TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 205 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:55:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Kinh Thu đau đến co rụt tay, hít sâu một đáp:

 

ngã, móng tay va mạnh tường liền gãy. Vách tường chẳng những đỡ , còn cào rách cả da.”

 

Tường ngoài biệt thự nhà họ Bùi vốn dùng loại gạch sỏi thô ráp, thịnh hành ở nước ngoài. Nhìn thì sang trọng, nhưng bề mặt quá gồ ghề, chỉ cần sượt qua là thể lột cả một lớp da thịt.

 

“Bà trầy ở ?”

 

Cố Ứng Châu đổ t.h.u.ố.c sát trùng lên băng gạc để tách vết thương , hỏi.

 

“Hậu viện. Lúc quản gia cũng ở đó, nhưng bảo ông đừng cho ai … quá thất thố .”

 

Lời bà chút thất thần. Lục Thính An âm thầm tính toán, lẽ lúc bà thương là khi Bùi Hoành Lịch chết. Hậu viện vốn vắng vẻ, thể bà đó một .

 

Cố Ứng Châu hỏi thêm. Tháo hết băng cũ xong, nhanh chóng khử trùng, cắt băng mới băng bó . Thủ pháp gọn gàng, sạch sẽ, vòng cuối còn buộc nút mắt, thừa gạc thì cắt bỏ ngay.

 

Diệp Kinh Thu cử động ngón tay, phát hiện so với rõ ràng đỡ đau hơn, thậm chí còn linh hoạt. Bà gượng gạo mỉm , cảm ơn.

 

Cố Ứng Châu chỉ xua tay, bận tâm, thẳng vấn đề:

 

“Diệp lão phu nhân, chúng tới để hỏi chuyện liên quan đến hung thủ g.i.ế.c Bùi . Theo điều tra, hiện trường ít nhất hai hung thủ, hợp sức mới ném nổi xuống bể bơi. Trước đó, Bùi còn ăn bánh gạch cua độc. Xin hỏi, phần bánh cua hầu mang đến cho bà đặt ở ?”

 

Nghe nhắc đến Bùi Hoành Lịch, đôi mắt Diệp Kinh Thu đầy bi thương.

 

“Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đến mà g.i.ế.c nó?” bà nén đau, chợt sững “Ý các ngươi là… bánh cua mang cho độc? Hoành Lịch quả thật ăn một miếng từ phần đó ——”

 

cũng ăn.”

 

Ánh mắt Cố Ứng Châu thoáng sâu thêm. Diệp Kinh Thu dám tin, bật dậy:

 

“Cố cảnh sát! Chẳng lẽ nghi tự hạ độc g.i.ế.c con trai ?”

 

Đây chẳng khác nào cú đ.á.n.h thứ hai cái c.h.ế.t của Bùi Hoành Lịch, khiến bà gần như giữ nổi vẻ bình tĩnh.

 

“Xin lão phu nhân đừng nóng.” Cố Ứng Châu bình thản nâng tay, hiệu bà xuống, “Chúng nghĩ . Chỉ thấy kỳ lạ, ngờ rằng nhắm bà, nhưng cuối cùng Hoành Lịch mới là kẻ trúng độc.”

 

Diệp Kinh Thu sững sờ, từng nghĩ theo hướng đó. Bà lẩm bẩm:

 

quanh năm chỉ ở trong nhà, gì đắc tội ai để giết? Hơn nữa, bánh đưa , liền ăn luôn vài miếng. Nếu độc, mà Hoành Lịch trúng? Các chắc chắn độc ở bánh cua chứ?”

 

Cố Ứng Châu khẳng định:

 

“Trong dày nạn nhân, bánh cua chứa độc nhiều nhất. Điểm tâm giờ ở ?”

 

Diệp Kinh Thu bần thần:

 

“Trong thư phòng. Thư phòng thể xuống lầu. Hôm nay vốn là sinh nhật , tuy mệt nhưng vẫn xem náo nhiệt, nên bảo hầu mang đồ ăn đó.”

 

“Hoành Lịch lên thăm một lát, cầm một miếng bánh cua .”

 

“Cầm ?”

 

. thích ăn nóng, nó thích ăn nguội. nằng nặc bảo nó thử, nếu ép, nó chẳng động … cũng sẽ …” giọng bà nghẹn .

