TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 213 (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:45:12
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Du Thất Nhân cau mày:
“Bắt ? Cậu nghĩ sở cảnh sát là vườn thú ? Mèo ch.ó gì cũng tống vô? Một bartender mà giọng còn oai hơn cả cảnh sát, tin , đưa phòng thẩm vấn cho tỉnh luôn đấy.”
Bartender hoảng sợ, vội lùi nửa bước, mặt cắt còn giọt máu:
“Đừng, đừng đùa kiểu đó mà, sếp.”
Du Thất Nhân khịt mũi:
“Cậu là ai ?”
Bartender lắc đầu, định chạy hỏi quầy lễ tân để đối tượng cần bắt đền, thì Du Thất Nhân tiếp:
“Anh là Bùi Giang Chiêu, em ruột của Bùi Hoành Lịch.”
Tên “Bùi Giang Chiêu” thì chẳng ai nhớ, nhưng “Bùi Hoành Lịch” cái tên đó thì ai ở Cảng Thành mà chẳng . Dù c.h.ế.t, nhưng nhà họ Bùi vẫn là một thế lực khó lường.
Nghe đến đó, mặt bartender biến sắc. Thái độ lập tức đổi 180 độ:
“Thì là tiểu thiếu gia, uống đến mức chứ? lập tức gọi đưa phòng nghỉ. Vừa , trong phòng của Bùi vẫn còn vài bộ đồ sạch, chắc phiền .”
Du Thất Nhân gật đầu, hài lòng:
“Vậy phiền .”
Chẳng bao lâu, hai nhân viên bar đến đỡ Bùi Giang Chiêu . Khi họ ngang qua, Lục Thính An theo phản xạ khẽ né sang bên, sợ dính bẩn.
Rồi chợt nhớ gì đó, gọi :
“Anh uống nhiều quá, nhớ canh chừng trong phòng nghỉ. Nếu nôn tiếp thì dễ sặc, nguy hiểm đường thở đấy.”
Hai nhân viên gật đầu lia lịa, tuy hiểu gì, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc.
Một lát , của quán đến dọn sàn, gom hết mảnh ly vỡ và lau sạch chỗ dơ.
Mọi việc xử lý nhanh gọn, nhưng Lục Thính An và nhóm của vẫn thấy khó chịu, đổi bàn khác cách xa khu đó hẳn.
Trớ trêu là, chỗ mới của họ, gần ngay bàn của Hạ Như Sơ và đám .
Nam Cung Tư Uyển
Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương là hai quen thuộc với các quán bar, vì đặc thù công việc, đôi khi họ còn theo dõi mục tiêu ngay tại những nơi như .
Cả hai tự nhận là “khách ruột”, kinh nghiệm dày dặn, nên cũng tự nhiên quan tâm Hạ Ngôn Lễ hơn một chút.
Ba cửa quán bar, Phó Dịch Vinh mở miệng lo lắng dặn dò:
“Bên trong ồn lắm, là dân nghệ thuật, chắc quen yên tĩnh , sợ thích ứng nổi. Lát trong cứ theo tụi , ? Có thấy thoải mái chỗ nào thì ngay, đưa về.”
Nghe , trong lòng Hạ Ngôn Lễ thoáng ấm lên. cùng lúc, cũng tỉnh táo hơn một chút.
Trước đây, rốt cuộc là vì cái gì mà cứ bắt ép bản chịu đựng những nơi như thế ?
Tình yêu thể khiến quên hết lý trí ? Cậu hy sinh nhiều như , mà vẫn chẳng nhận điều thật sự .
Cửa quán mở , mùi rượu hòa với hương nước hoa đặc trưng của bar lập tức xộc tới. Tiếng nhạc quá lớn, nhưng chỉ ở cửa thôi cũng đủ tưởng tượng cảnh bên trong náo nhiệt thế nào.
Có lẽ vì sớm đây một buổi tiệc bình thường, Hạ Ngôn Lễ thấy chán ghét, ngược còn mong chờ.
Phó Dịch Vinh dẫn cùng Lý Sùng Dương vòng trái vòng , tìm mãi một hồi mới thấy nhóm của Lục Thính An.
“Tìm , mau thôi.” Anh phất tay hiệu, nhanh chân bước tới.
Trong tiếng nhạc ồn ào, lớn giọng gọi:
“Lão đại! Bọn tới đây!”
Đến gần hơn, giọng nhỏ , nhưng vẫn chẳng kiêng dè:
“Mệt xỉu luôn, lão đại, đoán xem bọn moi gì? Toàn là mấy manh mối phụ của vụ án thôi.”
“Đỗ Ảnh Lan ở khu biệt thự Hoa Quỳnh, gần như qua với hàng xóm. Cả khu câu lạc bộ, cô cũng chẳng bao giờ tới, cứ như cố tình né tránh . Nhà to như thế, mà chỉ cô với hai hầu ở. Ngoài , hai tuần mới một đàn ông tới thăm, còn chẳng ai. Ở cảng thành , cô gần như chẳng họ hàng thích gì.”
Trong khi , Lý Sùng Dương và Hạ Ngôn Lễ cũng tới.
Khi ánh mắt Hạ Ngôn Lễ chạm Lục Thính An, rõ ràng trong đó ánh lên niềm vui.
Cậu vội vàng chào hỏi, lấy từ lưng tấm bảng vẽ.
