TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 183 (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-23 12:03:32
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh là ai!”

 

Người đàn ông trói khung sắt đột nhiên hoảng loạn giãy giụa, kịp để Lục Thính An suy nghĩ sẽ xử lý thế nào.

Nam Cung Tư Uyển

 

“Các bắt nhầm ! Giết gì chứ, từng g.i.ế.c ai cả!”

 

Tiếng hét run rẩy kéo Lục Thính An thoát khỏi sự thất thần.

 

Cậu siết chặt cây gậy trong tay, chuẩn tiếp tục thử nghiệm .

 

Trong nguyên tác : hung thủ thực sự gây cái c.h.ế.t của nguyên chủ vẫn là một ẩn .

 

Nguyên chủ c.h.ế.t trong một năm hỗn loạn nhất của Cảng Thành. Nếu tính theo dòng thời gian, lẽ là sang năm mới đến lượt. Năm đó, khắp các khu trong thành phố liên tục xảy những vụ án c.h.ặ.t x.á.c kinh hoàng. Hung thủ lựa chọn nạn nhân và hiện trường dường như chẳng hề điểm chung nào.

 

Nếu nhớ nhầm, nạn nhân đầu tiên là một kẻ lang thang. Không tiền bạc, chỗ ở cố định, khi xẻ xác thành từng mảnh, t.h.i t.h.ể vứt xuống con kênh. Người chỉ phát hiện khi một hộ gia đình đang vớt cá ở đoạn trung lưu trong lưới mắc lên một cánh tay .

 

Nạn nhân thứ hai là một nữ nhân viên văn phòng bình thường. Hôm còn tăng ca, hôm đồng nghiệp ai thấy bóng dáng. Mãi đến khi một nhóm trẻ con chơi đùa ở công viên bỏ hoang, mới phát hiện vài túi nilon đen, bên trong là những phần t.h.i t.h.ể rời rạc của cô.

 

Nạn nhân thứ ba là một tên côn đồ. Hắn mất tích một đêm say rượu, t.h.i t.h.ể luộc đến nhão nhoét vứt ở đường cao tốc. Người thứ tư là một giáo viên. Người thứ năm chính là nguyên chủ. Người thứ sáu là một lão công nhân nghỉ hưu.

 

Nguyên chủ c.h.ế.t trúng ngay thời gian . Bởi cùng kiểu phanh thây, cộng thêm điều tra các nạn nhân đó đều từng chuyện thể tha thứ, nên đương nhiên liệt danh sách nạn nhân của vụ án g.i.ế.c hàng loạt. Dù kẻ thủ ác bắt, từng thừa nhận g.i.ế.c đến sáu mạng .

 

Trong nguyên tác, cái c.h.ế.t của nguyên chủ tác giả qua loa, hợp chút nào với phong cách xử lý của hai nhân vật chính. Suốt đến cuối truyện, hung thủ cũng chẳng bao giờ lộ mặt.

 

Giờ đây, khi “Bạch thiếu” trong bóng tối bảo sẽ giúp bắt hung thủ, Lục Thính An hoài nghi tò mò cực độ. Rốt cuộc là ai g.i.ế.c , còn khéo léo đổ hết tội lên đầu tên sát nhân hàng loạt ?

 

Cậu quyết định kéo đàn ông đang treo khung sắt lên, tháo bao che mặt để rõ diện mạo. kịp thành công, sự việc biến chất.

 

Vừa nhích lên một chút, cây sắt cầm bỗng nóng rát từ gốc truyền lên. Nạn nhân ép bởi cây sắt gào thảm, một mảng da đùi bong tróc rơi xuống. Lục Thính An đau buốt bàn tay, buộc buông . Cây sắt nặng nề rơi xuống và cùng với nó là đàn ông .

 

“Aaaa!!!”

 

Tiếng hét điên loạn vang vọng, nhưng chỉ trong chớp mắt chặn bởi một âm thanh ghê rợn: “phụt” thứ gì đó sắc nhọn xuyên thẳng da thịt. Máu tươi phụt , thịt đ.â.m thủng phát âm thanh khiến sởn gai ốc.

 

Qua khung sắt, Lục Thính An trông thấy mặt đất xi măng phía cắm chi chít những ống thép dày như ngón tay, dựng lạnh lẽo. Người đàn ông ngã xuống, cơ thể xuyên thủng từ đùi đến ngực, m.á.u chảy thành vũng lớn loang dần nền. Hắn c.h.ế.t ngay, thể còn co giật run rẩy.

 

Sợi dây trói tay vẫn đứt mà nối qua ròng rọc. Khi Lục Thính An còn kịp hồn, sợi dây từ từ kéo lên, nhấc cả cơ thể bê bết m.á.u lên cao. Nạn nhân rít gào, âm thanh khàn khàn như tiếng thú sắp xẻ thịt.

