TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 230 (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-04 05:48:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị Thấm Trúc…” Trần Hiểu Dĩnh run run cầm tăm bông, dám xuống tay, chỉ Thấm Trúc cầu cứu.

 

Chung Thấm Trúc vỗ vai cô trấn an:

“Đưa đây cho chị.”

Cô lấy tăm bông và chai sát trùng từ tay Trần Hiểu Dĩnh:

“Lấy đèn pin, chiếu miệng cô . Với cả bàn trang điểm của chị cái nhíp nhỏ, mang luôn.”

 

Trần Hiểu Dĩnh lập tức chạy .

 

Chung Thấm Trúc vội xử lý mà tiên đưa chai cồn cho Tần Cầm:

“Tráng miệng . Súc mạnh, nhổ cho sạch mảnh thủy tinh và bụi.”

 

Tần Cầm đầu óc vẫn mơ hồ, nhưng tay theo bản năng, cầm chai ngậm một ngụm.

 

Khi cồn tràn qua từng vết rách, nó thấm trực tiếp từng chỗ nứt ở đầu lưỡi đau buốt như hàng trăm cây kim cắm cùng lúc. Tần Cầm đau đến ngã ngửa, cuối cùng bật một tiếng, phun bộ chất lỏng sàn.

 

Chất lỏng uống trong suốt, nhưng khi nhổ biến thành màu hồng nhạt.

 

Tần Cầm cuối cùng cũng cơn đau kích thích, thần kinh hỗn loạn giật nảy lên. Đôi mắt mơ màng của cô chuyển sang Chung Thấm Trúc, chằm chằm mấy giây, “òa” một tiếng nức nở. Dọc đường về cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, mà giờ phút òa lên thành tiếng, nước mắt đầm đìa cuốn sạch lớp phấn lổn nhổn mặt.

 

Nghe động tĩnh, Trần Hiểu Dĩnh ôm đống đồ chạy , lo lắng sang Chung Thấm Trúc:

“Cô chứ?”

 

Chung Thấm Trúc lạnh:

“Không .”

 

Có thể chuyện gì nữa? Chẳng qua là đặt chân chỗ an , liền bắt đầu thương trách phận, nhặt chút tôn nghiêm vứt bỏ thôi. ích gì? Khóc một trận, thương tích sẽ tự lành? Hay ai đó thương hại mà trả công bằng cho?

Không . Hoàn . Khóc lóc chỉ là tiếng rên yếu ớt của kẻ thấp hèn.

 

“Đừng .” Chung Thấm Trúc mất kiên nhẫn, đưa tay bịt miệng cô . “Giờ mới ? Khi dắt cô tới cái loại chỗ đó, chẳng lẽ nghĩ sẽ kết cục như hôm nay?”

 

Buổi “tụ họp” thương thảo hợp tác hoạt động giao lưu gì. Toàn bộ chỉ là một buổi ăn chơi tìm vui thuần túy. Tự bước chân những nơi đó, ngay từ đầu chuẩn tinh thần hy sinh ? Ngay cả như cô – chút tiếng tăm cuối cùng cũng chỉ là dùng thể để cố tranh thêm một đường sống.

 

Đã , giờ lóc chỉ càng dư thừa.

 

Có lẽ Tần Cầm hề nghĩ rằng, Chung Thấm Trúc mới liều mạng kéo khỏi ổ sói, mà đảo mắt dùng thái độ sắc lạnh đối xử với cô .

 

Tiếng nghẹn . Tần Cầm ngẩn , nước mắt lưng tròng, hoang mang Chung Thấm Trúc.

 

Chung Thấm Trúc nhíu mày, túm lấy chai cồn đặt tay cô :

“Đừng ngây . Thương thế trong miệng của cô, chậm một chút đều dễ nhiễm trùng. nhớ cô debut ca sĩ ? Nếu còn bước chân lên sân khấu, thì lời một chút.”

 

Tần Cầm đương nhiên . Thế là cô cố chịu đau, súc thêm mấy ngụm cồn. Kích thích lặp lặp khiến cả khoang miệng tê rát, nhưng ít giống lúc nãy mỗi nức nở là cảm giác như cát trong miệng, khó chịu đến mức phát run.