“Sếp Cố, Thính An, em mang bản phác thảo đến đây. Chú bảo vệ vẽ giống, chắc sẽ giúp hai tìm đó.”
Nói xong, cẩn thận tháo bảng vẽ, lấy một tờ giấy giữ phẳng phiu, một nếp gấp.
Cố Ứng Châu nhận lấy, đặt mặt Lục Thính An. Hai cùng cúi xuống xem. Dưới ánh đèn tím chuyển sang trắng, khi bức vẽ hiện rõ, cả hai đều khẽ sững .
Du Thất Nhân cũng ghé , thốt lên:
“Ơ, đây chẳng là quản gia nhà họ Bùi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/213-3.html.]
Không sai giấy chính là quản gia đó.
Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương từng đến nhà họ Bùi nên nhận , nhưng nhóm của Lục Thính An thì gặp qua, còn từng thẩm vấn ông .
Từ đầu đến giờ, quản gia luôn tỏ đau buồn cái c.h.ế.t của Bùi Hoành Lịch, lời vẻ vô hại, nhưng rõ ràng ông hết những gì .
“Xem lão quản gia là tâm phúc của Bùi Phương Triều.” Du Thất Nhân phân tích, “Ngay cả tình nhân của Bùi Phương Triều cũng giao cho ông chăm sóc, chắc chắn nhiều chuyện.”
Một là phụ nữ chăm sóc mười mấy năm, một là thiếu gia ẩn giấu bí mật. Sau khi Bùi Phương Triều c.h.ế.t, quản gia hầu như còn quan tâm tới Đỗ Ảnh Lan.
Vậy rốt cuộc ông Bùi Hoành Lịch như thế nào?
Liệu lòng trung thành của ông lớn hơn cả d.ụ.c vọng che giấu bí mật ?
Cố Ứng Châu dậy:
“Đi thôi, tới nhà họ Bùi một chuyến.”
Đã manh mối rõ ràng, đến lúc sáng tỏ.
“Phụt!”
Phó Dịch Vinh mới uống ngụm rượu đầu tiên, thấy câu đó thì sặc luôn, phun cả .
May mà ngoài cùng, kịp xoay đầu, chỉ rượu b.ắ.n tung trong trung, văng ai.
Dù , cả bàn , kể cả Hạ Ngôn Lễ vốn nhỏ nhẹ, đều bằng ánh mắt khó chịu.
Phó Dịch Vinh thèm để tâm, chỉ oán thán Cố Ứng Châu:
“Lão đại, chẳng gọi bọn đến uống rượu ? Mới nhấp tí mà!”
Cố Ứng Châu nhàn nhạt đáp:
“Thích uống thế thì mang theo luôn .”
Phó Dịch Vinh suýt tức c.h.ế.t.
Cái đồ ăn mang về ! Uống rượu mà “đóng gói” là thế nào chứ?
Giận thì giận, cũng dám cãi, chỉ cắm đầu uống liên tục, như cái phễu đổ rượu.
Lý Sùng Dương thấy , cũng tranh thủ tu vài ngụm.
Bên bàn bên cạnh, Hạ Như Sơ híp mắt về phía nhóm của Lục Thính An, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hạ Gia Thanh thấy em trai kỳ lạ thì đẩy nhẹ, hỏi nhỏ:
“Nhìn cái gì mà ghê ? Đừng là ý với nữ cảnh sát nha. Nghĩ kỹ .”
Hạ Như Sơ bực bội liếc :
“Em mà tệ thế ?!”
Rồi hạ giọng, “Không , xem… cạnh họ, là Hạ Ngôn Lễ ?”
Hạ Gia Thanh giật .
“Không em về nhà ngủ ?”
Khi ánh mắt rơi lên khuôn mặt thanh tú quen thuộc , cũng c.h.ế.t lặng.
“Giống thật… đúng là .”
là đời chẳng sợ gì, chỉ sợ… chia tay bao lâu gặp ở quán bar.
Dù bên cạnh Hạ Ngôn Lễ là đàng hoàng chăng nữa, chuyện kiểu gì cũng như phản bội.
Vậy đặt Tiền Lai ở vị trí nào đây?
Men say dâng lên, Hạ Như Sơ lập tức dậy, thẳng về phía bàn của Lục Thính An.
Hạ Gia Thanh ngăn cũng kịp, chỉ đành kéo lấy Tiền Lai, lo lắng dõi theo.
Lúc , Hạ Ngôn Lễ đang nhẹ giọng từ chối rượu:
“Sếp Phó, em uống kém lắm, dễ say lắm.”
Phó Dịch Vinh ép, chỉ tự cạn ly.
Cậu thở phào thì đầu vang lên một giọng nam trầm thấp:
“Hạ Ngôn Lễ——”
Âm thanh trong trẻo khàn nhẹ, pha chút từ tính vì men rượu.
Hạ Ngôn Lễ ngẩng đầu lên, đối diện là ánh mắt nửa nửa của Hạ Như Sơ.
“…”
Thật sự quá hổ.
Cậu Tiền Lai khi tiễn chắc chắn sẽ chơi đó, nhưng ngờ… trùng hợp đến mức , gặp ngay tại cùng một quán bar.
Theo bản năng, Hạ Ngôn Lễ liếc sang Lục Thính An, trong mắt hiện rõ vẻ hoang mang.
Lục Thính An chỉ bình thản , ánh mắt lạnh và tĩnh như nước.