TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 194 (2)

Cập nhật lúc: 2025-09-02 05:39:08
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng họ hàng, ai cũng rõ: vài chục năm nữa, khi Cố Xương Hồng già yếu, đủ bản lĩnh gánh vác gia tộc chỉ thể là Cố Ứng Châu. Vậy nên, nịnh cũng chẳng bao giờ là thừa.

 

Anh vây trong vòng câu hỏi dồn dập, lịch sự trả lời từng chuyện. Đến khi một đứa bé ngủ gà gật trong lòng , đôi mắt run rẩy sắp bật vì tiếng quá ồn, Cố Ứng Châu mới dậy, chủ động cắt ngang:

 

“Muộn , mai ai cũng lên đường, nên nghỉ sớm thôi.”

 

Ngay lập tức hưởng ứng:

“Ứng Châu đúng, cháu tăng ca tới tận mười một, mười hai giờ đêm . Đi nghỉ , chúng còn khoẻ, chiều nay ngủ bù cả .”

 

Anh bọn họ vẫn tiếp tục tranh thủ chuyện với Cố Xương Hồng. vạch trần, chỉ gật đầu lên lầu. Dưới lầu, tiếng chuyện trò rì rầm tiếp tục. Người trẻ dỗ con ngủ, ghé tai chuyện mới.

 

Đề tài, ngoài dự đoán, vẫn xoay quanh . Khi Cố Ứng Châu còn ở đó, họ dè chừng; , lập tức kẻ mỉa mai: nào là bạn bè đồng trang lứa lo cho con cái; nào là sự nghiệp của định, đến lúc tìm bạn đời; thậm chí trực tiếp gợi ý con gái nhà tuổi tác phù hợp, ngoại hình xinh , tính cách hiền lành, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối.

 

Những lời tưởng chừng vô hại , khi lọt từ miệng từng , mang một thứ mùi vị khác: mùi của sự sắp đặt, tính toán… và cả tham vọng.

 

Mấy lời bàn tán , đến chính Cố Ứng Châu cũng chẳng mấy khi mở miệng. Rốt cuộc thì tìm bạn gái, rõ ràng là hứng thú. Một năm, nhà chỉ gặp hai ba , nào cũng thấy khí thế hề giảm, thậm chí còn toát vẻ lạnh lùng uy quyền hơn cả Cố Xương Hồng.

 

Ngày xưa, Cố Xương Hồng cũng là kiểu đàn ông áp lực cực lớn, trẻ con chỉ cần ông liếc một cái dám . mấy năm gần đây, ông rút dần khỏi công việc, dành nhiều thời gian ở nhà trồng hoa, bầu bạn cùng vợ. Cái khí thế “ cao” ông cũng mềm phần nào, bằng sự ôn hòa. Chính vì thế mà mấy mới dám đem chuyện hôn sự của Cố Ứng Châu bàn tán mặt ông.

 

Chẳng qua là vì họ ông sẽ giận. Còn cha thì càng sốt ruột, vì tuổi Cố Ứng Châu cũng còn nhỏ.

 

Đề tài giằng co suốt nửa tiếng lầu, cuối cùng cũng Tưởng Chi Lâm cắt ngang. Bà chỉ nhẹ nhàng một câu:

“Ứng Châu thấy hợp thì cứ tiến tới, ép.”

 

Nghe thì tưởng xuôi, nhưng mấy thoáng thất vọng. Bởi họ hiểu rõ, nếu Ứng Châu thật sự kết hôn, với điều kiện của , cần gì đợi đến bây giờ. Chỉ sợ lấy vợ từ sớm.

 

Sau câu đó, ai dám nhắc chuyện nữa. Câu chuyện dần chuyển sang những chuyện trời biển. Cho đến khi Tưởng Chi Lâm ngáp một cái, Cố Xương Hồng mới bảo cả nhà giải tán, lên lầu nghỉ.

 

Cố Ứng Châu chuyện hôn sự của bàn nửa ngày lầu. Nếu , chắc chỉ buông một câu: Mọi khỏi lo xa.

