TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 229 (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-01 06:04:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Thấm Trúc sofa, hai bên là hai gã đàn ông trung niên bụng phệ. Cách hai chỗ nữa là vài thanh niên trẻ hơn, chỉ dám cô chứ dám đến gần.

 

“Thấm Trúc , Bùi lão bản c.h.ế.t , cô tính sống thế nào?”

 

bên trái đưa bàn tay thô ráp, lớn như vồ gấu đặt lên đùi cô, sờ tới là run rẩy mê man tới đó, càng lúc càng tiến .

 

Hôm nay Chung Thấm Trúc mặc váy ôm sát hông, tất đen mỏng ôm đôi chân thon dài, là áo len trễ vai, khoe trọn vóc dáng mê . Trong phòng KTV nóng bức, đông , mặc áo khoác cũng chẳng lạnh.

 

Trong lòng cô đến một vạn ý nghĩ chặt đứt cái móng heo , nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ mềm mại.

 

Khi cảm giác cái tay sắp luồn váy, Chung Thấm Trúc nâng ly rượu lên uống cạn, úp đáy ly đè mạnh lên tay , ngăn .

 

“Vương lão bản, ý ông là gì đây?”

Cô nghiêng đầu, liếc . Câu hỏi thì mềm mại, nhưng giọng khẽ nhấn cuối, đôi mắt như phủ tơ, câu đến mức mất hồn.

 

Gã họ Vương như dán chặt. Hắn rút tay khỏi đùi cô, ôm lấy bờ vai trơn nhẵn của Chung Thấm Trúc, kéo cô ngã .

 

Chung Thấm Trúc “Ai da” một tiếng, mềm mại tựa lên n.g.ự.c , nửa gần như hẳn lên đùi . Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, gã đàn ông ngoác , tiến sát mặt như ch.ó đ.á.n.h mùi thơm tóc cô.

 

“Bảo Bùi lão bản coi cô như tròng mắt mà cưng… Thấm Trúc, cô thơm c.h.ế.t .”

 

Tay luồn cổ áo. Chung Thấm Trúc tránh, nhưng gã từ chối một , thể để cô thoát nữa?

 

Đôi môi ướt nhẹp dán lên cổ cô, cô giãy giụa vài vẫn thoát cái tay mò tới ngực. Cắn răng nén ghê tởm, cô mềm oặt để mặc chiếm tiện nghi.

 

Vương lão bản sờ sẫm :

“Thấm Trúc, cô cũng thích cô lâu . Chỉ là Bùi lão bản cướp , đành chịu. trong lòng , cô luôn một vị trí.”

 

Hắn hề hề, càng lúc càng trơ tráo:

“Công ty lớn bằng công ty điện ảnh của Bùi lão bản, nhưng cũng tệ. Nghe nhà cô đang nợ nần đúng ? Hay là… cô về công ty . nâng cô lên thành ca hậu. Khoản nợ của nhà cô, trả hết. Thế nào, hả?”

 

Chung Thấm Trúc tựa sofa. Mái tóc vì giãy giụa mà rối bời, vài lọn trượt xuống gò má dừng ở vai, khiến sắc của cô thêm phần quyến rũ kiểu “tàn úa”.

 

Nghe xong lời của Vương lão bản, Chung Thấm Trúc bật khẽ một tiếng .

 

Ngón tay thon dài của cô chống lên n.g.ự.c , ngẩng đầu , ánh mắt đổi thành mềm như tơ, câu đến mức tê rần:

 

“Vương lão bản với đến ? Bằng lòng nâng đỡ , còn chịu giúp trả nợ nữa?”

 

Hai chữ “bằng lòng” vang lên trong tai đám đàn ông xung quanh như mang chút châm biếm.

 

Bên cạnh, một gã khác đưa tay đến chỉnh tóc cho cô, lòng bàn tay cố ý vuốt qua làn da mịn màng, nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

 

“Thấm Trúc, theo Bùi lão bản nửa năm mà còn ngây thơ thế ? Cái chuyện ‘nâng đỡ’ mà… đừng cô, đến cả mấy cô giọng ca dở tệ hát nổi một nốt, chỉ cần Vương lão bản thì cũng thể nâng thành diva . Cô tưởng thiếu cái danh ca hậu chắc? Hắn thiếu… chính là cô.”