 

Đặt chai sát trùng xuống bàn, Tần Cầm cố dùng đầu lưỡi sưng phồng hỏi:

“Sao chị… giúp ?”

 

Chung Thấm Trúc đang tiêu độc cái nhíp Trần Hiểu Dĩnh mang , câu đó, động tác khựng .

 

“Chuyện đó quan trọng ?”

 

“Quan trọng.” Tần Cầm mắt đỏ hoe, giọng nghẹn . “Ở đó nhiều như … chỉ chị chịu giúp .”

Ngay cả đàn ông mà cô dựa dẫm, tưởng rằng vị trí trong lòng khi cô cầu cứu, cũng chỉ đầu , mặc kệ.

 

Lẽ sớm hiểu: nếu thật sự thích cô, mang cô đến cái chỗ bẩn thỉu đó, còn đẩy cô tay đàn ông khác? Nghe thì như mở cơ hội, thực chất chỉ xem cô như món đồ đổi chác hầu hạ , thể lấy vài cơ hội diễn xuất. lợi lộc nhiều nhất, cuối cùng vẫn thuộc về .

 

Thấy Tần Cầm , Chung Thấm Trúc nhặt tờ khăn giấy ném n.g.ự.c cô . Rồi tiến gần, bóp lấy mặt cô bắt ngẩng lên, ép há miệng.

 

Trên mặt Tần Cầm cũng đầy vết thương, đau đến hít mạnh một . vì sợ, vì tin rằng Chung Thấm Trúc sẽ hại , cô hề phản kháng mặc cho chiếc nhíp lạnh lẽo thọc miệng, từng mảnh pha lê kẹp .

 

Tay vẫn ngừng, đầu óc Chung Thấm Trúc lạc quá khứ. Năm đó, khi cô chút danh tiếng nào, cũng từng dựa gương mặt để kiếm tiền nhanh.

 

Tại giúp Tần Cầm?

 

Làm lăn lộn từ đáy xã hội lên, đáng lẽ cô ích kỷ nhất. Cô rõ hôm nay giúp , mai nhất định trả giá. cô vẫn .

 

Bởi vì nhiều năm , khi cô quỳ đất, những gã đàn ông tuổi đủ cha nh.ụ.c m.ạ cô từng hy vọng ai đó , một bàn tay kéo cô khỏi bùn lầy.

 

ai tới.

 

Đã bao tìm kiếm giúp đỡ, cô một cứu. Cứ mà trầm xuống, từ một cô gái chút kiêu hãnh, trở thành con rối chịu đựng nhục nhã mà dám hé miệng.

 

Hôm nay cô cứu ai? Là Tần Cầm ?

Không.

Cô cứu là chính của nhiều năm .

 

Xử lý xong miệng vết thương, Chung Thấm Trúc gom đồ ném hết thùng rác.

 

Đứng dậy, cô kiên nhẫn đuổi:

“Còn định đây tới khi nào? chỉ giúp sơ cứu, còn tự bác sĩ . Và khi , nhất chụp phim X-quang.”

 

“Đi bác sĩ?”

Tần Cầm sợ hãi:

thể bác sĩ thành thế , miệng còn thương như , giải thích thế nào…”

Lẽ nào phục vụ đàn ông xong, ném xuống đất l.i.ế.m rượu? Chuyện nếu truyền thì đời cô coi như hết.

 

Tần Cầm cầu khẩn Chung Thấm Trúc, nhưng đối phương chẳng thèm liếc. Bất đắc dĩ cô sang Trần Hiểu Dĩnh:

“Giúp giúp cho trót… thể xử lý thêm cho chút nữa ?”

 

Trần Hiểu Dĩnh định đáp, Chung Thấm Trúc kéo , mặt lạnh tanh Tần Cầm:

“Giấu bệnh sợ thầy? Cô hủy cả đời ở đây thì tùy, liên quan.”

 

Tần Cầm dám phát bất kỳ âm thanh nào.

