TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 220 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:28:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khi chân tướng cho lão phu nhân Diệp , cũng nghĩ như . Các xem, nhiều năm qua, bà coi Bùi như con ruột mà nuôi nấng. Cậu cũng hiếu thuận, kính trọng bà . Một khi quan hệ như , thì đào sâu truy cứu đại tiểu thư rốt cuộc , chẳng còn ý nghĩa.”

 

cho bà mộ phần của đại tiểu thư dựng ở , bà chỉ nức nở, nhưng từng thực sự dành thời gian đến thăm.”

 

Có lẽ là thể chấp nhận nổi sự thật , hoặc vốn dĩ từ sâu trong lòng bà thừa nhận từng sinh một đứa con gái tàn tật. Nói chung, Diệp Kinh Thu chờ đợi nhiều năm như , vẫn suy nghĩ rõ ràng bản rốt cuộc gì.

 

Bùi Hoành Lịch nắm bộ tài sản của Bùi gia. Lẽ nào bà thể dễ dàng vứt bỏ mối quan hệ con ? Xem cũng chắc.

 

“Cậu Lục, những gì chỉ thôi. chỉ cho lão phu nhân về tên Đỗ Ánh Lan, tình hình và địa chỉ gần đây của cô . mà gửi mật báo ? tin lão phu nhân thể g.i.ế.c , còn … càng thể loại chuyện đó.”

 

“Bùi gia và con trai trong bệnh viện đều cần chăm nom. Thời gian rảnh còn , gì đến g.i.ế.c .”

 

Nói xong, Bùi quản gia đổi giọng, đ.á.n.h cảm xúc:

 

“Tuy phận đại thiếu gia chút hiểu lầm, nhưng dù cũng mang dòng m.á.u Bùi gia. Người còn nguội xác, vong linh siêu độ. Cảnh sát Lục, mong nể mặt nhị thiếu gia, để về lo hậu sự.”

 

Lục Thính An định mở miệng, thì cửa phòng thẩm vấn đẩy mạnh bạo.

 

Cố Ứng Châu mặt lạnh như băng ở cửa.

 

“Ở đây, mặt mũi của Bùi Giang Chiêu đáng giá mấy đồng?”

 

Anh chẳng buồn che giấu sự chán ghét, đầu gọi:

 

“Lý Sùng Dương, đưa ông trại tạm giam.”

 

Lý Sùng Dương lập tức dậy theo.

 

Ngược , Bùi quản gia thì gào lên đầy khó hiểu:

 

“Tại ? phạm pháp! Các câu hỏi các đưa đều trả lời thật! Sao giam ? Các chứng cứ! Không chứng cứ thì hết giờ sẽ thả!”

 

Cố Ứng Châu nghiêng đầu, giọng lạnh nhạt:

 

“Vậy đến giờ tính tiếp.”

 

Bùi quản gia nhanh chóng áp giải ngoài.

 

Cửa phòng thẩm vấn khép . Lúc Cố Ứng Châu mới thả lỏng biểu cảm, bước đến mặt Lục Thính An, đưa tay :

 

“Đi thôi, về nhà .”

 

Lục Thính An bàn tay rộng đang chìa , ngẩn vài giây, mới đặt tay lên.

 

Cố Ứng Châu nghiêng , kéo dậy.

 

 

Gần mười hai giờ đêm, sở cảnh sát ngoài ca trực đêm thì hầu hết đều về.

 

Nửa tiếng , Du Thất Nhân gọi điện báo rằng cô đưa của Hạ Tân Trình đến bệnh viện an và thuê một hộ lý tạm thời chăm sóc. Tinh thần bà Hạ , bác sĩ cho bà uống thuốc, giờ ngủ .

 

Biết sở cảnh sát thiếu , Du Thất Nhân vốn định từ bệnh viện , nhưng Cố Ứng Châu buộc về nghỉ.

 

Đường mất thời gian, hơn nữa hiện tại ở sở cảnh sát chẳng nhiệm vụ mới, thà về nghỉ ngơi, lấy sức ngày mai tính tiếp.

