TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 186 (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-24 04:51:52
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạn trai cũ của nguyên chủ, cũng chỉ từng thấy một tên Tiền Lai. Với tính cách và vòng quan hệ của nguyên chủ, đoán cũng chẳng ho. Huống chi, nguyên chủ bao giờ tự nhắc đến bọn họ, là truyền thông thêu dệt để câu nhiệt mà thôi.

 

Lục Thính An tiếp lời, chỉ khẽ ngẩng đầu, hít hít nơi cổ và n.g.ự.c Cố Ứng Châu.

 

“Một mùi…”

 

“Gì cơ?” Cố Ứng Châu khó hiểu. Anh chỉ dùng sữa tắm phòng khách thôi, trùng hợp cùng loại với Lục Thính An, bản còn thấy hương dễ chịu.

 

Lục Thính An khịt mũi, nghiêm túc kết luận: “Mùi chua. Toàn mùi giấm chua.”

 

“……”

 

Cố Ứng Châu tức nghẹn, phát giận mà nỡ, đành cúi bóp eo , coi như tự đòi chút lợi ích bù .

 

Vừa mới bước lên, chỉ thấy tiếng gọi vọng từ cầu thang.

“Thính An! Dậy đó?”

 

Theo tiếng bước chân chạy rầm rập lên lầu, mặt Lục Thính An biến sắc, vội bật dậy, đẩy mạnh Cố Ứng Châu sang một bên.

 

Cố Ứng Châu kịp đề phòng, đầu húc trúng cằm, suýt nữa cắn lưỡi. Anh loạng choạng lùi mấy bước, lưng đập tường hành lang.

 

Lục Trầm Hộ hai bước một leo lên, tới nơi thấy con trai mặt mày lúng túng, còn Cố Ứng Châu thì ôm eo, vẻ mặt đen thui.

 

“Đây là… cái gì ?”

Ông đảo mắt Cố Ứng Châu, xoay sang chằm chằm Lục Thính An.

 

Lục Thính An gượng, giơ tay động tác giãn gân cốt.

“Luyện tập thôi, con với sếp Cố so chiêu một chút.”

 

Ánh mắt Lục Trầm Hộ càng thêm nghi ngờ:

“So chiêu? Vậy là nó con đ.ấ.m bay tường hả?”

 

Nụ mặt Lục Thính An càng tươi hơn:

“Nếu ba hiểu cũng . Dù thì… con thắng sát nút.”

 

Lục Trầm Hộ nửa tin nửa ngờ, gằn hai tiếng, truy hỏi thêm, chỉ :

“Được , so thì chỗ rộng mà so. Con cũng lạ thật, dậy thì nhớ kéo Ứng Châu xuống ăn sáng luôn, coi, để nó đói đến héo cả nên mới con hạ gục chứ gì.”

 

Cố Ứng Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y bên chân, buông . Trên mặt ban đầu là vẻ bất lực, cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ.

Với cặp cha con thì còn ? Hoàn bó tay.

 

Xuống cầu thang, Lục Thính An và Lục Trầm Hộ , Cố Ứng Châu chậm rãi theo vài bậc, quanh tản một luồng oán khí nồng nặc.

 

Đi nửa chừng, như linh cảm, Lục Thính An đầu khi thấy ba đang mải chuyện. Cậu chớp mắt trêu một cái.

 

Lần đầu tiên thấy dáng vẻ nghịch ngợm đó của , Cố Ứng Châu lập tức xẹp phân nửa cơn giận, gương mặt cũng dịu .

 

“Yêu trong bóng tối thì cứ yêu thôi.” Anh nghĩ. Từ hôm qua đến giờ, chỉ cần tâm ý của Lục Thính An, với là chuyện chẳng dễ dàng gì. Con học cách hài lòng, đừng để chính hạnh phúc của trở thành gánh nặng cho khác.

 

Còn về danh phận ngoài mặt… chỉ cần , thì chẳng gì là giành .

 

Xuống đến tầng một, hầu chuẩn cả đồ ăn Trung lẫn Tây: đủ loại bánh điểm tâm, quẩy với sữa đậu nành, salad rau củ, bánh mì phết bơ mứt… sơ qua cũng là kiểu ăn sáng “tùy ai chọn gì thì chọn nấy.”

 

Nhà họ Lục ăn uống vốn thoải mái, trừ những dịp thật sự trang trọng như tiệc lớn liên hoan gia đình. Bình thường, Lục Trầm Hộ cũng chẳng bao giờ ghế chủ tọa, mà chọn ghế đối diện Thính An. Thỉnh thoảng ngay bên cạnh con trai.

