TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 214 (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-18 05:31:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu và Tiền Lai ở bên một thời gian.
Chia tay đột ngột thế , buồn là dối.
Cậu từng cố gắng chịu đựng, bởi vì thích nên mới nhịn, mới bao dung.
Thật , dạo gần đây Tiền Lai đối xử với hơn, lẽ do cảm thấy áy náy. Anh còn nhắc đến chuyện Lục Thính An xuất sắc thế nào, việc cũng suy nghĩ cho hơn.
càng như , Hạ Ngôn Lễ càng nghĩ đến quãng thời gian , khi Tiền Lai coi thường, tùy tiện đối xử như thể đáng giá.
Cậu vẫn là , vẫn hề đổi, mà khi , thể chà đạp cảm xúc của như thế.
Lời của Lục Thính An như một cú tỉnh .
Thích vẫn là thích, nhưng rõ ràng hai còn phù hợp để tiếp tục.
Tiền Lai bù đắp, ở nhà nhiều hơn, coi đó là “bồi thường”.
Hạ Ngôn Lễ hiểu cái đó tình yêu, mà là ràng buộc.
Cậu còn trẻ, còn nhiều thứ học, còn nhiều việc .
Không thể mãi sống quanh quẩn trong một mối quan hệ khiến mất phương hướng.
Thật , với gia thế của Tiền Lai, cần một yêu thể “giúp ích cho sự nghiệp”, lòng cha một sinh viên mỹ thuật vẫn đang loay hoay tìm đường như .
Cậu ngưỡng mộ cách Lục Thính An và Cố Ứng Châu ở bên là đồng nghiệp, là bạn đời, mỗi ngày đều thể gặp , cùng việc, cùng tiến bộ.
Đó mới là kiểu tình yêu hướng tới:
chỉ dựa , mà còn cùng tỏa sáng.
Ngay cả khi kết cục hảo, ít nhất quá trình đó cũng đáng quý.
Huống chi, với hai như Lục Thính An và Cố Ứng Châu, nếu gì hảo, họ cũng sẽ tìm cách khiến nó trở nên hảo.
Lục Thính An từng một câu chuẩn:
“Dưa hái sớm ngọt thì ? chấm thêm đường ăn là .”
Nghĩ đến đó, Hạ Ngôn Lễ thấy lòng nhẹ nhõm hơn, lau mặt nhỏ:
“Xin , sẽ điều chỉnh tinh thần.”
Thấy thật sự hổ, Lục Thính An chỉ mỉm trấn an:
“Đùa thôi, tinh thần của mà.”
“Hả?” Hạ Ngôn Lễ ngạc nhiên.
“Vậy … với Tiền Lai…” hai chữ “chia tay” còn , nghẹn .
Lục Thính An chỉ thắt lưng :
“Lúc nãy còn đeo chùm chìa khóa, bây giờ thì .”
Hạ Ngôn Lễ cúi đầu, ngạc nhiên thật sự:
“Anh quan sát kỹ quá đó!”
Chùm chìa khóa đó là Tiền Lai tặng, gồm khóa cửa chung cư và khóa phòng vẽ, còn gắn thêm một món trang trí pha lê nhỏ.
Hạ Ngôn Lễ vốn định dọn về ở chung, nhưng Tiền Lai cứ năn nỉ mãi, cũng đành đồng ý.
Giờ chia tay , mấy thứ mang tính riêng tư đó dĩ nhiên thể giữ .
Cậu nhớ khoảnh khắc mạnh tay trả chìa khóa, trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm trống rỗng.
“Không mai tỉnh dậy, từ chối chia tay nữa…”
Lục Thính An nhướng mày:
Nam Cung Tư Uyển
“Cậu chia tay, chứ ly hôn. Cần gì đồng ý.”
Hạ Ngôn Lễ lúng túng:
“ như tàn nhẫn ?”
Lục Thính An hừ khẽ, nheo mắt :
“Thương hại đàn ông là xui xẻo cả đời đấy.”
“…” Hạ Ngôn Lễ im bặt, chỉ nuốt nước bọt.
Cậu thật sự nên nhắc thế nào để nhớ bọn họ đều là đàn ông.
Ngồi ghế lái, Cố Ứng Châu vẫn giữ gương mặt bình thản, sống lưng thẳng tắp.
trong lòng thì thầm cảnh giác, với tính cách quyết đoán của Lục Thính An, cẩn thận hơn một chút, kẻo lỡ ngày nào đó… “đào thải” lúc nào .
Biệt thự Bùi gia, khu vực quanh bể bơi vốn từng hỗn loạn, giờ dọn dẹp sạch sẽ từ hai ngày . Vệt m.á.u loang tường bể bơi khi phòng giám định pháp y kiểm tra, xác định còn dấu vết đáng ngờ, đám hầu liền lau rửa bộ.
Nước trong hồ vẫn phản chiếu ánh sáng trong vắt, nhưng từ vụ việc , ai còn dám bén mảng xuống bơi nữa. Chẳng ai nước, chẳng ai chạm , cả khu vực như phong ấn bởi nỗi sợ vô hình.
Diệp Kinh Thu đại sảnh tầng một, ánh mắt trống rỗng ngoài cửa sổ sát đất hướng về phía bể bơi.
Không bà thất thần bao lâu, cả gương mặt và động tác đều gần như bất động.
Một hầu rụt rè tiến lên, giọng lo lắng:
“Lão phu nhân, từ trưa đến giờ ngài ăn mấy miếng, tối uống giọt nước nào. Như thể chịu nổi ạ. Bên bếp hầm tổ yến, để con mang lên cho ngài nhé?”
Giọng kéo Diệp Kinh Thu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bà đầu , sắc mặt tái nhợt, đôi môi mang sắc tím bệnh tật.