 

Ngoài cô , Lý Sùng Dương và Phó Dịch Vinh cũng lượt lệnh về nhà.

 

Chương Hạ Cố Ứng Châu bảo tất cả nghỉ ngơi, khỏi ngạc nhiên.

 

lúc Phó Dịch Vinh vẫn rời , ghé qua tám chuyện:

 

“Nghe đây sếp Cố bắt tăng ca tới sáng. Nhìn thì đến mức vô nhân tính như lời đồn ha.”

 

Phó Dịch Vinh đang thu dọn tài liệu bàn, thế liền liếc Chương Hạ một cái, đầy ẩn ý:

 

“Thế nào mới tính là nhân tính?”

 

Chương Hạ nhún vai:

 

“Ít nhất là lo cho sức khỏe , sợ tăng ca nhiều quá quá tải.”

 

Không giống Tằng Diệc Tường, lúc nào cũng thích quát tổ 2 tăng ca, hận thể bắt họ việc 25 tiếng một ngày trong sở.

 

thực tế thì, của tổ 2 ai cũng… khá quý mạng sống, chẳng ai tăng ca đến tận nửa đêm như thế.

 

Nghe Chương Hạ cảm khái, Phó Dịch Vinh thật sự nhịn , thở dài một . Trong tiếng thở dài , Chương Hạ chút bất đắc dĩ xen lẫn oán niệm.

 

“Anh nghĩ lão đại của chúng lúc nào cũng như ?” Phó Dịch Vinh hỏi , chẳng vòng vo nữa, thẳng:

“Để cho . Vào tổ Trọng án nhiều năm như , năm nay là năm hai chữ ‘tan đúng giờ’ nhiều nhất luôn. Và bộ những đó… đều từ lúc Lục Thính An đến sở cảnh sát việc. Anh hiểu chuyện nghĩa là gì ?”

 

Chương Hạ gãi đầu, mơ hồ:

“Ý nghĩa là…sếp cố trưởng thành hơn? Ngày càng phong thái lãnh đạo?”

 

thể thăng tiến liên tục, thường là vì việc hiệu quả.

 

“Không ngờ trong Tổ Trọng án còn ngây thơ hơn cả .” Phó Dịch Vinh lẩm bẩm.

 

Chương Hạ: “……???”

 

“Coi như thấy câu .”

 

Phó Dịch Vinh bật , giọng mang theo vài phần châm chọc.

 

“Xét thấy chịu khó quét phòng giúp , thẳng luôn. Không vì cái gì hết, vì Lục Thính An sức khỏe kém. Thằng nhóc đó đầy bệnh: khi thì đau bao tử, khi thì ho máu. Để cho nó thời gian nghỉ ngơi, lão đại mới tiện thể cho chúng tan ca sớm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/220-2.html.]

Chương Hạ im lặng hai giây, hỏi :

 

“Vậy… vì sếp cố Thính An nghỉ ngơi nhiều?”

 

Phó Dịch Vinh đáp suy nghĩ:

“Thì quan tâm cấp chứ còn gì.”

 

Chương Hạ xoa cằm, trông mất tập trung.

 

Nói đến cấp , Lý Sùng Dương và Phó Dịch Vinh theo sếp Cố lâu hơn nhiều. Nếu quan tâm thì lẽ quan tâm họ chứ? Sao đến khi Lục Thính An xuất hiện mới “chăm sóc đặc biệt”?

 

Một ý nghĩ vô cùng ngớ ngẩn, nhưng cực kỳ hợp lý… bắt đầu hình thành trong đầu .

 

Chương Hạ liếc Phó Dịch Vinh một cái, ánh mắt đầy ẩn ý:

 

“Đừng giả bộ nữa.”

 

Phó Dịch Vinh: “???”

 

“Chương Hạ, ý gì đấy?!”

 

Chương Hạ , trả lời, xoay bước khỏi phòng điều khiển.

 

Xe rời khỏi cổng sở cảnh sát, Lục Thính An bằng giọng như đang thương lượng:

 

“Đừng về nhà vội. Em đến chỗ của Bùi quản gia xem thử.”