 

Một tháng , khi chút tình cảm nào với Lục Thính An, những chủ đề kiểu bàn cũng chẳng . Anh hiểu bản kiểu “đoạn tình tuyệt ái”, nếu duyên, thích ai thì cũng chẳng thể. bây giờ… đến thanh sắt cũng sắp bẻ cong thành nhang muỗi, còn bàn hôn sự với phụ nữ nữa chẳng thừa thãi ?

 

Tắm rửa xong, Cố Ứng Châu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới. Nhìn đồng hồ gần hai giờ sáng, ngờ trò chuyện một lúc mà muộn như .

 

Anh chỉnh góc chăn ngay ngắn, chuẩn lên giường thì điện thoại bàn bàn đối diện vang lên.

 

Thân hình khựng , sắc mặt thoáng đổi, bước nhanh tới nhấc máy.

Chiếc điện thoại bàn trong phòng, nhiều chỉ vài đồng nghiệp trong tổ trọng án, Phó Dịch Vinh và Lục Thính An. Vài hôm , nhân lúc rảnh rỗi, mới cho Thính An .

 

Máy bàn lâu ai gọi, vì giờ ai cũng dùng di động. Ngay cả đồng nghiệp cũng nắm rõ lịch trình của , nên gần như chẳng ai dùng nữa. Nói cách khác, giờ , gần như chỉ Thính An mới gọi đến và chỉ đêm nay về nhà ngủ.

 

Anh nhấc máy nhanh hơn đầu bên nửa nhịp:

“Alô, Thính An ?”

 

Trong biệt thự nhà họ Lục.

 

Ngón tay Lục Thính An cầm ống khẽ run, giọng theo đó cũng mang căng thẳng. Sau hai giây im lặng, khẽ hỏi:

“Sao là em?”

 

“……”

 

Ban đầu, Cố Ứng Châu thật sự chắc chắn gọi tới là Thính An. khi thấy giọng, sững sờ, thể khẳng định ngay .

 

Bình thường, giọng Thính An trong trẻo, dù ngữ khí lạnh nhạt thì vẫn dễ chịu, như nước suối chảy qua tai. Đặc biệt mỗi phân tích án, hoặc hồ sơ tâm lý tội phạm, chỉ cần trình bày từ từ khiến cuốn hút.

 

bây giờ thì khác. Giọng khản đặc, giống cảm cúm, mà như dây thanh xé rách, khàn đến mức nghẹn ngào. Âm sắc , giống như tiếng gió rít qua cánh cửa sắt ép mở khó chịu, thê lương.

 

Rất nhanh, Cố Ứng Châu lấy tinh thần, bao nhiêu nghi ngờ đều lo lắng thế:

“Thính An? Sao giọng em thế ? Có chuyện gì nguy hiểm ? Bác trai vẫn chứ?”

 

Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Lục Thính An nên trả lời cái nào .

 

Vài phút ho đến rát cả cổ, giờ mở miệng thêm một câu thôi cũng đau. Vì thế giải thích nhiều, chỉ khàn giọng trấn an:

“Yên tâm, chuyện gì nguy hiểm.”

 

Cậu cố ép hạ giọng, chậm và rõ ràng để tránh kéo rách dây thanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/194-2.html.]

Nghe hai chữ “an ”, Cố Ứng Châu mới thở phào, nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt. Chỉ vài tiếng , khi rời sở cảnh sát, Thính An vẫn khỏe mạnh, giọng trong trẻo bình thường. Sao chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi thành thế ? Nghĩ đến tận mắt thấy Lục Thính An ngất , trái tim dấy lên nỗi hoảng loạn khó tả.

 

Anh im lặng, chờ Thính An tiếp.

 

Quả nhiên, vài giây, giọng khàn khàn chậm rãi vang lên:

“Anh… ngủ ?”

 

“Chưa. Vừa mới chuyện với nhà xong.”

 

Nghe thế, Lục Thính An dừng mấy giây, khẽ hỏi:

“Nếu ngủ… thể sang nhà em ?” Cậu hít một , giọng như nghẹn , “Tới bên em một lúc.”