 

Vương lão bản ha hả, đôi mắt như hai hạt đậu, dán chặt Chung Thấm Trúc, trong mắt chỉ còn d.ụ.c vọng.

 

Còn Chung Thấm Trúc thì cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ như say.

 

“Vương lão bản đây là… thích ?”

 

Giọng cô mềm đến mức như tan đầu lưỡi. Vương lão bản suýt nữa tê cả sống lưng. Cô gái đúng là độc nhất vô nhị ở Cảng Thành mắng c.h.ử.i còn như nũng, chẳng giận nổi. Huống chi giờ cô hỏi một câu “thích ”, tim lập tức hóa thành một vũng nước.

 

“Nếu thích cô, bao nhiêu phòng bao như , bao nhiêu phụ nữ như , cố tình cạnh cô? Thấm Trúc, tình ý của với cô, ở đây ai cũng cả. Nhà họ Vương tuy to bằng Bùi gia, nhưng ở Cảng Thành vẫn danh tiếng. Cô theo , tuyệt đối sẽ để cô chịu ấm ức.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Một tràng tỏ tình khiến đám xung quanh cũng ồn ào hùa theo.

 

Chung Thấm Trúc đỏ mặt, vùi n.g.ự.c . Âm nhạc trong phòng bao ầm ĩ, cô cố ý hạ giọng thấp xuống, khiến kế bên khó rõ.

 

Cô nhẹ nhàng móc tay ngón của , khẽ như đang xin :

 

“Không với ngài… nhưng Bùi Hoành Lịch mới g.i.ế.c, hung thủ còn bắt . Cảng Thành ai chuyện đều thấy gì cả… nhưng nếu ảnh hưởng đến hình tượng của ngài thì ? Vạn nhất cảnh sát nghĩ ngài vì tranh giành mà…”

 

Vương lão bản ôm cô chặt hơn, dọa sợ thật sự:

thể vì cô mà g.i.ế.c ?!”

 

Khóe mắt Chung Thấm Trúc thoáng qua một tia châm chọc, nhanh chóng biến mất. Khi mở miệng trở , giọng cô vẫn mềm như nước:

 

đương nhiên ngài chuyện đó. khác . Nếu ngài thật sự thích , với lâu dài… thì đừng nóng vội. đối với ngài… cũng tâm tư như .”

 

Ngón tay trắng nõn của cô vẽ vòng n.g.ự.c , giọng nũng ngọt như kẹo:

 

“Tương lai còn dài. Chỉ cần ngài , sẽ luôn ở đây. Chỉ là… lúc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/229-2.html.]

 

Nửa Vương lão bản đều tê dại. Hắn phân rõ thật đang dỗ . cho dù là dỗ… thì ? Không Bùi Hoành Lịch chống lưng, sống ở Cảng Thành, cô sớm muộn gì cũng bám lấy .

 

Huống chi lời cô sai: cơm ăn từng miếng, cũng từng bước một mà giành. Án mạng của Bùi Hoành Lịch đang nổi như cồn, chuyện tối nay ai cũng Chung Thấm Trúc từng dự tiệc. Nếu hai họ dính quá nhanh, dễ khiến cảnh sát chú ý.

 

“Cô đúng là nghĩ chu đáo thật.” Vương lão bản túm tay cô, kéo lòng, xoa mạnh như tuyên bố chủ quyền.

 

“Cô đối với như nên thưởng thế nào đây? Tuần Cảng Thành Lễ Hội Pháo Hoa, buổi tối còn t.h.ả.m đỏ. Ảnh hậu Khương Ly với ảnh đế Lương Chính Văn đều đến. Cô cũng mở mang tầm mắt một chứ?”

 

Chung Thấm Trúc ngờ cơ hội . Giới giải trí Cảng Thành đang phát triển nhanh, mỗi t.h.ả.m đỏ đều cực kỳ long trọng. Chỉ cần đặt chân lên t.h.ả.m đỏ đó, ngày mai tên cô sẽ tràn ngập khắp báo mạng.

 

Vị trí của Vương lão bản ở Cảng Thành hề nhỏ. Nếu suất dự thi mà cô cần, cô hôm nay chẳng mặt ở nơi .