 

Cố Ứng Châu đến gần bàn ăn, Lục Trầm Hộ kéo sẵn ghế đối diện :

“Đến đây, Ứng Châu, cháu chỗ .”

 

Anh mỉm bước tới, nhưng tự nhiên nhận ghế trong tay ông, xoay nhẹ sang bên đẩy vị trí khác.

“Cháu dám bác. Đây vốn là chỗ quen của bác, cháu thể chiếm . Cháu cạnh Thính An là .”

 

Bị xoay xong, nửa Lục Trầm Hộ luôn chỗ . Là bậc trưởng bối, mà đối phương nhà họ Cố, ông đành cắn nhẹ môi xuống.

 

Chỉ là khi thấy Cố Ứng Châu cạnh Thính An, hết giúp rót sữa phết mứt bánh mì cho con trai, trong lòng ông vẫn chút khó chịu, ghen buồn .

 

Sáng nay chắc chắn là đầu tiên trong suốt mấy chục năm của nhà họ Lục xảy cảnh kỳ lạ đến .

 

Mới xuống ăn sáng thôi, Cố Ứng Châu với Lục Trầm Hộ như bước một trận đấu ngầm mà chẳng ai ngoài họ hiểu luật chơi.

Một rót sữa bò cho Lục Thính An, lập tức đẩy sang một ly sữa đậu nành, đầy tự tin rằng khẩu vị mới là hợp với .

Một phết mứt lên bánh mì, kẹp thêm miếng bánh gạo đỏ nóng hổi bát, còn ân cần nhắc: “Ăn nóng mới cho dày.”

 

Khi Lục Thính An vô tình sữa bò b.ắ.n tay, một bên rút giấy thì bên nhanh tay hơn, chỉ lau sạch vết sữa tay mà còn tiện tay lấy luôn khăn giấy mới chấm nhẹ vết bánh mì dính ở khóe môi .

 

“……”

 

Ngồi đối diện, Lục Trầm Hộ suýt nữa trợn tròn mắt.

 

“Này… hai đứa… quan hệ đến mức ?”

Ngay cả mặt cha vợ ông đây cũng từng mấy hành động lố bịch như thế mặt ông, huống hồ cái còn diễn ngay bàn ăn trong nhà.

 

Khoan, khoan ! Sao ông đột nhiên nghĩ đến từ “cha vợ”?

 

Ý nghĩ khiến ông hoảng sợ, vội vàng gạt ngay khỏi đầu.

 

Trong khi đó, Cố Ứng Châu nhận hành động của kỳ quặc đến thế nào. Anh bình thản gấp khăn giấy, đặt sang một bên thẳng Lục Trầm Hộ, giọng điềm tĩnh:

“Bác , cháu với Thính An vốn .”

 

Lục Trầm Hộ: “……”

Thân? Đây chỉ là !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/186-2.html.]

 

Chưa dừng , Cố Ứng Châu bên trái, bàn tay lặng lẽ đặt lên đùi Thính An, cố ý trêu chọc. Lục Thính An định gạt , nhưng chạm mu bàn tay nắm chặt, rút thế nào cũng .

 

Trước mặt Lục Trầm Hộ, dám giãy quá mạnh, chỉ trừng mắt cảnh cáo.

Cố Ứng Châu thản nhiên đổi sang cầm đũa bằng tay trái, chậm rãi gắp xíu mại đưa miệng.

 

Lục Trầm Hộ mà thấy tức no bụng, cuối cùng nhịn hỏi:

“Ứng Châu, cháu thuận tay trái ?”

 

Nuốt xong, Cố Ứng Châu điềm nhiên đáp: “Không.”

“Vậy cháu cầm đũa bằng tay trái? Sinh nhật năm rõ ràng thấy cháu vẫn dùng tay mà.”

 

Cố Ứng Châu gật đầu, giải thích tỉnh bơ:

“Hồi nhỏ cháu thuận tay trái. Sau để tiện thì tập dùng tay . Bình thường vẫn , nhưng trong vài trường hợp đặc biệt… cháu quen dùng tay trái hơn.”

 

Trường hợp đặc biệt?

Ánh mắt Lục Trầm Hộ lập tức dừng nơi bàn ăn, bàn tay trái biến mất của Thính An, liếc sang tay gầm bàn của Cố Ứng Châu. Cảnh tượng quen thuộc đến mức ông bất giác nhớ … hình như chính ông cũng từng…

Nam Cung Tư Uyển

 

“Cạch!”

