TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 234 (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-14 05:12:55
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vụ án Bùi Hoành Lịch, chứng cứ vô cùng đầy đủ, ba hung thủ đều thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

 

Tối hôm Chung Thấm Trúc đưa trại tạm giam, tổ trọng án một tất báo cáo kết án. Toàn bộ chứng cứ và động cơ g.i.ế.c đều liên kết chặt chẽ, oan sai vô tội, cũng bỏ lọt kẻ ác nào.

 

Thế nhưng, phá xong một vụ án mạng, tổ trọng án một vẫn chẳng ai vui vẻ nổi.

 

“Loại như Bùi Hoành Lịch, đúng là c.h.ế.t cũng hết tội.” Du Thất Nhân trong văn phòng uống , vẻ mặt khó thành lời là tiếc nuối cảm xúc gì khác. “Một Hạ Tân Trình, một Chung Thấm Trúc, cả hai đều còn trẻ như , dùng cả đời để trả giá vì g.i.ế.c .” Đủ thấy Bùi Hoành Lịch là kẻ khiến căm hận đến mức nào.

 

Mà đó còn chỉ là những chịu nổi hận thù, trực tiếp tay. Còn bao nhiêu khác thì ? Những cam chịu phận? Hoặc là vì phận xã hội quá thấp, căn bản cơ hội tiếp xúc với Bùi Hoành Lịch. Họ chịu khổ chịu nạn, đến cả chỗ kêu oan cũng .

 

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương cũng khỏi cảm khái. Sau khi Chung Thấm Trúc kể chuyện gia đình , hai tới Phong Tình Phố để tìm hiểu vụ tự sát xảy vài năm .

 

Hóa Chung Thấm Trúc vẫn còn giảm tránh. Mẹ cô vốn xinh , những nhục nhã chịu ở con phố đó, thể dùng một hai câu mà hình dung. Điều khiến ghê tởm nhất là khi bà qua đời, Chung Thấm Trúc mang t.h.i t.h.ể , cũng bỏ tiền “mua” từ tay ông chủ, tròn một vạn.

 

Phải rằng, tiền , đều là tiền cô bán .

 

Sau khi nắm rõ tình hình, hai đem những gì thấy và báo cho tổ quét hoàng. Gần đây chiến dịch bài trừ tệ nạn ở Cảng Thành đang diễn rầm rộ; họ chỉ để đòi công bằng cho Chung Thấm Trúc, mà cũng là để góp thêm thành tích cho đồng nghiệp.

 

Rót thêm cho một ly , Phó Dịch Vinh Du Thất Nhân hỏi:

“Chẳng thích Chung Thấm Trúc ?”

 

Du Thất Nhân khó hiểu sang:

“Thì ?”

 

Phó Dịch Vinh nhíu mày:

“Đã thích, xảy chuyện, cô càng buồn hơn?”

 

Du Thất Nhân cau mày, vui liếc một cái:

thích cô , đến bây giờ cũng vẫn thích. điều đó nghĩa là lòng trắc ẩn. Những gì cô trải qua, là địa ngục cũng quá, mà những việc cô , đến mức chịu trừng phạt như . chỉ tiếc cho cô , mà còn lo cho cảnh của phụ nữ ở Cảng Thành. Bây giờ chúng thấy một Chung Thấm Trúc, nhưng thực tế thì ? Ở những nơi chúng , hàng ngàn, hàng vạn Chung Thấm Trúc khác đang chịu khổ.”

 

Càng , cô càng thấy bi ai.

 

Khi còn nhỏ, cô từng thấy kém bạn học nam ở điểm nào. Họ việc gì, cô đều , thậm chí còn thi đỗ trường cảnh sát với thành tích xuất sắc, dùng thực tế chứng minh nam nữ là bình đẳng, chuyện con gái .

 

thật sự bước xã hội , cô mới nhận , phụ nữ trong xã hội vĩnh viễn là nhóm yếu thế. Dù năng lực, dù kiếm tiền, chỉ cần xét về giới tính, dường như vẫn mặc định thấp hơn đàn ông một bậc.

 

quan niệm sẽ còn kéo dài đến bao giờ, chỉ hy vọng nó sớm kết thúc, để tương lai thể đạt sự bình đẳng đúng nghĩa.