 

Không khí nhà xưởng đặc quánh, mùi m.á.u tanh xộc thẳng mũi, còn xen lẫn cái mùi hôi thối của thịt súc vật để lâu ngày trong nóng, khiến dày Lục Thính An quặn thắt.

 

Một luồng gió lạnh quét qua phía , tựa như lặng lẽ bước ngang.

 

Trong tai vang lên giọng “Bạch thiếu” lười nhác:

“Thấy sảng khoái ?”

 

Không đợi trả lời, giọng tiếp tục:

“Còn lâu mới đủ. So với những gì với , chút chỉ như gãi ngứa thôi.”

 

Da đầu Lục Thính An tê dại. Đây mà là “gãi ngứa”? Ngứa đến tận xương ?

 

Bạch thiếu thì thầm:

“Thính An, c.h.ế.t thế nào? Ném bồn axit cho tan thành nước? Hay trộn xi măng, xây thẳng tường nhà xưởng?”

 

“……”

 

Cậu nghẹn họng, chẳng trả lời. Bạch thiếu vốn chỉ cho vui, căn bản quan tâm nghĩ gì.

 

Chỉ giây , cơ thể bê bết m.á.u ném máy trộn bê tông.

 

“Xay nát thì hơn.” Bạch thiếu khẽ : “Hắn từng hành hạ thế nào, sẽ trả nguyên vẹn. Ở đây chỉ từng chịu bao nhiêu đau khổ. Cậu yên tâm, sẽ để thiệt thòi. Vui ? Nếu còn hết giận, mỗi tối đưa đến đây, cho tự xuống tay, chứ?”

 

Máy trộn bắt đầu vận hành, trục thép khổng lồ xoay chậm rãi. Trong thứ âm thanh nặng nề của thép cọ thép, Lục Thính An còn rõ từng mảnh thể bên trong nghiền nát, đập bẹp, kéo lê thành thép…

 

Ai cũng , tài xế xe trộn bê tông lúc mang xe rửa đều giấu chìa khóa.

Loại xe vốn để nghiền xi măng, đá sỏi, bên trong thùng hình bầu dục là những trục xoắn với lưỡi d.a.o sắc như c.h.é.m sắt. Sắt thép còn chẳng chắc nguyên vẹn chui , huống chi là một đang trọng thương? Nghĩ thôi cũng hình dung : gã đàn ông sẽ đập văng thành trục, theo trọng lực rơi xuống, thể xé toạc lưỡi dao, cứ thế lặp lặp từ một biến thành hai mảnh, bốn mảnh…

 

Dạ dày vốn khó chịu của Lục Thính An nay quặn thắt dữ dội. Cậu ôm bụng ghì chặt, gắng lắm mới nôn .

 

“Vui cái con mày!” cơn ghê tởm lấn át cả sợ hãi, bật một tiếng chửi thẳng thừng, “Đồ biến thái.”

 

Cậu nghĩ rõ: động để Bạch thiếu dắt mũi trong mấy giấc mơ, chi bằng chủ động tấn công, ép lộ mặt còn hơn. Cùng lắm thì chính cũng ném xe trộn, nhưng còn đỡ hơn chờ chết.

 

Lục Thính An chuẩn tinh thần sẽ tra tấn, nhưng gã chẳng hề nổi giận.

 

“Biến thái?” Người đàn ông nhẩm , giọng điệu quái đản còn xen chút hoài niệm. “Lâu lắm ai gọi như thế… cái thời đó đúng là—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/183-1.html.]

 

Hắn ngừng vài giây, như đang nhớ một kỷ niệm quái dị. Rồi bật khe khẽ:

“thú vị thật.”

 

Lời đáp khiến Lục Thính An cảm giác như tung một cú đ.ấ.m bông gòn, chẳng trúng gì ngoài sự bực tức dồn nén. Cậu nghiến răng, gằn từng chữ:

“Đem tao đến cái chỗ quỷ quái mà còn dám lộ mặt thật. Mày chỉ rúc đầu cái mặt nạ đó… Bạch thiếu, rốt cuộc mày sợ cái gì?”

 

Người đàn ông hề phủ nhận cách gọi “Bạch thiếu”, chỉ sáng rỡ:

sợ ? chẳng sợ gì hết. Thính An, sớm muộn gì cũng sẽ thấy , chỉ là bây giờ lúc.”

 

“Vậy thì tránh xa cuộc sống của tao một chút!”

 

Gió lạnh thổi qua. Không ai trả lời. Chỉ một con quạ đen lướt ngang, để sáu tiếng kêu khàn khàn trong trung.

