TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 227 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-26 05:45:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu họ ý định g.i.ế.c, chỉ đứa bé tự bỏ mặc kệ sống c.h.ế.t. một đứa trẻ lớn chừng thì ? Như lời hàng xóm kể, con bé ngay cả cửa cũng đeo khẩu trang, chỉ dám lén lút ngoài thở một chút ban đêm tối om. Nó thế giới ban ngày trông như thế nào. Trong đầu nhỏ bé hiểu vì bố biến thành như . Nó rằng: chỉ cần chạy ngoài, nó mới cơ hội sống.

 

Lục Thính An nỡ tưởng tượng thêm.

 

Cậu từng gặp tiểu thư Bùi, nhưng trong đầu hiện lên một hình ảnh rõ mồn một: một đứa bé chỉ cao tới đầu gối, nhốt trong một căn phòng chật chội, gầy trơ xương vì đói, nhưng đôi mắt vẫn cố hy vọng bố sẽ đối xử hơn một chút, quan tâm hơn một chút. con bé rằng, ngay từ khi sinh , nó là cái gai trong mắt quá nhiều .

 

Vì tức giận đến mức mất kiểm soát, Lục Thính An siết chặt hàm, tiếng nghiến răng ma sát qua thiết khuếch đại như quỷ đang gầm.

 

Bùi quản gia run bật lên, suýt nữa sợ đến mức tè quần.

 

Lão quỳ gối, giọng run rẩy cầu xin:

“Trước đúng là chúng sai. Chúng nên nổi nóng là đ.á.n.h chửi, cho ăn, cho ngủ. Con bé bệnh chúng cũng đưa khám… bắt nó chịu đựng như đúng là chúng độc ác. Nó còn nhỏ như thế mà chịu những chuyện đó. Chúng đúng là nhận quả báo . Sau khi nó mất, cũng đốt cho nó nhiều đồ…  tha cho chúng . Đừng dây dưa nữa…”

Nam Cung Tư Uyển

 

Bùi Vĩnh vẫn chìm trong cảm xúc của , cứ như đang chuyện với cái hũ tro cốt mặt, nhận rằng “nữ quỷ” lâu lên tiếng.

 

Lão cúi rạp, trán đập xuống nền gạch liên tục, đến mức tê rần.

 

Vừa dừng một chút, bóng đèn sợi tóc trần như cảm ứng gì đó “bụp” sáng trưng lên.

 

Ánh sáng trắng xóa đổ xuống, khiến cả căn phòng thẩm vấn sáng choang. Ngay cả chiếc hũ tro bàn cũng còn vẻ âm u đáng sợ như lúc nãy.

 

“Phù…”

Bùi quản gia gần như gục xuống đất, thở dốc như thoát c.h.ế.t.

 

Đầu óc lão trống rỗng, hiểu chuyện gì xảy . Lão chỉ ánh sáng như một chiếc phao cứu mạng, khiến trái tim đang hoảng loạn của lão định đôi chút.

 

đúng lúc lão đang cố trấn tĩnh, cửa phòng thẩm vấn bất ngờ đá tung.

Cánh cửa đập mạnh tường, phát tiếng “RẦM!” chói tai.

 

Mắt Bùi quản gia quen với bóng tối nên chịu nổi ánh sáng mạnh. Lão nheo mắt, đầu về phía cửa còn thấy rõ mấy thì một phụ nữ lao tới, dùng hết sức đạp ngã.

 

Nghe tiếng giày cao gót nện xuống nền, lão mới ý thức đó là phụ nữ. Và cú đá n.g.ự.c đau đến mức khiến lão nghẹn thở.

 

Lão lăn lộn nền nhà, đau đến bật nước mắt. Chớp chớp mắt vài cái, lão mới mặt Diệp Kinh Thu.

 

Gương mặt bà đầy nước mắt, lớp hóa trang ban sáng nhòe hết, quầng mắt đen như mực, mắt đỏ hoe đến đáng sợ.

 

Đây là đầu tiên lão thấy Diệp Kinh Thu từ đến nay lúc nào cũng bình tĩnh đoan trang trông như một mất hết lý trí.

 

Lão còn kịp phản ứng, mũi giày cao gót của bà đạp thẳng bụng lão.

 

Diệp Kinh Thu như phát điên, hết cú đến cú khác, mỗi cú đá đều đạp lên Bùi Vĩnh như nghiền nát. Mỗi cú đều mang theo nỗi oán hận của một .

