TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 223 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-23 05:34:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu gối và mặt thanh niên đều dính vệt dầu đen, áo da dù che áo trong nhưng cổ áo vẫn ám màu bẩn. Nhìn thế nào cũng là suốt ngày lăn lộn gầm xe. Anh quen mùi xăng đến mức nhận , nhưng quần áo và tóc đều thoang thoảng mùi xăng, mùi rỉ sét đặc trưng.

 

Thân phận cần cũng .

 

Cố Ứng Châu chỉ Lục Thính An, giới thiệu:

 

Nam Cung Tư Uyển

“Cậu là cộng sự của , Lục Thính An.”

 

“Thì chính là Lục Thính An !” Thanh niên lập tức kinh ngạc chằm chằm Lục Thính An, ánh mắt đầy vui mừng kích động. “Trước giờ chỉ thấy tin tức của báo, ngờ hôm nay còn gặp thật. Lục cảnh sát, ngoài đời so với hình báo trai gấp trăm ! Nếu trai bằng , chắc mơ cũng tỉnh.”

 

Lục Thính An chỉ nhẹ, gì.

 

Cũng may đáp , bởi vì cảm thấy thanh niên ban ngày ban mặt dễ… mơ giữa ban ngày.

 

tên Dư Bổn Nghiệp.” Thanh niên tự giới thiệu, “ đoán đúng , thợ sửa xe. Xưởng sửa xe của ở gần đây, nên sếp Cố gọi là chạy qua liền ngay.”

 

“Chắc thắc mắc tại thợ sửa xe như với cảnh sát như ?”

 

Lục Thính An còn kịp hỏi, Dư Bổn Nghiệp nhịn tự kể hết quá khứ của và Cố Ứng Châu.

 

“Nói quen sếp cố cũng hơn tám năm ! Khi đó vẫn còn là sinh viên cảnh giáo. Lúc lo ăn đàng hoàng, nguồn thu duy nhất là… trộm. Khu cảnh giáo cạnh đó mấy con phố ăn vặt, và mấy chuyên rình mò ở đó, chọn mấy trông vẻ nhiều tiền, thể yếu hơn bọn để tay.”

 

Lục Thính An liếc sang Cố Ứng Châu, vẻ mặt chút thú vị: “Thân thể yếu hơn các ?”

 

Không thể phủ nhận sức vóc dân sửa xe khá, dáng Dư Bổn Nghiệp trông rắn chắc. đem so với Cố Ứng Châu trải qua huấn luyện cường độ cao, hình cao lớn hơn một chút, vẫn là thua một bậc.

 

Thấy Lục Thính An tin, Dư Bổn Nghiệp hổ :

 

“Sếp Cố là trường hợp đặc biệt. Lúc đó bọn chọn đơn giản vì… quá giàu. Năm đó chỉ cần ăn no mặc ấm là mãn nguyện. Còn ăn quà vặt thôi mà như trình diễn thời trang. Mặc đồ trong tạp chí mới thấy . Như ai chịu cho qua chứ?”

 

Không tướng quân thì hảo binh, trộm nhà giàu thì hảo đạo tặc“Nguy hiểm càng cao, lợi càng lớn!”

 

“Không ngờ tay còn thò túi, túm .”

 

Nhắc đến, Dư Bổn Nghiệp ngượng, gãi gãi đầu, trông mất mặt.

 

“Hóa hôm đó đến ăn đêm,   đến để bắt .”

 

Lục Thính An bật , đôi mắt cong cong. Với tính cách của Cố Ứng Châu, chẳng ngạc nhiên chút nào, quả thực quá hợp lý.

 

Sau đó việc cũng thuận theo lẽ thường: Dư Bổn Nghiệp bắt đồn, tạm giam một thời gian. vì khi đủ tuổi thành niên, nhận sai, nên tới nửa năm thả.

 

Ra tù, việc đầu tiên là… ăn vặt chợ đêm. Té chỗ nào, dậy chỗ đó.

 

“Lúc mới còn tính trộm tiếp. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, thấy sếp cố đang khống chế một tên cầm d.a.o c.h.é.m bên đường. Tên đó to gấp đôi sếp cố đè xuống đất như con heo c.h.ế.t. Người xung quanh vỗ tay rần rần, cũng nhịn mà vỗ mấy cái.”

 

Khi còn ngơ ngác, mới từ trại giam vỗ tay cho kẻ từng bắt . tiếng vỗ tay khen ngợi … đến giờ vẫn quên .

 

Ai mộng hùng? So với tù, càng khen. Nếu , mấy chuyện cũng nên bỏ hết. Chỗ mới là nơi bắt đầu .

 

Dư Bổn Nghiệp rạng rỡ, khuôn mặt rám nắng tràn đầy sức sống:

 

“Đều nhờ sếp cố, mới thật sự mới. Cũng ngờ còn nhớ . Công việc đầu tiên khi tù là do sếp cố giới thiệu, học việc ở xưởng sửa xe gần chợ đêm. Vài năm trôi qua, bây giờ mở tiệm sửa xe của riêng .”

