TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 216 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-28 05:51:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cảnh sát!”

 

Bị áp tới mặt Lục Thính An, tay còng , Bùi quản gia vẫn cố tỏ vẻ vô tội:

 

“Các thể bắt rõ trắng đen như ! quyền lý do chứ!”

 

Hạ Ngôn Lễ chằm chằm khuôn mặt Bùi quản gia, càng ngạc nhiên. Ông giống đến bảy tám phần so với vẽ trong bức chân dung nghi phạm, chỉ là già hơn, gầy hơn một chút. Điều càng khiến tự tin hơn khả năng phác họa của .

 

Thấy vẻ mặt mơ hồ hiểu của Bùi quản gia, Lục Thính An tấn công thẳng:

 

“Ông gì, tự bản ông rõ nhất.”

 

Bùi quản gia giật im bặt. Tay phía bẻ đau nhưng đầu óc ông lúc chỉ còn một suy nghĩ:

Chẳng lẽ cảnh sát hết ?

 

Lục Thính An tiếp tục:

“Thẳng thắn thì khoan hồng. Bây giờ hết, chúng còn thể xem xét giảm nhẹ tội cho ông.”

 

Bùi quản gia mở miệng định , nhưng c.ắ.n chặt môi. Nhỡ cảnh sát đang thử ông? Nếu lỡ tiết lộ quá nhiều thì khác nào tự đào hố chôn ?

 

Ông liếc quanh tìm bóng dáng Diệp Kinh Thu, thấy lập tức cúi đầu như cụm cải sương lạnh đ.á.n.h rập.

 

Lục Thính An giả vờ như thấy, hỏi đổi chủ đề:

“Vậy trong thời gian ông ?”

 

Bùi quản gia buộc trả lời:

“Thiếu gia mới mất, cảnh sát vẫn bắt hung thủ. Chúng lo tang lễ cho chứ! Dù chuyện gì thì cũng để cho đàng hoàng!”

 

Phó Dịch Vinh bên cạnh tức điên . Nói thẳng mua đồ tang lễ thì , còn châm chọc cảnh sát “bắt hung thủ”?

 

Anh đè mạnh vai Bùi quản gia, giọng cảnh cáo:

“Hỏi gì trả lời nấy, nghiêm túc .”

 

Bùi quản gia lập tức ngoan hơn:

 

mua áo liệm, tiền vàng, tìm đạo sĩ lễ. Tất cả là do lão phu nhân giao cho xử lý.”

 

Lục Thính An nhàn nhạt gật đầu:

“Vậy là chỉ hai chỗ đó?”

 

—”

 

“Nói dối.”

 

Bùi quản gia còn dứt câu cắt ngang lạnh lùng:

 

“Ông còn tới bệnh viện. Trên ông nồng mùi sát trùng, tay trái còn dính băng cá nhân.”

 

Bùi quản gia hoảng hốt xem tay , nhưng Phó Dịch Vinh nhanh hơn, giật miếng băng và đưa lên mặt ông:

 

“Giải thích ? Tại giấu chuyện đến bệnh viện?”

 

Bùi quản gia lảng ánh mắt sang chỗ khác:

lớn tuổi , chỗ đau chỗ mệt, khám là chuyện bình thường. chỉ kiểm tra sức khỏe, cần thiết báo cáo với các từng tí một ?”

 

Thái độ ngạo mạn đó khiến cả đội khó chịu.

Phó Dịch Vinh Lục Thính An với ánh mắt “xin hãy xử lý tên ”.

 

Lục Thính An vô cảm, chỉ buông một câu như trò chuyện:

“Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t .”

 

Toàn Bùi quản gia cứng . Mắt trợn lên đầy kinh hoàng:

“C.h.ế.t… c.h.ế.t kiểu gì?”

 

Khỏi cần nhiều phản ứng đó tự tố cáo chính ông .

 

Vẻ hoảng sợ rút , ông mới giật nhận lỡ lời. Luống cuống biện minh:

 

Đỗ Ánh Lan. chúng 5-6 năm gặp ! gì về chuyện của cô !”

 

Lục Thính An chẳng buồn để ý đến lời giải thích của ông , tiếp tục kể như đang thuật một vụ án:

 

“Cô c.h.ế.t trong căn hộ thuê. Bị siết cổ bằng một loại dây nhỏ, bề mặt trơn. Thời điểm tử vong ba giờ sáng. Phải hai ngày mới phát hiện.”

 

Cậu còn bổ sung:

“Đồng nghiệp còn mang theo ảnh hiện trường, ông xem ? Biết xem ký ức của ông sẽ rõ ràng hơn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/216-1.html.]

 

Nghe đến đây, Bùi quản gia sợ đến mức mặt trắng bệch như chuyện ma.