 

Dĩ nhiên, những suy nghĩ Du Thất Nhân chỉ giữ trong lòng, với Phó Dịch Vinh Lý Sùng Dương. Là đàn ông, họ thể đồng cảm ; thậm chí cả sự “đồng cảm” của họ, đôi khi cũng trở nên dư thừa.

 

“Vụ án Đỗ Ánh Lan điều tra đến ?”

Đổi chủ đề, Du Thất Nhân về chuyện chính, “Trong ba Diệp Kinh Thu , ai là hung thủ g.i.ế.c Đỗ Ánh Lan ?”

 

Nhắc đến vụ , sắc mặt hai đồng loạt trầm xuống.

 

“Không .” Hai đồng thanh đáp.

 

“Cả ba đều chứng cứ ngoại phạm. Khi Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t, Diệp Kinh Thu ở nhà, ngoài. Dù ai trực tiếp thấy, nhưng xe trong nhà sử dụng, hôm giúp việc cũng thấy bà từ phòng ; Chung Thấm Trúc tối đó ở cùng Trần Hiểu Dĩnh, Trần Hiểu Dĩnh từng thấy cô ngoài; còn Hạ Tân Trình thì ở cùng .”

 

Nghe xong, Du Thất Nhân khẽ nhíu mày.

 

“Nói , ngoài Diệp Kinh Thu , hai đều do cận chứng ngoại phạm? Mức độ tin cậy sẽ giảm nhiều. Còn Diệp Kinh Thu, thực tế ban đêm cũng ai thể xác nhận bà luôn ở trong phòng.”

 

Lý Sùng Dương đáp:

“Nghi ngờ bọn cũng từng nghĩ tới. khi bàn bạc, chúng cho rằng khả năng ba đó dối vẫn cao hơn.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Du Thất Nhân lộ vẻ suy tư.

 

Lý Sùng Dương tiếp tục:

“Cả ba đều nhận tội. Ngoài Chung Thấm Trúc là đồng phạm, hai còn đều cấu thành tội cố ý g.i.ế.c . Nếu , cần thiết nhất quyết phủ nhận việc g.i.ế.c Đỗ Ánh Lan ? Chung Thấm Trúc , cô động cơ g.i.ế.c Đỗ Ánh Lan, cô và Hạ Tân Trình cũng hề phận thật của Bùi Hoành Lịch, nên cần mạo hiểm g.i.ế.c .”

 

Khả năng lớn nhất là Diệp Kinh Thu thuê g.i.ế.c . Diệp Kinh Thu khăng khăng từng gặp riêng Đỗ Ánh Lan, bởi trong mắt bà , Đỗ Ánh Lan còn xứng bẩn mắt .

 

chắc chắn, Lý Sùng Dương nghiêng về phía tin lời .

 

“Vậy rốt cuộc là ai?” Du Thất Nhân xoa má, chìm suy nghĩ.

 

Một lúc , cô nghi hoặc ngẩng đầu quanh:

“Đội trưởng với Thính An ? Sao thấy họ?”

 

Phó Dịch Vinh khoát tay:

“Họ ? Đi tới nhà Đỗ Ánh Lan .”

 

Du Thất Nhân hỏi họ gì.

 

Còn thể gì nữa? Mức độ quan tâm đến vụ án của hai đó còn cao hơn cô, hẳn là lo tìm hung thủ, nên lục manh mối.

 

Nghĩ , cô cũng dậy.

 

Phó Dịch Vinh thấy cô về phía cửa, ánh mắt tò mò theo :

“Perla, chuẩn tan ca ? Có cần đưa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/234-1.html.]

 

Đã muộn . Dịp Tết họ tăng ca liên tục mấy ngày, giờ một vụ án cuối cùng cũng khép , tan ca sớm một chút cũng .

 

Phó Dịch Vinh lên, dò hỏi:

“Giờ về nhà, ai để cơm cho cô ? Hay để mời cô ăn?”

 

Anh ngượng, sợ tỏ quá rõ ràng, Du Thất Nhân thấu tâm tư.

 

Đáng tiếc, cái “mị nhãn” là ném cho mù. Du Thất Nhân thậm chí thèm liếc lấy một cái.

 

“Không cần, tối nay còn việc. Bây giờ qua trại tạm giam một chuyến, hỏi thêm vài câu.” Nói xong, cô cũng chẳng để ý phản ứng của Phó Dịch Vinh, trực tiếp rời khỏi văn phòng.

