TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 176 (1)
Cập nhật lúc: 2025-08-19 04:43:46
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa đặt chân tới sở cảnh sát, Trương Tĩnh Hương lập tức đưa một phòng thẩm vấn riêng. Xét đến tình trạng đặc biệt của cô , cảnh sát dẹp bỏ chiếc “ghế hùm” thường dùng, bằng một chiếc ghế thoải mái hơn, lưng tựa, để cô dựa tự nhiên.
Bà Dạ thấy con dâu dẫn chỗ thẩm vấn, định nổi điên loạn. kịp manh động, Lục Thính An xuất hiện, lưng còn Cố Ứng Châu với khí thế mạnh mẽ áp . Cảnh tượng khiến bà Dạ nhớ ngay tới buổi sáng hôm nay, khi hai họ xông thẳng nhà .
Khác hẳn đám cảnh sát dễ dãi khác, hai tuyệt đối kiểu thể mặc cả mè nheo. Bà Dạ hiểu rõ, nếu bà mà ầm lên, e là sẽ thật sự còng tay.
Môi run run, bà đành nuốt tiếng la hét trở , lặng lẽ lùi về phía , hàng mi già nua rũ xuống, dám ngẩng lên.
Nam Cung Tư Uyển
Trong khi bà Dạ cố gắng giảm hết sự hiện diện của , Lục Thính An dừng bước, ánh mắt thoáng dừng chiếc áo bông cũ kỹ mà bà khoác .
Người đáng thương, ắt chỗ đáng giận. Lão thái thái , bà ác thì hẳn, nhưng với Trương Tĩnh Hương chắc chắn đến nỗi bạc đãi. Nếu , cho phép con dâu bày biện phòng ốc gọn gàng, tinh tươm, đến cả bình hoa, hương liệu mỹ phẩm dưỡng da những thứ vốn chẳng hợp với nếp nhà họ cũng đầy đủ.
Đến tận sáng nay bà còn ngoài thuê kiếm tiền, chỉ để mong cháu trai đời thì gia cảnh khá hơn. Tiếc , nếu để bà kẻ lừa dối nhiều nhất chính là Trương Tĩnh Hương, chẳng rõ bà sẽ cảm tưởng thế nào.
Khóe mắt liếc sang, Lục Thính An khẽ nghiêng đầu với Du Thất Nhân:
“Trong phòng giám sát, để cho bà một chiếc ghế. Cách xa Trương Tĩnh Hương thôi, nhưng nếu con dâu, chắc lòng bà cũng chẳng yên.”
Bà Dạ sững , kinh ngạc ngẩng đầu .
Không ngờ vị cảnh sát lúc thông tình đạt lý như . Lập tức, bà ngẩng cao đầu, sang quát với Du Thất Nhân:
“Nghe ? Còn dám thể ở bên A Hương! thấy rõ ràng là cô đồng cảm, cho với A Hương yên !”
Khóe miệng Du Thất Nhân khẽ giật, nhưng nghĩ nghĩ , cô vẫn nhịn, đôi co với bà lão.
Đợi lát nữa thôi, bà sẽ tự ai mới là “lòng đồng cảm”. Nhầm lẫn Lục Thính An cái “bánh trôi than” thành , cũng đủ hiểu vì bao nhiêu năm qua bà vẫn luôn ngoan ngoãn theo lời Trương Tĩnh Hương.
Chẳng bao lâu, cả phòng thẩm vấn và phòng điều khiển đều đông đủ. Cả nhà bốn , giờ “đoàn tụ” trong hai căn phòng lạnh lẽo.
Dạ Quang thì lạnh ngắt trong nhà xác, ai còn nhắc đến chuyện đưa bé trở về Dạ gia nữa.
Ở phòng điều khiển, bà Dạ ghế, thi thoảng liếc sang con trai Dạ Lãng Minh. Hai tay trói chặt , hai cảnh sát kèm hai bên, thái độ đối xử y hệt phạm nhân.
Bà siết chặt đôi mắt già nua, đau lòng chết, nhưng nơi vốn chẳng ai thèm bà một lời. Huống hồ, trong phòng thẩm vấn bên chuẩn bắt đầu, bà chỉ còn cách im lặng.
“Ai… cảnh sát, thấy bụng đau lắm.”
Trong phòng thẩm vấn, Trương Tĩnh Hương mặt cắt còn giọt máu, hai tay ôm bụng, vẻ cực kỳ đau đớn. “… sắp sinh , thể cho bệnh viện ?”
Ngồi đối diện, hai cảnh sát chỉ cúi mắt hồ sơ, chẳng buồn ngẩng đầu, càng đáp một câu.