 

Câu trái tim sắt thép của Cố Ứng Châu mềm nhũn, còn xen chút nhói đau.

 

Giọng khản đặc, ngập ngừng như đang nũng khiến thương lo. Trực giác mách bảo: Lục Thính An chỉ gọi để than thở, mà thật sự cần bên cạnh.

 

“Đợi . Mười lăm phút nữa đến.” Anh cố tình rõ từng phút để Thính An yên tâm.

 

Kẹp điện thoại giữa vai và tai, cởi áo ngủ, đồ gấp.

 

Thính An thì vội nhắc nhở, giọng đứt quãng:

“Đừng lái nhanh quá.”

 

Cố gia và Lục gia cách hơn mười cây . Ngày thường lái cũng mất tầm hai mươi phút. Nếu mười lăm phút tới nơi, chắc chắn phóng xe cực nhanh, thậm chí rẽ mấy con đường tắt nguy hiểm. Thính An gặp sớm, nhưng thể để liều mạng.

 

Nghe hứa cẩn thận mấy , Thính An mới yên lòng cúp máy.

 

Cố Ứng Châu đầy nửa phút đồ xong, cầm chìa khóa lao cửa.

 

Dưới lầu, cha vẫn ngủ. Người hầu đang dọn tàn tiệc, còn Cố Xương Hồng và Tưởng Chi Lâm cạnh sofa, trò chuyện vu vơ về lớp học chăm hoa ngày mai. Với nhà họ Cố, cảnh tượng “ông chồng quyền lực ôm vợ cưng chiều” quá quen thuộc .

 

Ai mà ngờ, ngày xưa Cố Xương Hồng từng lớn tiếng tuyên bố với vợ trong lễ cưới rằng: “Chúng chỉ là hôn nhân liên minh, chẳng ai yêu ai cả. Nếu một ngày tìm tình yêu thật sự, cứ thoải mái ly hôn!”Thế mà , chính ông sợ mất vợ đến mức ôm con quỳ gối suốt nửa đêm, cầu xin bà đừng rời . Từ đó, Cố Xương Hồng gần như biến thành một khác, sẵn sàng thứ để chiều chuộng vợ.

 

Tiếng bước chân vội vã vang xuống cầu thang, kéo hai khỏi hồi ức.

 

“Muộn thế còn ? Có vụ án ?” Tưởng Chi Lâm dịu dàng hỏi.

 

Ứng Châu ngẩn một chút, ậm ừ: “Vâng.” Anh giày thật nhanh.

 

Nam Cung Tư Uyển

ngay khi cầm chìa khóa chuẩn , bỗng khựng , đầu :

“Ba, … Nếu con , con thích đàn ông thì ?”

 

Câu còn dứt, tự cắt ngang: “Thôi, coi như con gì. Con việc, đây. Hai ngủ sớm .”

 

Nói xong, mở cửa rời , để cha sững sờ.

 

Cố Xương Hồng hình vài giây, lắp bắp:

“Chi Lâm… con nó … thích đàn ông?!”

 

Tưởng Chi Lâm bình thản gật đầu: “, ông nhầm .”

 

Nếu hầu còn ở đó, chắc chắn ông giữ nổi bình tĩnh. Ông gầm gừ:

“Không nó đùa chứ?!”

 

Vợ ông mỉm , xuống:

“Ông câu bao giờ ? Trẻ con lúc kêu vệ sinh, thật quần ướt .”

 

“……”

 

Là một đàn ông khá bảo thủ, Cố Xương Hồng thấy chuyện khó lòng chấp nhận.

 

Ứng Châu thì ung dung bỏ , để mặc cha yên.

 

Cảm nhận sự nôn nóng của chồng, Tưởng Chi Lâm khẽ kéo tay ông, dịu giọng an ủi:

“Thật cũng gì. Trước ông than con trai chẳng giống chút nào. Bây giờ nó điểm giống , chẳng hơn ?”

 

Cố Xương Hồng trợn mắt:

“Tốt chỗ nào?!”

Loading...