 

“Ông nuôi nó, ngoài tình nguyện yêu thương nó! Tại trả nó cho ? Tại để nó sống hơn? Bao nhiêu năm nay, nhà họ Bùi đối xử với ông tệ! Bùi Vĩnh, ông đúng là độc ác đến tận xương!”

 

“Con gái gì sai? Nó gì sai mà các hành hạ như thế! Bùi Vĩnh, ông c.h.ế.t cũng đủ để chuộc tội!”

 

Diệp Kinh Thu gào lên, túm lấy tóc Bùi quản gia, dùng móng tay cào mạnh mặt lão.

 

Bùi quản gia chật vật giơ tay che mặt, sợ đến mức tưởng mắt sẽ móng tay của đàn bà điên móc . Ánh thoáng qua nhóm đang ở cửa, lão lập tức hiểu ngay tất cả chuyện xảy đều là bẫy. Lão mắc câu.

 

Chuyện của tiểu thư Bùi năm đó giờ chẳng còn bằng chứng xác thực. Dù nhóm lão nữa, cũng thể lấy chứng cứ cứng. Lão thể dọa đến lú lẫn mà bậy.

 

đối mặt Diệp Kinh Thu đang phát cuồng, trong lòng Bùi quản gia vẫn trào dâng sự bực bội.

 

Lão đ.á.n.h quỷ, nhưng chẳng lẽ đ.á.n.h một đàn bà suốt ngày ở nhà như bà ? Không từ sinh can đảm lẽ do lão chuyện hôm nay cũng chẳng còn mặt mũi mà ở Bùi gia nữa, lão bất ngờ hất mạnh Diệp Kinh Thu . Bà mất đà ngã xuống đất, nhưng lão thì chẳng thèm buồn động lòng.

 

“Diệp Kinh Thu, tôn trọng bà là lão thái thái nhà họ Bùi, mới gọi bà một tiếng ‘Diệp lão phu nhân’. Bà nhẫn nhịn bà bao lâu ? Có vài lời từ cái ngày bà tát , hôm nay nhịn nữa. Để cho bà : Diệp gia các rơi bước đường , còn chẳng do chính bà ? Bà quên quen Bùi Phương Triều ở ? Hộp đêm đấy! Trước khi gặp bà, vốn là khách VIP đầu bảng. Bà nghĩ sẽ coi bà là thật lòng ư? Nếu lưng bà Diệp gia, loại đàn ông quen mỹ nữ như , đến liếc bà cũng chẳng thèm. Còn bà? Bà coi là chân mệnh thiên tử, đến mức bỏ cả sản nghiệp và tính mạng của cha ruột. Hôm nay bà kết cục , chẳng gieo gió gặt bão ?”

 

“Hôm đó đối xử với con gái bà, nhưng đấy cũng là lẽ tự nhiên thôi. với nó chẳng quen, tiền Phương Triều đưa cũng chẳng bao nhiêu. nuôi nó đến bao giờ? tổ chức từ thiện! xem bói , cả đời chỉ một đứa con, trong nhà thêm một thứ chỉ tổ phá vận. Thế nên còn cách nào khác ngoài vứt bỏ bớt. Con gái bà… cũng chỉ là đứa kém may mắn, sinh nhầm nhà. Nếu nó đầu t.h.a.i bụng bà, còn khá hơn.”

 

Diệp Kinh Thu nghiến răng ken két:

“Bùi… Vĩnh!”

gần như rít từng tiếng, “Cút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/227-2.html.]

 

Bùi Vĩnh mất hết thể diện từ lúc tống đồn. Trở lý trí, lão lập tức nhận những lời thốt chắc chắn cảnh sát hết. Bí mật thâm sâu nhất của lão, chính lão tự miệng .

 

Đã tới nước , lão còn sợ gì nữa?