 

Phó Dịch Vinh theo bóng lưng cao gầy của cô, thở dài thật sâu.

 

“Này.”

Anh hứng thú chẳng còn bao nhiêu, phịch trở ghế, càu nhàu với Lý Sùng Dương:

“Perla ăn cơm với ?”

 

Lý Sùng Dương đang sắp xếp hồ sơ, thì khựng tay , liếc sang một cái.

“Anh sự thật ?”

 

“Đương nhiên .” Phó Dịch Vinh bực bội.

 

Thấy như , Lý Sùng Dương cũng chẳng vòng vo, thẳng:

thấy chỉ là cô ăn cơm với , mà còn mấy thấy nữa.”

 

Phó Dịch Vinh: “……”

 

Anh đáng ghét đến thế ? Không đến mức chứ. Từ tới nay, Perla tỏ ghét rõ ràng như .

 

Chắc chắn là ghen tị. Nhất định là Lý Sùng Dương ghen vì dám mạnh dạn mời Du Thất Nhân.

 

Hừ lạnh một tiếng, mặt :

“Cậu hiểu , tin.”

 

Lý Sùng Dương trợn trắng mắt, lười phản ứng thêm.

 

……

 

Bên , Du Thất Nhân mới khỏi văn phòng, đang xuống lầu thì chiếc máy nhắn tin kẹp bên hông đột nhiên reo lên.

 

Một tay cô xách đồ, tay vất vả lôi cái điện thoại nặng như cục gạch , bắt máy.

 

Đầu dây bên vang lên giọng một phụ nữ vội vàng. Nghe thì còn trẻ lắm, nhưng giọng lanh lảnh, hoạt bát; chỉ cần qua điện thoại cũng thể tưởng tượng đối phương là kiểu sấm rền gió cuốn thế nào.

 

Nghe phụ nữ lải nhải vài câu, Du Thất Nhân lộ vẻ bất lực.

 

Có thể khiến cô tức mà dám cãi, cũng chỉ cô, bà Tạ

 

“Thất Nhân, tan ca ?”

 

Từ lầu một nữ cảnh sát trực ban lên, thấy Du Thất Nhân thì chào hỏi một tiếng. Nhận cô đang điện thoại, giọng cô cũng hạ thấp xuống.

 

Vốn dĩ Du Thất Nhân chẳng bao nhiêu, đồng nghiệp lên tiếng, sự chú ý của cô lập tức kéo .

 

“Sắp .” Cô đáp đồng nghiệp. “Hôm nay trực đêm ?”

 

“Ừ, lên lầu nộp bảng phân ca.”

 

Hai ở khúc cua cầu thang trò chuyện vài câu. Đến khi nữ cảnh sát trực ban tạm biệt lên lầu, trong điện thoại mới vang lên tiếng gầm của bà Tạ.

 

“Du Thất Nhân! Mẹ với con mà con coi như gió thoảng bên tai hả?! Mấy giờ , con còn ở đồn cảnh sát!”

 

Du Thất Nhân tiếng quát bất ngờ giật , vội đưa điện thoại xa tai một chút.

 

với giọng bất lực:

“Mẹ , con mà. Đồn cảnh sát dạo án mạng, con tăng ca. Xem mắt quan trọng phá án quan trọng hơn?”

 

Giọng bà Tạ đang giận dữ chợt khựng .

 

Hai giây , bà hừ một tiếng, giành quyền chủ đạo:

“Phá án, phá án! Mẹ thấy con đội trưởng các con tẩy não ! Công việc quan trọng thì đúng, nhưng chuyện cả đời của con chẳng lẽ quan trọng ? Con gái bạn đó, con nít còn gọi bà ngoại , bao giờ mới gọi một tiếng bà ngoại đây!”

 

Du Thất Nhân xuống lầu gọi hai tiếng:

“Bà ngoại, bà ngoại!”

 

Bà Tạ: “……”

 

“Du ——!”

 

“Được !” Tranh thủ khi bà bùng nổ, Du Thất Nhân lập tức đầu hàng. “Con , con sẽ , ? Trong sở còn chút việc, xử lý xong con qua liền, đảm bảo để đợi lâu.”

Loading...