Chưa đầy hai giây, cửa phòng bật mở. Một đàn ông đeo kính bước Tô Bỉnh Sơ. Anh áo blouse trắng, tay còn xách theo hòm thuốc.
Anh tiến thẳng đến bên cạnh Trương Tĩnh Hương, cúi xuống sàn nhà:
“Khô ráo, nước ối vỡ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/176-1.html.]
Nói xong, cầm lấy cổ tay cô, bắt mạch cẩn thận. Một phút , giọng bình thản:
“Mẹ con cô tim đập đều , vấn đề gì. Có lẽ cô chỉ thấy mắc vệ sinh thôi? Về mặt y học mà , đây dấu hiệu sắp sinh. Chỉ là do căng thẳng, hệ thần kinh giao cảm kích thích, khiến nhu động ruột tăng nhanh, sinh cảm giác mót. Đây là phản ứng sinh lý bình thường. thật là chuyện gì khiến cô căng thẳng đến ? Hai cảnh sát dọa cô ?”
Trương Tĩnh Hương lập tức đỏ bừng cả cổ lẫn mặt, như bóc trần tâm sự. Cô hất mạnh tay Tô Bỉnh Sơ , lúng túng vô cùng.
Cố Ứng Châu lúc mới ngẩng đầu, thản nhiên lệnh:
“Bỉnh Sơ, ở đây. Để phòng khi cô ‘sắp sinh’ nữa.”
Tô Bỉnh Sơ hiền, “Được thôi.”
“Không cần!” Trương Tĩnh Hương gần như bật dậy, mặt mày mất hết bình tĩnh. “… , cần bác sĩ ở đây.”
Cô vốn là sĩ diện. Trong lòng cô rõ, tiếp theo cảnh sát chắc chắn sẽ hỏi những chuyện cực kỳ bất lợi cho . Nếu thể mượn cớ sinh con để thoát , cô tuyệt đối thêm một “ ngoài” chứng kiến quá khứ xí .
Huống hồ, bác sĩ ở đây, nhỡ cô dối, lỡ bắt mạch vạch trần thì còn giấu mặt ?
Tô Bỉnh Sơ thì chẳng vấn đề gì, cúi đầu về phía cô, giọng điệu dịu dàng như đang trò chuyện với bạn gái:
“Cô chắc chắn cần ở bên cạnh cùng ?”
Trương Tĩnh Hương liên tục lắc đầu.
“Được thôi.” Tô Bỉnh Sơ khom lưng xách chiếc hòm thuốc đặt đất lên, “ sẽ chờ bên ngoài, chuyện gì thì gọi ngay.”
Câu tuy là với Trương Tĩnh Hương, nhưng ai cũng hiểu, thực chất đang với Cố Ứng Châu.
Sau khi Tô Bỉnh Sơ rời khỏi phòng thẩm vấn, Trương Tĩnh Hương rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng chỉ là tạm thời. Bởi vì cô còn nhận , trong căn phòng vẫn còn một còn lợi hại hơn Tô Bỉnh Sơ nhiều .
Lục Thính An gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
“Cô còn cần gì khác ? Muốn uống nước ? Có lạnh quá nóng quá ? Ghế đủ êm ?”
Trương Tĩnh Hương cảm nhận rõ cái ghế gỗ cứng ngắc mông, nhưng một lời.
Dù là kẻ ngốc cũng sự châm biếm trong giọng điệu của Lục Thính An. Cậu đang nhắc cho cô rõ, dù yêu cầu cái gì nữa thì cũng thoát nổi cuộc thẩm vấn tiếp theo. Cảnh sát thể tạm thời chiều theo tâm lý cô, nhưng cuối cùng, cô vẫn thể nào bình yên rời khỏi nơi mà chẳng khai điều gì.
Trái tim dần dần chìm xuống, hô hấp của cô trở nên nặng nề, đầu óc trống rỗng.
Lục Thính An dứt khoát :
“Nếu còn gì khác, bắt đầu. Cô quen Dạ Lãng Minh từ khi nào? Vì chọn ở bên ?”
Đầu óc Trương Tĩnh Hương lúc còn đang loay hoay nghĩ cách giải thích về cuộc hôn nhân đây của . Cảnh sát đột ngột hỏi sang chuyện liên quan đến Dạ Lãng Minh khiến cô kịp chuẩn .
nhanh cô lấy bình tĩnh:
“Hai năm , quen ở cửa hàng nhà . Mà chọn , đương nhiên là vì thích , tình cảm của —”