 

Lục Thính An “ừ” một tiếng, chân thành khen một câu:

 

“Giỏi đấy.”

 

Dư Bổn Nghiệp càng vui đến nheo cả mắt:

 

“Yên tâm! Sửa xe cần đôi tay khéo, mà kinh nghiệm mở khóa hồi xưa cũng quên . Hàng xóm quanh nhà ai quên chìa khóa đều gọi mở miễn phí!”

 

Cố Ứng Châu liếc một cái. Dư Bổn Nghiệp lập tức dựng thẳng sống lưng, vội thanh minh:

 

tuyệt đối dùng kỹ thuật đó trộm nữa ! Anh yên tâm! sửa lâu . Giờ chỉ dùng việc chính đáng. Kỹ năng nhiều bao giờ thừa. Lỡ ngày nào đó sửa xe sống nổi nữa, còn thể thợ mở khóa mà!”

 

Cố Ứng Châu hừ một tiếng, bình luận.

 

 

Hai bên còn đang trò chuyện, Thành Huyền đạo trưởng cuối cùng cũng thành việc vẽ bùa, mồ hôi chảy ròng. Ông cầm bốn lá bùa bước tới.

 

“Tới, mỗi một tấm, đưa tay . Nhận thì bỏ túi áo ngực. Ai túi thì lấy dây buộc đeo lên cổ. Đây là bùa bình an.”

 

Ông chia bùa. Đầu tiên là Lục Thính An, Cố Ứng Châu. Đến lượt Dư Bổn Nghiệp, đạo trưởng từ xuống một cái, đó khẽ nhíu mày, lộ chút biểu cảm ghét bỏ nhỏ.

 

Dư Bổn Nghiệp: “???”

 

“Ông cái gì ? cần bùa của ông.”

Anh mạnh miệng .

 

Bùa hộ mệnh nọ, căn bản chẳng tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ đó.

 

Thành Huyền đạo trưởng mở đạo quán ăn, tuy còn sót chút lương tri, nhưng bản chất vẫn là buôn bán. Vừa liếc qua thấy Dư Bổn Nghiệp ăn mặc lôi thôi, nhưng tướng mạo rắn rỏi, mày rậm mắt to, đúng kiểu dễ phát tài. Thế nên sắc mặt ông lập tức thu vài phần khó chịu.

 

“Hiểu lầm, hiểu lầm. chỉ xem bạn của cố thiếu trông thôi.” Ông nhét bùa hộ mệnh tay Dư Bổn Nghiệp. “Trong phòng thứ gì, bản chất rõ. Cầm lấy , dù thế nào cũng hại .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/223-2.html.]

 

Nói xong, Thành Huyền ghé sang cạnh Lục Thính An, đôi mắt sáng lên vì danh – lợi, kéo dài giọng:

“Lục tiểu thiếu gia , mấy món vốn đều tính tiền cả. Nể tình quen từ , một trăm năm mươi một lá. Lẽ cần đích tới đây, nhưng đến … thì lá của cũng tính trướng các —”

 

“Có sáu trăm thôi mà.” Lục Thính An buông tay, dứt khoát: “Nhớ sổ của .”

Lục Trầm Hộ vốn là khách quen của Thành Huyền, rảnh rỗi chẳng việc gì thích tìm ông bói quẻ. Thành Huyền sống đến giờ, Lục Trầm Hộ cũng góp ít quảng bá. Sáu trăm đồng tiền với Lục Thính An đáng là bao.

 

Quả nhiên Thành Huyền thêm gì, xua tay: “Được , đừng trì hoãn chính sự, mau treo lên .”

 

Áo da của Dư Bổn Nghiệp túi, nhưng lớp áo bên trong ngăn lót, thế là tiện tay nhét bùa đó. Trong lúc nhét, vẫn còn âm thầm nghĩ: đạo sĩ kiếm tiền đúng dễ dàng, vẽ loạn vài nét thu của một trăm bốn mươi chín đồng, tờ giấy vàng ven đường đầy rẫy còn chẳng bằng. Nếu cơ hội học chút đạo thuật, mai khoác đạo bào lừa kiếm tiền?

 

Miệng thầm c.h.ử.i nhưng tay vẫn nghiêm túc. Nhét bùa trong túi lót xong còn vỗ vỗ cho dính sát ngực.

 

Chuẩn xong, hỏi Cố Ứng Châu:

“Phòng nào?”

 

Cố Ứng Châu nhấc tay: “Đi theo .”

 

Hai vài bước đến khu chứa đồ, Cố Ứng Châu như mọc thêm con mắt lưng, đột nhiên cái “đuôi nhỏ” thứ hai lưng:

“Em ở đó.”

 

Dư Bổn Nghiệp ngẩn , kịp phản ứng thì thấy Lục Thính An dừng phía , vẻ mặt còn ngoan ngoãn kỳ lạ.

 

“Hả…?” Ánh mắt lướt qua hai , một thoáng nghi hoặc, nhưng thấy chẳng ai định giải thích, đành ém trong lòng.