 

Nếu thể lấy danh ngạch đó… buổi tối mệt mỏi thế cũng đáng.

 

Nghĩ , nụ cô trở nên chân thật hơn đôi chút. Cô nghiêng hôn lên má Vương lão bản, dịu dàng :

 

“Ngài thật với .”

 

Vương lão bản lập tức lâng lâng như bay. Câu “c.h.ế.t tay mỹ nhân cũng đáng” bỗng trở nên chân thực đến lạ. Những cảnh tượng như thế đây chỉ dám mơ.

 

“Thấm Trúc ——” Hắn chồm tới định hôn cô.

 

còn chạm môi cô, một tiếng thét the thé vang lên phía xa. Ngay đó, một chiếc ly thủy tinh chân dài ai đó hất xuống sàn vỡ choang. Âm thanh sắc lạnh của pha lê vỡ khiến cả phòng giật .

 

Vương lão bản và Chung Thấm Trúc đồng loạt bật dậy.

 

Bị phá ngang, Vương lão bản nhíu chặt mày, quát lớn:

“Làm gì ? Ngày lành ngày chịu yên , còn lật ly? Muốn ai gánh đây?”

 

Vừa dứt lời, một gã đàn ông gầy nhẳng kéo mạnh chiếc thắt lưng lên. Hắn xách cánh tay cô gái đang run rẩy bên cạnh, ném thẳng xuống đất, chửi:

 

“Con ai mang đến? Hầu hạ còn , suýt tí gãy của quý của ông đây!”

 

Cô gái mặc sườn xám mỏng dính ngã xuống đất, đường xẻ tà kéo rách một mảng, để lộ cả mảng đùi trắng hếu.

 

Đám lập tức ồ lên, kẻ còn hô hố châm chọc gã đàn ông “ thương hoa tiếc ngọc”.

 

mặt gầy dài như mặt lừa, thêm giận dữ, trông càng dữ tợn.

 

“Không trải qua xem mấy đau eo ! Để các thử xem?”

 

Hắn rút thắt lưng vụt xuống cô gái.

 

“Đồ vô dụng! Giả vờ cái gì? Còn bò đến đây l.i.ế.m sạch rượu đất cho tao! Mày nghĩ mày là ai? Mày còn đáng giá bằng một ly rượu!”

 

Tiếng dây lưng vút xuống da thịt sắc lạc, đau đến mức cô gái co quắp , hai tay ôm mặt. Thân thể thể vết thương, nhưng mặt thì tuyệt đối , một vết mặt là xong đời, chẳng còn cửa chen chân giới .

 

Đến chỗ , cô sẽ đối xử thế nào. khi thực sự nhục… cô vẫn chịu nổi.

 

Cô là , súc vật. Cho dù vì chỗ mà chấp nhận đàn ông, bỏ tôn nghiêm lẫn thể diện… thì kiểu sỉ nhục thế vẫn là đầu.

 

Gã đàn ông ôm cô ngọt ngào một phút , giờ giữa bao nhiêu quất cô ghê tay, coi cô thấp kém đến mức

 

“Liếm ?!” Mặt lừa siết chặt dây lưng, quất càng mạnh. Tiếng gió rít lên trong khí.

 

thứ còn đau hơn cả dây lưng… là lời .

 

“Không l.i.ế.m thì cút! Làm màu thanh cao cái gì? Không chịu nổi thì biến khỏi cái vòng !”

 

Những lời đó như một cú chốt, khiến biểu cảm cô gái c.h.ế.t lặng. Chỉ còn nước mắt lăn dài.

 

Cô chậm rãi quỳ lên, bò về phía vũng rượu sàn.

 

“Ha ha ha! Con là ch.ó ?”

 

“Ngẩng mặt lên xem nào!”

 

Tiếng đàn ông tràn ngập căn phòng.

Chung Thấm Trúc cứng sofa, tim cứ trầm xuống từng chút một, tay chân lạnh băng.

 

Cảnh tượng đối với cô quá quen thuộc. Mấy năm nay, từng xảy bao nhiêu . Có khi còn tệ hơn.

 

Trong cô gái … cô thấy bóng dáng chính .

Loading...