 

Cố Ứng Châu tiếp:

 

“Từ lúc lấy bánh đến khi xảy chuyện, cách bao lâu?”

 

Diệp Kinh Thu nghĩ một lúc:

 

“Ít nhất mười lăm phút.”

 

Khoảng thời gian , Bùi Hoành Lịch rời thư phòng, lầu bốn gặp hung thủ. Sau khi ăn bánh độc lâu, tay, đúng lúc độc phát nên kịp phản kháng.

 

Mọi thứ ăn khớp một cách kỳ lạ.

 

Chỉ còn một điểm khó hiểu: nếu khi chết, Bùi Hoành Lịch còn gặp Diệp Kinh Thu, vì giấu cảnh sát? Là vì cho rằng cần thiết, còn điều gì bà họ ?

 

Bà cố tình giấu giếm, lẽ nào là vì cuộc chuyện trong thư phòng với Bùi Hoành Lịch?

 

Khi rời khỏi phòng Bùi Hoành Lịch, Lục Thính An vẫn suy nghĩ suốt, nhưng luôn cảm giác bản bỏ sót điều gì. Càng tìm thì suy nghĩ càng rối tung.

 

 

Trong thư phòng Diệp Kinh Thu, bọn họ quả nhiên tìm thấy bàn điểm tâm còn thừa chính là bánh gạch cua.

Mâm bánh ăn hết một phần ba, phần nhọn phía gắp sạch. Ở tầng thứ ba, hàng thứ ba vốn bốn miếng, giờ trống đúng miếng ở giữa, miếng ngoài rìa.

 

Lục Thính An sang Diệp Kinh Thu, hỏi:

“Bùi Hoành Lịch cũng chỉ lấy một miếng thôi ?”

 

Diệp Kinh Thu gật đầu, chỉ chỗ khuyết:

“Nó lấy miếng đó. Còn đều là ăn.”

 

Lục Thính An nhấc mâm lên:

“Mâm điểm tâm , chúng cần mang về xét nghiệm.”

 

Diệp Kinh Thu xong, nét mặt đổi, chỉ nghiêng nhường đường:

“Xin cứ tự nhiên.”

 

Lục Thính An thẳng bà, ánh mắt sâu kín, nhưng gì thêm.

 

Suốt cả đêm bận rộn, manh mối hữu ích cho vụ án gần như chẳng bao nhiêu. Người trong Bùi gia quá nhiều, kẻ tình nghi cũng quá đông, bọn họ thể lôi từng thẩm vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/205-2.html.]

 

Sau một vòng, khả nghi nhất thành Diệp Kinh Thu bởi miếng bánh cua độc khả năng mang từ thư phòng bà.

Đáng tiếc chứng cứ đủ, càng nghĩ động cơ gì. Từng năm qua, bà vẫn luôn hết mực thương yêu Bùi Hoành Lịch, hơn nữa, Tập đoàn Bùi thị cũng thể tách rời .

 

 

Ngồi xe trở về, Lục Thính An chẳng còn giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng đầy nôn nóng bực bội.

Cả đêm tốn công vô ích: manh mối để tìm hung thủ cũng .

 

“Chúng cứ thế mà về ?” Cậu hạ cửa kính, định để gió lạnh thổi cho tỉnh đầu óc. Kết quả hít một gió Bắc lạnh buốt, tâm trạng càng tệ.

 

Cố Ứng Châu liếc một cái, yên lặng kéo cửa kính lên.

 

“Trở về lúc , chẳng khác nào tự cắt đứt manh mối. Vạn nhất hung thủ về nhà giặt sạch quần áo thì ? Đến khi Tiểu Hà xét nghiệm thành phần t.h.u.ố.c trừ cỏ thì cũng chẳng còn tác dụng gì.” Lục Thính An gằn giọng.

 

Cố Ứng Châu vẫn điềm tĩnh lái xe, giọng an ủi:

“Đừng lo. Bảo vệ vẫn còn ở Bùi gia, ai thể rời . Trước khi dặn quản gia, giữ nguyên hiện trường cùng sinh hoạt của hầu. Nếu ai vội vàng đem giặt quần áo đêm nay, chắc chắn sẽ chú ý. Hung thủ trộn đám đông thì sẽ dại gì tự gây thêm sơ hở.”