 

Đến cửa phòng chứa đồ, Dư Bổn Nghiệp từ rút một sợi dây thép, xoay xoay vài cái trong ổ khóa liền bắt tình hình.

 

“Khóa đời cũ, loại nhiều năm mua để chống trộm nhưng mở chẳng khó. Lần đầu tiên đụng mở ngay. So với khóa thường cũng khác biệt mấy, chỉ thêm một vòng xích thôi.”

 

“Đừng nhiều, mở .” Thành Huyền sốt ruột. Mở xong để ông còn chuồn khỏi nơi âm khí nặng nề .

 

Dư Bổn Nghiệp lập tức im lặng, quỳ nửa xuống cửa, áp sát tai ổ khóa. Mỗi dây thép xoay động, âm thanh truyền khác . Đến khi chốt bật, tiếng “tách” vang lên giòn tan.

 

“Xong.” Dây thép biến mất tay áo. Anh dậy, phủi bụi đầu gối.

 

Toàn bộ quá trình đến năm phút. Nhìn cửa gỗ hé mở, ngay cả Thành Huyền cũng nhịn dùng ánh mắt bội phục. Trông cao to thế mà việc tinh tế đến .

 

Ông lùi hai bước, thở dài:

“Có tay nghề , thợ mở khóa còn kiếm hơn! Mà thôi liên kết với hãng bán khóa cũng , tuyên bố khóa tặc còn mở , đảm bảo việc ăn đầy ắp.”

 

Dư Bổn Nghiệp vẫn ngay cửa, bên trong gì. Nghe thì khẩy:

“Nếu vì sếp cố nhờ, hai ba tháng còn đụng tới dây thép. Này chứ thì chỗ trộm đầu tiên của chính là đạo quán của ông.”

 

Thành Huyền lập tức căng thẳng, ôm chặt túi tiền:

bao nhiêu tiền !”

 

Dư Bổn Nghiệp liếc trắng, lười đáp.

 

Trong lúc hai đấu võ mồm, Cố Ứng Châu mở cửa kho .

 

Dư Bổn Nghiệp chuyện vài câu thấy thú vị, bèn phòng khách tìm Lục Thính An tán dóc.

 

“Này, Lục cảnh sát.” Anh nháy mắt một cái, vô cùng tự nhiên hỏi: “Sao sếp cố cho ? Có kiêng kị gì ?”

 

Lục Thính An thản nhiên: “Không, sợ quỷ.”

 

“…hả?” Dư Bổn Nghiệp trợn mắt. “Cậu lừa . Mới sở ba ngày phá vụ nữ thi đầu, mà sợ quỷ thì còn sợ… ăn trộm chắc?”

 

Lục Thính An thẳng mắt , bất ngờ hỏi:

“Ở Cảng Thành, bao nhiêu mở tất cả loại khóa như ?”

 

Dư Bổn Nghiệp suýt phun câu mắng , nuốt xuống:

“Hỏi cái đó gì? Có chứ, nhưng nhiều . Loại kỹ thuật thiên phú, tai đủ nhạy để phân biệt tiếng ổ khóa và tiếng dây thép chạm chốt. Trước giờ gặp ai giỏi hơn.”

 

Lục Thính An gật đầu, ánh mắt càng sâu:

“Vậy là loại khóa nào cũng mở ?”

 

Dư Bổn Nghiệp lập tức đắc ý:

“Đương nhiên. Năm đó còn huấn luyện chuyên nghiệp. Giờ trừ khóa mật mã, còn đều mở .”

 

Lục Thính An gật đầu, ánh mắt hàm chứa nhiều ý vị khó đoán.

 

Bên trong phòng chứa đồ, Cố Ứng Châu bước thấy một chiếc bàn thấp, đặt bình tròn màu đỏ sẫm. Xung quanh bình rải gạo nếp, tỏi; đáy bình còn vệt đỏ khô khốc trông như máu. Miệng bình buộc vài sợi dây đỏ, treo lơ lửng như thể cố ý “nhốt” thứ gì đó trong đó.

 

Ở góc phòng còn đặt chiếc xe ba bánh đồ chơi cũ kỹ, hai con búp bê vải tự may xí, mấy thùng giấy, vài bộ quần áo – giày dép bé gái, cả tập vẽ trẻ em. Ngay cả lọ t.h.u.ố.c rỗng với kim tiêm dùng cũng gom đây.

 

Trong phòng bức ảnh nào của chủ nhân, nhưng Cố Ứng Châu chỉ một lượt đoán phận của đứa bé từng dùng mấy món đồ .

 

Bùi quản gia chắc chắn nghĩ đến một ngày căn phòng phát hiện. Có lẽ vì che giấu triệt để, ông hủy chứng cứ nhưng chính điều đó càng rõ tất cả.

 

Nếu đoán sai… tất cả những thứ đều từng thuộc về con gái của nhà họ Bùi.

 

Chính là đứa bé năm xưa sinh tráo đổi.

 

Cô bé hề c.h.ế.t từ lúc mới sinh.

 

Cô bé… từng sống vài năm.

Loading...