TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 149 (1)

Cập nhật lúc: 2025-07-19 14:29:31
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc điều tra ở thần xã kéo dài suốt gần hai tiếng, cảnh sát mới kiểm tra xong từng căn phòng trong tòa nhà.

 

Điều ai ngờ tới là họ bắt hơn ba mươi liên quan đến vụ án. Trong đó cả “nhân viên thần chức” như quản tế, phụ trách nghi thức, tế chủ, “xuất sĩ”, và hơn mười “kim chủ” những kẻ đang thuê phòng ở tầng hai và tầng ba.

 

Khi cảnh sát phá cửa xông , đa nghi phạm vẫn kịp che giấu hành vi phạm tội. Các nạn nhân phát hiện trong tình trạng rách rưới, thương tích đầy . Nghiêm trọng hơn, một còn dấu hiệu tra tấn, thần trí mơ hồ, tinh thần hoảng loạn.

 

Đám “kim chủ” ngờ hành vi của phanh phui nhanh như . Họ hoảng hốt tìm cách bỏ trốn, nhưng lực lượng đặc nhiệm bố trí sẵn, bọn chúng lấy một kẽ hở để lẩn trốn. Có kẻ còn ngu ngốc đến mức chui tủ âm tường, lập tức kéo như nhổ củ cải, ném thẳng xuống nền gạch lạnh lẽo.

 

Khi những kẻ bắt áp giải xuống tầng một, ánh mắt của Kha Ngạn Đống khựng , trong đó vài gương mặt quen.

 

từng xuất hiện các mặt báo với danh xưng “doanh nhân nhân ái”, thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện xây dựng hình ảnh “ của năm”. giờ đây, ánh đèn sáng lạnh, sự dơ bẩn và bản chất thú tính của họ bóc trần .

 

“Kha lão ?” Một kẻ mặc áo choàng tắm, tóc tai rối bù, hình nhếch nhác đột nhiên gọi tên ông với vẻ kinh ngạc. Cảnh sát áp giải bất ngờ đẩy mạnh sang một bên, lao thẳng về phía Kha Ngạn Đống.

 

“Kha lão ! Không ngờ gặp ông ở đây! Việc tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Ông mà, từng hỗ trợ nhiều nữ sinh vùng núi. Lần cũng chỉ là đến thần xã để cầu phúc cho các em . Ai ngờ đây là nơi đồi bại như , cũng là nạn nhân!”

 

Mấy tên “thần chức” bên cạnh đều đầu bằng ánh mắt sửng sốt, bội phục bản lĩnh “trở mặt như lật bàn tay”.

 

Một viên cảnh sát bước đến, thì thầm điều gì đó tai Kha Ngạn Đống khiến sắc mặt ông dần trở nên tối sầm. Không rằng, Kha Ngạn Đống giơ nắm đấm, đập thẳng mặt tên một cú như trời giáng.

 

Trước đây, họ từng là bạn nhậu, là “ chí cốt”. Giờ phơi bày cái mặt thật ghê tởm , lão Kha chỉ thấy ghê tởm.

 

“Bị bỏ bùa chắc? Hay là bọn nó dùng s.ú.n.g ép đầu ông bắt ông lột đồ ? Làm cái chuyện cầm thú đó xong còn ——”

 

Các nạn nhân còn ở hiện trường nữa. Những thương nặng xe cứu thương đưa thẳng viện. Số còn , tuy mất thần trí, vẫn ảnh hưởng nặng nề về tinh thần. Du Thất Nhân sắp xếp cho họ nghỉ tạm ở chính điện, tách riêng với nhóm từng “thần xã” tẩy não, kiểm soát và ép buộc vòng xoáy bệnh hoạn .

 

, Kha Ngạn Đống vẫn đành lòng những lời tiếp theo.

 

Những nạn nhân , trẻ nhất còn qua tuổi nhi đồng, vẫn đang ở cái tuổi non nớt chẳng hiểu gì về thế giới, nếm trải những điều tàn khốc nhất của bóng tối nhân gian, cơ thể thì mang đầy thương tích thể hồi phục. Còn lớn nhất cũng chỉ mới ngoài ba mươi… đều từng là những đoá hoa nhất đời .

 

“Cặn bã.” Ông nhổ toẹt xuống đất, ánh mắt ghê tởm, phất tay kiên nhẫn. “Áp giải hết !”