 

còn quá trẻ. Chuyện hôm nay đúng là một vết nhơ trong đời, sai. thể vì một chuyện mà từ bỏ bản .

 

Do dự lâu, cuối cùng cô vẫn dậy khỏi sofa. Mắt ngấn nước, cô khom lưng với Chung Thấm Trúc:

 

Nam Cung Tư Uyển

“Thấm Trúc… hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm. Vậy… em nhé?”

 

Chung Thấm Trúc chỉ liếc cô nhàn nhạt, đáp.

 

Tần Cầm cũng dám dây dưa. Cô lầm lũi lên, khe khẽ dịch qua trống chật hẹp giữa bàn và sofa, bước ngoài.

 

“Khoan .”

Trần Hiểu Dĩnh Chung Thấm Trúc giữ lưng, nhưng cô vẫn kìm gọi với theo:

“Trước khi bệnh viện, bộ đồ khác rửa mặt .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/230-2.html.]

Nếu giữa đường xảy chuyện gì thì ?

 

Tần Cầm tất nhiên quần áo, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là sang Chung Thấm Trúc. Chung Thấm Trúc mặt lạnh, tỏ thái độ gì. Tần Cầm cũng dám hành động trái ý.

 

Cuối cùng vẫn là Trần Hiểu Dĩnh thở dài, vòng kéo tay Tần Cầm.

 

“Thấm Trúc phủ nhận tức là đồng ý . Đi, qua phòng đồ.”

 

Hiểu Dĩnh dáng nhỏ nhắn, còn Chung Thấm Trúc và Tần Cầm đều cao gầy, hơn cô ít nhất bảy tám phân. May là cô thường mặc đồ rộng thùng thình, nên áo phao của cô Tần Cầm vẫn thể mặc .

 

Thay quần áo xong, đưa cô xà phòng thơm để rửa mặt. Xác nhận Tần Cầm ngoài còn quá gây chú ý, Trần Hiểu Dĩnh mới tiễn cô đến cửa.

 

Không chỉ , cô còn đưa luôn điện thoại cố định trong nhà cho Tần Cầm:

 

“Có chuyện gì thì gọi ngay cho bọn .”

 

Tần Cầm cảm động đến nghẹn lời. Khi đầu , gương mặt rửa sạch đầy nước mắt.

 

Sau khi Tần Cầm rời mười lăm phút, Chung Thấm Trúc mới khoác áo tắm dài từ phòng ngủ. Không còn ngoài, khí chất quanh cô mềm xuống hẳn. Trang điểm cũng tẩy , trông chỉ như một cô gái bình thường ở nhà, chút phong trần nào .

 

“Hiểu Dĩnh.” Cô ngáp mệt: “Khi nào ăn cơm? Chị đói .”

 

Trước đây, chỉ cần đói, Trần Hiểu Dĩnh chắc chắn lập tức chạy nấu ăn. hôm nay, cô im sofa, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm Chung Thấm Trúc.

 

“Thấm Trúc… chị thật cho em . Chiều nay chị gì? Sao cho em theo? Có bắt nạt chị, giống như đối với Tần Cầm ?”

 

Hai tay Hiểu Dĩnh đan , lo lắng đến mức hề giả vờ.

 

Chung Thấm Trúc khựng hai giây, bất đắc dĩ bật :

 

“Trước khi chị mà? Chị nhận việc. Tuần t.h.ả.m đỏ sự kiện pháo hoa, chờ xem chị catwalk nha.”

 

Hiểu Dĩnh thì vui cho chị, nhưng lo lắng vẫn hiện trong mắt.

 

Trước khi cô tiếp, Chung Thấm Trúc giơ tay chặn .

 

“Được Hiểu Dĩnh, chị là chị của em mà. Ra khỏi nhà chị kịp ăn gì, còn uống ít rượu, giờ dày khó chịu lắm.” Giọng cô nửa oán trách nửa nũng, khiến nghi ngờ của Trần Hiểu Dĩnh đều tan mất.

 

Hiểu Dĩnh lập tức bật dậy:

 

“Chị qua bàn ăn chờ chút nhé! Em xào món!”