 

Lục Thính An hiểu, trong tình huống manh mối khan hiếm, càng giữ bình tĩnh. hiểu thì hiểu, còn tâm trạng thì cách nào nguôi. Cậu cảm giác như phía vụ án một bàn tay đang giật dây, thứ đều trong sự khống chế của đối phương, còn bọn họ thì loạn xoay như ruồi mất đầu.

 

“Cố Ứng Châu, em xem căn hộ của Bùi Hoành Lịch.”

 

Xe chạy thêm vài mét, Lục Thính An bỗng mở miệng:

“Em hỏi Bùi Giang Chiêu , bình thường Bùi Hoành Lịch ở căn hộ Kim Nhuận. Trước cửa t.h.ả.m chùi chân, đó giấu chìa khóa dự phòng.”

 

Kim Nhuận chung cư trong thành phố, đối diện với khu nhà họ Lục. Lục Thính An nghiêng đầu Cố Ứng Châu, chờ xe. chân ga vẫn giữ nguyên, xe cứ chạy thẳng.

 

Lục Thính An mở to mắt:

“Nghe em ?”

 

“Nghe .” Cố Ứng Châu thản nhiên đáp, “ đồng ý.”

 

“?”

 

Một tay giữ vô-lăng, tay giơ đồng hồ lên cho xem:

“Em xem mấy giờ ? Đêm khuya .”

 

Lục Thính An bĩu môi, lẩm bẩm:

“Đêm khuya thì , chẳng đầu tăng ca.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Cố Ứng Châu bất đắc dĩ. Trong tổ Trọng án, vốn nổi tiếng là cuồng tăng ca, một tháng giờ thêm gấp mấy khác. Vậy mà so với Lục Thính An, vẫn còn thua.

 

Lúc mới ngành, Lục Thính An còn đúng giờ thì về. Giờ thì biến đổi . là “năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng”?

 

Cố Ứng Châu chậm rãi khuyên:

“Anh hiểu em phá án nhanh, nhưng từ đây đến Kim Nhuận mất nửa tiếng, kiểm tra xong về nhà, đêm nay em còn định ngủ ? Nghe , mai cũng kịp.”

 

Ai ngờ ngày chính khuyên khác đừng tăng ca. Mà khuyên còn chẳng vui vẻ gì.

 

Lục Thính An ngả xuống ghế, lười nhác, mặt chán chường:

“Không tìm manh mối mấu chốt, ngủ nổi ?”

 

Cố Ứng Châu khẽ :

“Ai manh mối?”

 

Lục Thính An sang .

 

Cố Ứng Châu liếc nhanh một cái, ánh mắt hạ xuống:

“Manh mối ở ngay trong túi.”

 

Lục Thính An lập tức thẳng, nghĩ ngợi liền với tay sờ túi .

 

Chưa kịp chạm, Cố Ứng Châu phản ứng nhanh hơn:

“Khoan !” Anh bật giọng ngăn .

 

Lục Thính An sững , tay dừng giữa trung.

 

Ngay lúc , Cố Ứng Châu dẫm phanh, xe dừng gọn bên đường.

Anh rút trong túi một vật, bóp chặt trong lòng bàn tay. Đó là một cục băng gạc nhàu nát.

 

“… May mà em chạm .”

Lục Thính An thót tim.

 

Cố Ứng Châu chằm chằm mảnh băng, ánh mắt sâu thẳm:

“Em còn nhớ đặc tính của xyanogen ? Chỉ cần tiếp xúc da là bỏng rát, thậm chí gây ngộ độc.”

 

Lục Thính An nhướn mày:

tay Diệp Kinh Thu chẳng trầy thật ? Em tận mắt thấy.”

 

“Ngón tay thương mà là do bám tường? Nghe chẳng hợp lý. Bà luyện võ ngón tay, thể chỉ một ngón mà chống tường? Khi thuốc, quan sát kỹ vết thương.”

 

Lục Thính An sáng mắt:

“Có phát hiện gì ?”

 

Cố Ứng Châu hạ thấp giọng:

“Chưa khẳng định .”

 

“…”

 

chúng mẫu da và dịch thể dính băng. Mai mang tới giám định, kiểm tra xem tiếp xúc xyanogen , một cái nghiệm là rõ.”

 

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Thính An cuối cùng cũng dịu đôi chút.

 

Loading...