gái vừa mới chết, thế mà không hề tỏ ra đau lòng. Không chỉ chẳng trách mắng gì gia đình nhà trai, ông ta còn lạnh nhạt với cả vợ mình, coi sự mất mặt của bản thân quan trọng hơn tất cả.

 

Lục Thính An nhìn thấy cảnh ấy, bỗng có chút hiểu được vì sao Ngô Thiến Hủy lại trở nên nổi loạn như vậy.

 

Lớn lên trong một gia đình như thế, bị ảnh hưởng bởi một người cha gia trưởng cực đoan, thật khó để cô ta hình thành được một nhân cách hoàn chỉnh, lành mạnh.

 

Hai người đi ngang qua cửa phòng nghỉ, không dừng lại, trực tiếp đến phòng pháp y.

 

Trước cửa phòng pháp y, trợ lý của Lê Minh đang cầm một bản báo cáo, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, có phần kinh ngạc rồi vẫy tay:

“Sếp Cố, sếp Lục, hai người về rồi!”

Nam Cung Tư Uyển

 

Không chút do dự, cô đưa bản báo cáo trong tay cho Cố Ứng Châu:

“Đây là báo cáo kiểm tra m.á.u của hai nạn nhân, Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy. Trong m.á.u và tóc đều phát hiện hàm lượng cần sa vượt quá 0.1ng/mg, chứng tỏ trước khi c.h.ế.t cả hai đều từng sử dụng m·a t·úy.”

 

Ma túy?

 

Đây đúng là một dấu vết đáng ngờ.

 

Mấy năm gần đây, sở cảnh sát vẫn luôn nghiêm khắc truy quét các tụ điểm giải trí, nhiều cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh, tất cả cũng vì muốn giữ cho Cảng Thành một môi trường sạch sẽ, không chất cấm.

 

Vậy mà bây giờ, hai học sinh trung học lại được phát hiện có dương tính với ma túy. Việc này chẳng khác nào một cái tát vào mặt toàn bộ sở cảnh sát.

 

Cố Ứng Châu siết chặt tờ báo cáo trong tay:

“Pháp y Lê đâu rồi?”

 

Trợ lý chỉ vào bên trong phòng pháp y:

“Vẫn đang làm khám nghiệm.”

 

“Không cần cô giúp à?” Cố Ứng Châu hỏi tiếp.

 

Nghe vậy, trợ lý lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt sáng lên:

“Sếp Cố, anh còn chưa biết đúng không? Sở chúng ta mới có pháp y mới đó!”

Loading...