 

Lão bật lạnh:

“Diệp lão phu nhân, bà chỉ tỏ đau khổ vì con bé… c.h.ế.t. Bà con gái bà trông thế nào ? Nó giống bình thường. Mặt mũi nó ban đêm còn đủ khiến gặp ác mộng. Chậm phát triển, bốn tuổi còn chuyện, chỉ phát mấy âm thanh ngu ngốc. Một đứa như thế, bà tưởng bà sẽ yêu ? Đừng đùa. Bùi Phương Triều nó đúng một lúc mới sinh, xong bao giờ đặt chân tới nhà nữa. Bà thì càng . Bùi Giang Chiêu còn khỏe mạnh như thế mà bà cũng chẳng buồn ngó, huống hồ là đứa tàn tật . Bà đau khổ vì ư? Vì bà giả dối. Bà từng gặp con bé, nên giờ mới thoải mái tự vẽ bộ dạng ‘đáng thương’ cho nó để tô hồng chính . Thực yêu nó. May cho bà là ở cả Cảng Thành , ngoài , chẳng mấy ai bà từng sinh một đứa như . Đáng tiếc giờ thì… .”

 

Nói xong, Bùi Vĩnh liếc về phía cửa với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Diệp Kinh Thu từng ai những lời độc địa như đặc biệt từ chính từng cúi đầu khom lưng mặt .

 

Bà đang đất, lập tức mất kiểm soát, lao tới đ.ấ.m đá điên cuồng. Hai vốn ở cùng chiến tuyến ngày hôm qua, mà giờ ngay trong sở cảnh sát xông như còn ai.

 

“Dịch Vinh.” Cố Ứng Châu nghiêng đầu, hiệu.

 

Phó Dịch Vinh gật đầu, tiến lên một bước, một tay tóm lấy mỗi kéo .

 

“Đến sở cảnh sát mà còn đ.á.n.h ? Chưa thấy quan tài đổ lệ đúng ? Đi theo !”

Nói , xách cả hai như xách gà con.

 

Gần đến cửa, bỗng nhiên Diệp Kinh Thu vùng mạnh.

 

Bà thúc cùi chỏ Phó Dịch Vinh. Anh đau quá, vô thức buông tay. Diệp Kinh Thu lập tức phắt, lao về phía bàn, ôm chặt chiếc bình tro cốt lòng.

 

Chiếc bình gốm nặng trịch, lạnh lẽo, còn vương bụi tro. Diệp Kinh Thu chẳng buồn nhận những điều đó. Nước mắt nhỏ xuống mặt bình, một tay ôm chặt, tay run run, dịu dàng vuốt ve bề mặt lạnh ngắt.

 

Thấy bà như , Phó Dịch Vinh cũng nỡ chạm nữa. Dù bà g.i.ế.c , nhưng giây phút , sự đau khổ giống như đang diễn.

 

Khi ngang qua Lục Thính An, Diệp Kinh Thu dừng , ngẩng đầu , ánh mắt khẩn cầu:

“Thính An… lúc và Giang Chiêu còn , là đúng. từng vài lời tổn thương . mong đừng để bụng, tha thứ cho .”

 

Lục Thính An nhíu mày, nhỏ:

quên .”

 

từng gì, chỉ nguyên chủ mới nhớ. Với tính cách của nguyên chủ, chắc cũng chẳng bao giờ để tâm.

 

“Vậy thì …” Diệp Kinh Thu nhẹ nhõm thở . “Giang Chiêu vẫn luôn thích . Sau khi hai đứa chia tay, nó buồn lâu. Nếu thể… chăm sóc nó giúp một chút ?”

 

Lục Thính An im lặng.

 

hỏi:

“Bùi…”

Nói đến đây, bà mới chợt nhận con gái … thậm chí bao giờ một cái tên. Cái tên “A Thiện” Bùi Vĩnh rõ ràng cũng là bịa đặt.

 

Bất lực, bà chỉ nâng cái bình lên:

“Con bé… chụp tấm hình nào ? từng thấy con bé.”

 

Lục Thính An vẫn trả lời, nhưng ánh mắt gì đó khác .

 

Diệp Kinh Thu chậm rãi hiểu Bùi Vĩnh ngay cả cơm còn cho ăn, thể để bé chụp hình? Lão ghét bỏ đến cơ mà.

 

“… hiểu . Cảm ơn.”

Nói xong, bà ôm chặt chiếc bình.

 

Lưng bà còng, tóc rối bời, chẳng còn chút gì của vẻ tao nhã ngày .

 

Giây phút , bà chỉ là một đáng thương, đau đớn, tội nghiệp.

 

Lục Thính An theo bóng lưng bà, cho đến khi bà đưa .

 

Cậu khẽ kéo tay áo Cố Ứng Châu, giọng trầm xuống:

 

“Em luôn cảm thấy… vụ án cố tình sắp đặt.”

Loading...