 

“Không! xem! với cô chẳng quan hệ gì! Các nghi g.i.ế.c đúng ? ! Các thể hỏi những trong biệt thự, mấy ngày nay hề rời khỏi đó!”

 

Nam Cung Tư Uyển

Thấy ông sợ đến như , Phó Dịch Vinh cảm thấy cực kỳ hả giận.

Anh lạnh giọng:

 

“Bùi quản gia, ông hình như hiểu ? Cô c.h.ế.t lúc ba giờ sáng. Thời điểm đó, ai chứng chứng minh ông ở hiện trường ?”

 

Bùi quản gia cứng họng.

 

Không .

 

Ban ngày ông ở biệt thự, tối thì về nhà mà ở nhà cũng ai chứng giúp ông.

 

Phó Dịch Vinh nhún vai:

“Không ai chứng thực, là ông thời gian gây án và hiềm nghi.”

 

Một lúc lâu , Bùi quản gia mới cố tìm kẽ hở:

 

“Các hiềm nghi thì , nhưng lý do ? với Đỗ Ánh Lan mâu thuẫn gì mà g.i.ế.c cô ? Nếu các chứng cứ, bắt từ lâu , chứ đây hỏi cung.”

 

Thấy ông bắt đầu cứng miệng trở , Lục Thính An bật khẩy:

 

, chúng chứng cứ chứng minh ông g.i.ế.c . Động cơ của ông cũng rõ ràng. nếu là Diệp Kinh Thu sai ông thì ?”

 

Nghe đến tên Diệp lão phu nhân, thể Bùi quản gia cứng .

 

Lục Thính An tiếp tục:

 

“Động cơ của bà rõ ràng đúng ? Bị nhân tình của chồng ép nuôi đứa con riêng suốt nhiều năm đổi ai nuốt trôi cho nổi?”

 

“Còn ông, Bùi quản gia… Hơn hai mươi năm ông lời Bùi Phương Triều, chăm sóc tình nhân của ông . Bây giờ Bùi Phương Triều c.h.ế.t , ông chuyển sang giúp Diệp Kinh Thu cũng hợp lý thôi.”

 

“Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t ngay khi Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t một ngày. Vậy cảnh sát chúng lý do nghi ngờ hai các ông thông đồng với .”

 

“Diệp lão phu nhân đang bệnh, hỏi gì cũng chẳng dễ. Vì thế… xin ông hợp tác, theo chúng một chuyến.”

 

Nói xong, cần lệnh. Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương lập tức kẹp hai bên, nâng ông dậy.

Lần , Bùi quản gia phản kháng nữa.

 

Họ cửa chính mà vòng cửa sổ sát đất.

Khi họ rời khỏi, Du Thất Nhân mới bước hành lang.

 

hướng cửa sổ, giọng nặng nề:

“Xem Diệp Kinh Thu đúng là vấn đề.”

 

Chỉ cần phản ứng của Bùi quản gia là đủ hiểu hai đó cùng một thuyền.

 

Cảnh sát đến đúng lúc khi một thẩm vấn thì đang hôn mê. Không thể trao đổi ánh mắt ám hiệu để thống nhất lời khai. Vì thế lộ ít sơ hở.

 

Du Thất Nhân hỏi:

“Bây giờ về sở cảnh sát tra hỏi Bùi quản gia luôn chứ?”

 

Trước mắt, ông là đầu mối duy nhất, thể khai nhiều điều.

 

Lục Thính An lắc đầu:

“Không vội. Trước hết đến xem Diệp Kinh Thu.”

 

Nói dối một mười cũng vẫn là dối. Trước khi rời , nhất là “chạm nhẹ” thêm một vòng.

 

Ba trao đổi nhanh bước đến phòng ngủ nơi Diệp Kinh Thu đang nghỉ ngơi.

 

Cửa phòng chỉ khép hờ, tiến gần liền ngửi thấy mùi hương an thần nhè nhẹ.

Có thể thấy gần đây bà hẳn ngủ hề yên .

 

“Đưa bà lên phòng từ nãy đến giờ mà vẫn tỉnh ?”

Lục Thính An hỏi nhỏ, cạnh mép giường Diệp Kinh Thu vẫn đang hôn mê.

 

Cậu và Cố Ứng Châu sát phía cửa, còn Du Thất Nhân gần cửa sổ bên . Muốn rõ đối phương thì dù nhỏ cũng nhích giọng lên một chút lỡ bà Diệp tỉnh là hết.

 

Du Thất Nhân khẽ đáp, giọng lo lắng:

“Không do lúc nãy hít khí độc nên hồi phục chứ? Lão đại, bác sĩ gọi vẫn tới?”

 

Cố Ứng Châu trầm giọng:

“Bác sĩ siêu nhân, thể bay ngay tới .”

Loading...