 

Nhìn bóng Hiểu Dĩnh lao bếp, Chung Thấm Trúc mới thở một .

 

Dù Trần Hiểu Dĩnh quan hệ với Bùi Hoành Lịch, nhưng cô bao giờ hỏi nhiều. Chung Thấm Trúc cũng đem những phần tồi tệ nhất của phơi một cô gái đơn thuần như .

 

 

Chung Thấm Trúc vốn ăn ít vì giữ dáng, thể để lên hình quá mập. Trước đây cô bỏ bữa, từ ngày Hiểu Dĩnh trợ lý, đa là ăn cơm cô nấu. Không ngon xuất sắc, nhưng thanh đạm, ấm áp, vị gia đình.

 

Chưa đến mười phút, Hiểu Dĩnh mang một đĩa cà chua trứng lên. “Nhà ăn” thật chỉ là một trống đặt bàn ăn mà thôi.

 

“Thấm Trúc, chị ăn . Trong bếp còn nồi canh sườn, em hầm kỹ lắm. Để em múc cho chị.”

 

Nói , cô bưng thêm một chén cháo và một chén canh đặt mặt.

 

Chung Thấm Trúc gắp trứng bỏ miệng, vị thơm lan … nhưng n.g.ự.c cô nghèn nghẹn.

 

Rất nhanh cô nhận : Hiểu Dĩnh hề lấy phần của .

 

Ánh mắt lóe lên nghi ngờ, nàng hỏi:

 

“Em ăn ?”

 

“Chưa.” Hiểu Dĩnh lắc đầu. “Em chuẩn ngoài một chút.”

 

“Đi ?”

 

“Em liên hệ với Hạ Tân Trình. Sáng nay mua đồ em ghé qua nhà , thấy cửa sổ đóng kín, dì giúp việc cũng . Em họ bệnh viện xảy chuyện gì… trong lòng cứ bất an, nên qua xem.”

 

Thấy cô vội cầm túi xách, còn kịp ăn cơm, Chung Thấm Trúc gọi gấp:

 

“Đừng .”

 

“Hả?” Hiểu Dĩnh ngơ ngác đầu.

 

Trước mặt đồ ăn bỗng dưng nhạt thếch. Chung Thấm Trúc đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm :

 

“Hạ Tân Trình… chắc là gặp chuyện. Thời gian em tuyệt đối đừng tìm . Đừng để cảnh sát quan hệ giữa hai .”

 

Mắt Hiểu Dĩnh trợn lớn, bất an tăng gấp bội.

 

Cô nhận Chung Thấm Trúc và Hạ Tân Trình chuyện gì đó… đang giấu cô.

 

Bên phía sở cảnh sát.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu chuyển vật chứng sang phòng giám định, còn bước khỏi tòa nhà thấy Bùi Giang Chiêu với gương mặt hốc hác đầy tuyệt vọng.

 

Anh chẳng còn chút khí phách công t.ử nhà giàu nào. Râu ria mấy ngày cạo, trông như một kẻ lang thang.

 

Vừa thấy Lục Thính An, khựng , lao đến:

 

“Thính An! Mẹ ? gặp bà!”

 

Ánh mắt Lục Thính An dừng bộ quần áo của . Từ lúc gặp ở quán bar khi say đến bất tỉnh tới giờ bao nhiêu thời gian trôi qua , vẫn mặc đúng bộ đó.

 

Bộ đồ do Bùi Hoành Lịch bỏ cho ở quán bar. Không nhận .

 

Ánh mắt Lục Thính An trở nên phức tạp.

 

Cậu lạnh giọng từ chối:

 

“Diệp lão phu nhân , bà gặp bất kỳ ai. Bùi nhị thiếu, chi bằng mau tìm vài luật sư đáng tin cậy thì hơn.”

 

“Thính An, cầu !”

 

Thấy Lục Thính An vẫn định rời , Bùi Giang Chiêu hoảng loạn dang hai tay cản mặt , đôi mắt đỏ ngầu:

 

cái gì cũng ! Chuyện đối với công bằng! Cầu … cho gặp   một …”

Loading...