 

Lục Thính An bực bội, giọng càng thêm ngang ngược:

“Này! Định chạy hả?”

 

Chờ hai giây, vẫn là lặng tuyệt đối.

 

Đến lúc mới chắc chắn: thật sự biến mất , đến thì vô ảnh, thì vô tung.

 

Cảnh tượng hiển nhiên chỉ là một giấc mộng bóng đè tạo , mà “Bạch thiếu” chính là nhân tố trung tâm. Hắn , giấc mơ lập tức mất ý nghĩa nhà xưởng cũng còn tồn tại.

 

Trong lòng Lục Thính An chợt dấy lên một tia bất an.

 

Y như dự đoán, mặt đất bắt đầu rung chuyển, trần rơi xuống một khối đá, “bịch” một tiếng dừng ngay bên chân .

 

Ngay đó, cả nhà xưởng rung rinh, từng mảng bê tông bắt đầu sụp xuống rào rạt.

 

Trần nhà bằng thép và xi măng, bình thường thì định, nhưng một khi rạn nứt thì từng tảng lớn sẽ rơi ầm ầm xuống.

Nếu né kịp, sẽ nghiền thành bột nhão thể tưởng tượng.

 

Lục Thính An định véo mạnh tay để tỉnh , nhưng vô ích.

 

Đến lúc chắc chắn: bóng đè và “Bạch thiếu” là hai thực thể khác .

“Bạch thiếu” giống như phần mở màn, tự giới thiệu bản để chuẩn cho gặp chính thức . Hắn biến thái, ác ý, nhưng đến mức g.i.ế.c ngay.

Bóng đè thì khác. Nó cho rời , cố tình dựng lên cảnh tượng sụp đổ , chỉ ác ý thuần túy.

 

Rõ ràng , trong mơ cũng khó thoát chết.

 

Lục Thính An nhíu chặt mày, lúc mới cúi xuống đang mặc gì chính là bộ đồ ngủ bằng lụa mặc khi ngủ.

 

Nút áo lỏng, nhất là cái ở cùng bung . Cậu thản nhiên cài , bắt đầu suy nghĩ: lát nữa nếu c.h.ế.t thì nên tạo dáng cho… bớt khó coi?

 

Mắt thì thể trợn trừng tròng mắt ép dẹp lép thì chẳng khác nào con ếch chết, quá thảm.

Có lẽ nên nhắm mắt, giả vờ như một nam chính phim thần tượng c.h.ế.t trong bi tráng.

 

Chung quanh chẳng ai, Lục Thính An bèn nhắm mắt, cố tạo dáng “ hùng chịu chết” thật phong độ.

 

Ngay khi khép mắt, cánh cửa lớn mặt bỗng bật mở.

 

Ánh sáng trắng chói lòa ập , khiến hoảng hốt nghiêng đầu né tránh. Trong luồng sáng , một bóng cao lớn, quen thuộc xuất hiện.

 

“Thính An!”

 

Giữa tiếng ầm ầm sụp đổ, rõ ràng giọng đang hốt hoảng gọi tên .

 

“Cố Ứng Châu?”

 

Không thấy rõ mặt, nhưng giọng thì thể nhầm lẫn.

 

Lục Thính An vội bước đến mép sàn cao, cúi xuống:

“Sao tới đây?!”

 

Đây là thứ hai, trong giấc mơ do bóng đè dựng nên, thấy Cố Ứng Châu xuất hiện.

 

Mà bản Cố Ứng Châu cũng hiểu vì ở đây. Anh vốn ít khi mơ, gần đây liên tục gặp những giấc mơ kỳ dị.

 

Vừa mở mắt, xung quanh chỉ sương mù mênh mông, cách đó chừng mười mét một nhà xưởng cũ kỹ, cao chừng mười mét, mái nhọn, tường ngoài còn vẽ đồ án đầu lâu khổng lồ.

 

Anh tới gần, xuyên qua khung cửa sổ dính bụi, bất ngờ thấy một bóng dáng mảnh khảnh bên trong. Không rõ diện mạo, rõ trang phục, nhưng trực giác mách bảo đó chính là Lục Thính An.

 

Anh còn kịp phản ứng thì mặt đất nứt toác, khe hở lan nhanh đến tận nhà xưởng. Tường bắt đầu bong tróc từng mảng, cả mái rung lắc, đá rơi lộp bộp.

 

Thấy cao vẫn nhúc nhích, Cố Ứng Châu lập tức xông bằng cánh cửa kịp khóa. Nếu cửa chốt, e là đập vỡ cửa sổ, sẽ mất thêm nhiều thời gian quý giá.

Loading...