 

Cố Ứng Châu thẳng phía :

“Địa chỉ nhà ông còn tra .”

 

Lục Thính An im lặng vài giây, biểu cảm như “ ”.

 

“Anh dối cũng nên tìm cái lý do hợp lý một chút. Đến dòng tiền thẻ ngân hàng của ông còn lôi , thể địa chỉ nhà? Cho cơ hội sắp xếp lời nữa.”

 

Cố Ứng Châu liền đáp ngắn gọn:

 

“Không .”

 

“Vì ?”

 

“Vài ngày em cũng đòi nhà Bùi Hoành Lịch giữa đêm. Sự thật chứng minh: ban đêm ngày mai chẳng khác gì . Manh mối chạy mất, còn em thì ngủ đủ.”

 

Lục Thính An mím môi:

“Bùi Hoành Lịch thì chạy, nhưng Bùi Vĩnh thể.”

 

Cố Ứng Châu đạp nhẹ ga, giọng bình thản:

 

“Anh đảm bảo với em, khi em kiểm tra nhà ông , ông tuyệt đối rời khỏi sở cảnh sát.”

 

Lục Thính An bĩu môi, tỏ vẻ phục nhưng phản bác nữa.

 

Xe chạy thêm một đoạn, Cố Ứng Châu mới hỏi:

 

“Sao đến nhà ông ? Em cảm thấy lời tối nay ông gian dối?”

 

“Ba phần thật, bảy phần giả.” Lục Thính An trả lời, “Loại khôn khéo như Bùi quản gia, thể xử lý êm thấm mối quan hệ giữa Bùi Phương Triều – Diệp Kinh Thu – Đỗ Ánh Lan, thể nào đem bộ chuyện ông hết cho chúng . Tối nay ông thú nhận, rõ ràng là đẩy vấn đề sang cho hai : một c.h.ế.t, thể tự thanh minh; một còn là nghi phạm lớn nhất g.i.ế.c Bùi Hoành Lịch, thêm một hai tội vặt cũng chẳng .”

 

“Còn bản ông thì thành kiểu ‘cầm tiền , chịu tai họa’.”

 

“thật thà” sẽ ai chịu công cụ như thế. Chỉ nắm thóp, mới chịu cúi đầu.

 

Cố Ứng Châu gật nhẹ:

“Anh cũng nghi gần giống em. Chỉ là, với tư cách cảnh sát, nếu bắt nghi phạm, dù họ vô tội , đều tra đến nơi đến chốn.”

 

“Sáng mai dậy, chúng đến nhà Bùi Vĩnh .”

 

Lục Thính An lay chuyển , đành gật đầu:

“Được thôi.”

 

Trên đường về, hai lái xe thỉnh thoảng trao đổi về vụ án.

Nam Cung Tư Uyển

 

Khi xe khu biệt thự nhà họ Lục, mấy khúc cua, Lục Thính An vô thức ngẩng đầu và thấy cột đèn đường một đàn ông dắt ch.ó đang .

 

Người đàn ông đó từ xa giơ tay chào . Ánh đèn rọi xuống gương mặt với nụ ôn hòa, thiện.

 

Cố Ứng Châu theo bản năng giảm tốc:

 

“Biết ?”

 

Lục Thính An gật đầu:

“Hàng xóm bên cạnh. Đây là thứ hai gặp, đó vài câu. Anh tên Đoạn Mộ Bách.”

 

Cái họ quá quen. Lông mày Cố Ứng Châu lập tức nhíu .

 

“Họ Đoạn?”

 

“Ừ, vấn đề gì ?” Lục Thính An hỏi.

 

Cố Ứng Châu mím môi:

“Ở cảng Thành , thể sống ở khu mà mang họ Đoạn… theo , chỉ một nhà.”

 

Lục Thính An , cũng thu nụ .

 

“Là cái Đoạn gia mà từng với em?”

 

Cố Ứng Châu khẽ gật đầu.

Loading...