 

Nam nhân đánh, bên mặt vẫn còn nóng rát tê dại, cơn đau là một chuyện, nhưng nỗi nhục mới là thứ khiến nghẹn họng. Vốn là một doanh nhân tiếng, báo chí từng bao bài ca ngợi chuyện khởi nghiệp tay trắng, từ thiện khắp nơi, là tinh trong giới tinh , mà giờ đây tát thẳng mặt giữa đám đông, quỳ rạp đất, đến lên cũng nổi.

 

Nam Cung Tư Uyển

Hắn tức đến run , chỉ Kha Ngạn Đống hét:

“Ông dám đánh ?! Cảnh sát các mà cũng dám hành hung dân thường ? sẽ kiện các ! Cái ghế Đội trưởng , xem ông chẳng bao lâu nữa !”

 

Từ tới nay Kha Ngạn Đống luôn giữ cẩn trọng, đặc biệt là với vị trí . lúc , những lời đó, ông chẳng thèm d.a.o động chút nào. Ông đưa mắt một vòng quanh hiện trường, nhếch mép lạnh:

“Đánh ai? Ai thấy?”

 

Tất cả cảnh sát xung quanh đều lắc đầu.

“Không thấy gì cả.”

 

Phó Dịch Vinh còn phối hợp quét ánh mắt cảnh cáo về phía đám “kim chủ”, giọng lạnh như băng:

“Cái mặt hàng như ông, ai thèm đánh? Không tự ngã chấn thương ?”

 

Nam nhân nghẹn lời: “……”

 

Xung quanh chẳng ai dám hé môi. Ai nấy đều liên quan đến vụ án, nếu còn yên thì nhất là im lặng. Nếu đắc tội với Kha Ngạn Đống lúc , tiếp theo đánh khi là .

 

cũng , tên đàn ông hạng lương thiện gì, vì chối tội mà dám trút hết trách nhiệm lên đầu đám của thần xã, đúng là coi thường cảnh sát đến mức nghĩ họ điều tra kiểu “dò cổ gieo quẻ” gì? Thật là trò.

 

Thế nên, cần ai gì, ánh mắt khinh miệt lẫn mỉa mai đủ khiến độn thổ. Trên mặt báo, từng là biểu tượng của , giờ phút lộ nguyên hình là một tên giả nhân giả nghĩa.

 

Đám “nhân viên thần chức” cùng những “kim chủ” lượt áp giải lên xe cảnh sát. Chỉ đến khi khu vực cửa toà nhà gần như dọn sạch, Kha Ngạn Đống mới đầu, về phía Phó Dịch Vinh.

 

“Người ?” Ông hỏi, đầu đuôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/149-1.html.]

Phó Dịch Vinh lập tức hiểu ý, giơ tay chỉ trong:

“Đang nhốt trong phòng tối, lão đại tự canh.”

 

Nghe , Kha Ngạn Đống mới gật đầu yên tâm.

“Ứng Châu việc yên tâm. Phùng Tứ Nguyệt là một nghi phạm cực kỳ nguy hiểm, hai năm từng g.i.ế.c hai mạng, tâm lý cực kỳ vững, vượt xa thường. Không ai mấy năm qua cô gì, thủ đoạn sát nhân chắc chắn còn tinh vi hơn . Lát nữa để tổ trọng án một áp giải về cục, tuyệt đối cẩn thận, để cô cơ hội tay.”

 

Phó Dịch Vinh nghiêm túc gật đầu, “Rõ, thưa sếp!”

 

Khoảng ba bốn giờ chiều, kết quả chụp CT não của Lục Thính An cũng . Vẫn như cũ, phát hiện bất thường. Vài chuyên gia từ nhiều lĩnh vực khác cũng lượt kiểm tra, nhưng vẫn tìm bất kỳ manh mối nào.

 

Buổi sáng nôn hai búng máu, mà bây giờ vẫn chỉ thể miễn cưỡng dùng lý do thải độc qua cơ thể để giải thích chuyện kỳ quái đó. ngoài lời giải thích lấp l.i.ế.m , dường như thật sự còn cách lý giải nào hợp lý hơn.

 

Lục Trầm Hộ như kiến bò chảo nóng, sốt ruột :

“Xem chỉ Thành Huyền mới thể giải quyết chuyện .”

 

Lục Thính An liếc ba cứ tới lui như gà mắc tóc, bất đắc dĩ lên tiếng:

“Ba, ông giúp .”