Nĩa trong tay ông rơi xuống đất.

 

Vừa khom lưng nhặt, tiếng “bộp” Lục Thính An đặt mạnh đũa xuống bàn, bất ngờ dậy.

Cố Ứng Châu lập tức buông tay.

 

“Sao ?” Lục Trầm Hộ khựng .

 

“Không gì. Con ăn no , .” Giọng Thính An chút biểu cảm.

 

Nói xong, xoay rời khỏi phòng ăn, cho hai còn kịp phản ứng.

 

Cố Ứng Châu sững một thoáng, tim nhảy thót, vội vàng lên đuổi theo. Trước khi rời , vẫn quên mỉm lễ phép chào Lục Trầm Hộ:

“Cháu xin phép, tạm biệt bác.”

 

Tiếng cửa mở đóng vang lên từ đại sảnh.

 

Trong phòng ăn chìm yên tĩnh. Lục Trầm Hộ xoa cằm, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì.

 

Đứng cạnh ông, Lục Kim thấy ông bỗng hỏi:

“Lục Kim, ông thấy sáng nay Cố Ứng Châu gì lạ ?”

 

Lục Kim lúc tuy cũng hóng chuyện, nhưng nào dám thẳng Cố Ứng Châu. Giờ hỏi, ông đành ấp úng:

“Có gì , vẫn là cái kiểu ‘mặt lạnh công minh’ đó thôi mà.”

 

“……”

Lục Trầm Hộ thấy . Ông chỉ cảm giác hôm nay Cố Ứng Châu đặc biệt chướng mắt, đến mức từ nay lấy lý do hết phòng mà cho ở nhờ nữa.

 

nghĩ thôi vẫn thấy khó chịu, ông hỏi:

“Ông thấy hồi nãy Cố Ứng Châu… đặc biệt giống Thính An ——”

 

Câu phía , ông nghẹn ở cổ, như thể bản năng . sự hoài nghi thôi thúc, ông cần xác nhận suy nghĩ của .

 

Lục Kim ngơ ngác:

“Giống… chủ?”

 

Lục Trầm Hộ trừng mắt, cố hiệu:

“Cái , cái đó!”

 

“Cái ” là cái gì chứ? Lục Kim thầm khổ, tài xế, quản gia còn đủ, giờ còn chơi trò đố chữ với ông chủ.

 

May mà đầu óc xoay nhanh, khi thấy ông chủ sắp hết kiên nhẫn, ông liền vỗ trán:

!”

 

Lục Trầm Hộ lộ vẻ “đúng như nghĩ”:

“Xem đa nghi. Cố Ứng Châu thật sự chính là Thính An ——”

 

“Người hầu!”

Chưa kịp hết câu, ông Lục Kim chen ngang, giọng còn pha chút đắc ý.

 

“Ông chủ Cố loay hoay chăm sóc, chẳng khác nào hầu của chủ đúng ? giống. Trước giờ chủ ăn cơm còn từng ai hầu hạ , ép sữa bò thẳng miệng mới chịu uống cơ.”

 

Người hầu ư…

 

Gương mặt Lục Trầm Hộ khẽ biến đổi, nhớ cảnh đấu khẩu với Cố Ứng Châu.

 

Nếu hầu của Thính An, còn thì là gì?

 

Lục Kim biểu cảm ông, trong lòng đoán ngay: Ừm, tám phần là ghen . là ông chủ khó dỗ, nghĩ liền khẩn cấp tìm lời an ủi.

 

Ông nghiêm giọng, quả quyết:

“Ông chủ, ông hầu. Ông giống như ‘gia sinh phó’ gắn bó với chủ từ nhỏ, suốt hơn hai mươi năm từng rời bên cạnh. Địa vị Cố chỉ là ‘ ngoài’ thì mà lay chuyển . Ông yên tâm, trong lòng chủ, ông chắc chắn là một.”

 

“……”

 

Nghe thì gì đó sai sai. Lúc nào cũng “phó” “phó” , cứ như vẫn chỉ là .

 

kỳ lạ là Lục Trầm Hộ thấy thoải mái, thậm chí còn dâng lên chút đắc ý khó tả, như thể giành phần thắng Cố Ứng Châu.

 

Ăn chẳng thấy ngon, ông dậy rời phòng ăn, trong lòng quên tự chê tranh cao thấp với một kẻ ngoài.

 

Mà bên ngoài biệt thự, Lục Thính An và Cố Ứng Châu bước cổng thì bất ngờ đồng loạt… hắt xì một cái.

Loading...