“Ăn uống gì nổi,” bà khẽ , giọng khàn và mệt mỏi. Mu bàn tay phất nhẹ, “Không cần lo cho . Đi xem Nhị thiếu gia về .”
Người hầu thoáng chần chừ, đáp:
“Chiều nay Nhị thiếu gia lái xe ngoài, tới giờ vẫn . Trong nhà, và Đại thiếu gia nhất… Đại thiếu gia xảy chuyện, lẽ buồn nên ngoài giải khuây thôi.”
Diệp Kinh Thu cau mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/214-3.html.]
“Phái tìm.”
“Vâng.”
Người hầu định rời thì ánh đèn pha từ ngoài cổng biệt thự chiếu rọi , hai luồng sáng mạnh quét thẳng đại sảnh, ngay đó là tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên. Trong sân, hầu chạy xem, lát hốt hoảng chạy báo:
“Lão phu nhân! Cảnh sát đến! Hình như… Nhị thiếu gia cũng ở trong xe cảnh sát!”
Nghe đến đó, phản ứng đầu tiên của Diệp Kinh Thu sợ, mà là hoảng. Bùi Giang Chiêu gây chuyện gì nữa ?
Bà choáng váng bật dậy, suýt ngã nếu hầu nhanh tay đỡ lấy.
“Lão phu nhân, cẩn thận ạ!”
Người báo tin vội bổ sung:
“Ngài đừng lo, Nhị thiếu gia chỉ say rượu thôi, cảnh sát đưa về giúp ạ.”
Sắc mặt Diệp Kinh Thu dịu đôi chút, nhưng trong lòng vẫn yên.
Trong nhà án mạng, cảnh sát đến là chuyện thường, nhưng bà thực sự thấy họ thêm nào nữa.
Bà xuống, điều chỉnh vẻ mặt, dặn:
“Các ngươi tiếp khách , tiện thể đưa Giang Chiêu lên lầu nghỉ ngơi.”
Hai đáp “”, vội .
Chẳng bao lâu , họ dẫn mấy cảnh sát .
Bùi Giang Chiêu mềm nhũn, hai chân lê thõng, vô lực. Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương mỗi một bên kéo , mà phát ngán. Nếu nhờ đôi giày , da chân chắc tróc vài lớp vì quãng đường .
Thấy con trai thê t.h.ả.m như , Diệp Kinh Thu xót xa giận, bước nhanh đến:
“Sao uống đến mức ?”
Bà khuôn mặt đỏ gay vì rượu của Bùi Giang Chiêu, để ý đến quần áo mặc.
Bộ đồ quen mắt lạ thường rõ ràng bộ mặc ban ngày. Trong mắt bà thoáng hiện nét đau đớn.
“Nó… đến quán bar của Hoành Lịch ?”
Phó Dịch Vinh khẽ nhướng mày, đỡ lấy đang mềm oặt như cọng bún:
“Diệp lão phu nhân chuyện đó ?”
Giọng Diệp Kinh Thu khàn đặc:
“Bộ đồ là của Hoành Lịch.”
Trong nhà giờ chỉ còn mấy hầu nữ, e rằng ai đủ sức dìu Bùi Giang Chiêu mà ngã, bà liền sang cầu khẩn hai cảnh sát:
“Nhờ hai vị giúp đưa Giang Chiêu lên phòng, chứ?”
Dọn một thì dọn thêm cũng . Phó Dịch Vinh chẳng phản đối, chỉ liếc Lý Sùng Dương hiệu. Hai lập tức hợp lực, nhấc bổng Bùi Giang Chiêu lên vai.
“Anh ở phòng nào?”
Một hầu nhanh nhẹn đáp:
“Mời hai vị theo .”
Bốn , một , ba theo chậm rãi bước lên cầu thang, để đại sảnh tầng bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Lục Thính An đưa mắt quanh, hỏi:
“Sao thấy quản gia Bùi ?”
Diệp Kinh Thu đáp:
“Ông ngoài . Mọi việc hậu sự của Hoành Lịch đều do ông phụ trách, hai hôm nay bận đến mức chẳng thấy bóng dáng.”
“Phải ?” Lục Thính An khẽ gật đầu, giọng nhẹ mà đầy ẩn ý. “Ông đối với Bùi gia đúng là trung thành tận tụy.”
Câu khiến Diệp Kinh Thu cau mày:
“Lục cảnh sát, hỏi đến quản gia Bùi… là chuyện gì ?”
Lục Thính An trả lời thẳng, chỉ hỏi ngược :
“Ông ở Bùi gia bao lâu ?”
“Cũng hơn hai mươi năm.” Diệp Kinh Thu đáp, ngữ khí chắc chắn lắm. “Lúc mới tới còn là thanh niên, chớp mắt thành lão nhân .”
Lục Thính An gật gù:
“Không lạ. Có vẻ quản gia Bùi tới đây là do Bùi lão đích đưa nhỉ?”
Sắc mặt Diệp Kinh Thu thoáng biến.
“Câu … ý là ?”
Gió từ cửa sổ sát đất thổi , khiến khí trong phòng lạnh buốt. Lục Thính An hờ hững bước sâu hơn, xuống ghế sô pha như thể ở nhà .
Diệp Kinh Thu dõi theo , nghi hoặc dè chừng.
Một lát , giọng lười nhác của Lục Thính An vang lên, khẽ như một lưỡi d.a.o lướt qua khí:
“ chỉ rằng… quản gia Bùi và Bùi lão lẽ cùng một bí mật kinh thiên nào đó.”
Ánh mắt thẳng Diệp Kinh Thu.
“Không lão phu nhân, bà… chuyện đó .”