 

Thành Huyền chẳng qua chỉ là may mắn tìm một mối liên hệ nào đó dẫn đến Cố Ứng Châu, thực sự từng giúp giải quyết một phần vấn đề. Ngoài cái duyên mỏng manh đó, Thành Huyền năng lực thực sự nào liên quan cả. Huống chi tình hình hiện tại đang vượt khỏi tầm kiểm soát, ngay cả bản Lục Thính An còn khó giữ vững thể , thì Thành Huyền thể gì chứ? Ông chẳng chuyện gì cả.

 

“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Lục Thính An như để an ủi ba , cũng là để tự trấn an chính . “Ba, giúp con thủ tục xuất viện . Con sở cảnh sát.”

 

Lục Trầm Hộ do dự liền bác bỏ:

“Đừng đùa, xuống nghỉ tiếp ! Giờ con chỉ cần một việc là ngủ cho tử tế.”

 

Thấy ông bắt đầu lải nhải ép ngủ, trong lòng Lục Thính An bỗng trỗi dậy một cơn cáu bẳn khó tả.

 

Cậu cố gắng lắm để dồn tâm trí công việc, chỉ mong bản quên những cơn bóng đè quái ác . Thế nhưng Lục Trầm Hộ cứ luôn miệng nhắc đến, cứ vô hình trung đẩy mỗi lúc một gần hơn về phía cơn ác mộng đó.

 

Cậu giận như đúng. khi chẳng nơi nào để trút cảm xúc, con dễ nổi cáu với những quan tâm và thiết nhất. Có lẽ… cũng là nỗi sợ cái c.h.ế.t khiến bắt đầu d.a.o động .

 

Không suy nghĩ tiêu cực tích tụ thêm, cuối cùng Lục Thính An đành thẳng:

“Ba, ba tin bóng đè thể g.i.ế.c ?”

 

Câu như một cú đánh úp. Lục Trầm Hộ hề chuẩn tâm lý, môi ông khẽ run lên:

“Con… càng lúc càng nặng ?”

 

Lục Thính An đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.

 

Ngay lập tức, hốc mắt Lục Trầm Hộ đỏ bừng.

 

Ông , từ nhỏ Lục Thính An mắc chứng bóng đè. Khi còn bé, tần suất nhiều, nhưng mỗi là y như rằng đang ngủ thì bật thét, tỉnh dậy thì tài nào ngủ . Mãi đến khi cơ thể kiệt sức mới chút, nhưng cũng sẽ cơn ác mộng lôi dậy.

 

Lớn lên, tình trạng càng nghiêm trọng. Vì thể theo học bình thường, cũng chẳng thể sống như bao khác dành trọn năng lượng cho học hành, cho tương lai.

 

Lục Trầm Hộ luôn dung túng và nhượng bộ đứa con , cũng vì ông con sống quá vất vả, mà bản ông thì chẳng giúp gì.

 

Khi còn nhỏ, Thính An từng là một đứa trẻ hoạt bát và đáng yêu. chính những cơn bóng đè bẻ cong tính cách nó, khiến nó dần trở thành âm u, tính cách vặn vẹo.

 

Sau khi gia nhập sở cảnh sát, tính cách nó đổi nhiều lắm. Nó dần trở nên như một bình thường: ưu tú, hiểu chuyện, hiếu thuận. Lục Trầm Hộ từng quên mất con ông vẫn luôn bóng đè hành hạ nhưng nó bao giờ than thở.

 

Chỉ đến khi con trai bất ngờ nhắc chuyện đó, Lục Trầm Hộ mới bàng hoàng nhận . Hóa , con trai khá hơn. Mà là nó quá hiểu chuyện, cách tự điều chỉnh cảm xúc và trạng thái bản , để ai lo lắng vì nó nữa.

 

Khó trách… nó luôn sợ ngủ. Vì nó sợ mơ.

 

“Là ba sai.” Lục Trầm Hộ nghẹn ngào, “Từ nay ba sẽ ép con ngủ nữa. Thính An … ba xin con hãy kiên trì thêm một chút. Nhất định chúng sẽ tìm cách chữa trị, nhất định sẽ .”

 

Lục Thính An ngẩng đầu lên, ba vốn luôn lạc quan, vững vàng. Vậy mà giờ phút , ông cúi đầu lau nước mắt…

Loading...