TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 143 (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-13 05:29:24
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thính An lập tức gật đầu, chạy ngược về phía .

 

Động tác đó lập tức khiến đám tay đ.ấ.m chú ý.

 

Một tên quát to:

“Con đó chạy , đuổi theo!”

 

Cả ba lao về phía Lục Thính An như điên. Tên cầm đầu chạy nhanh nhất, vốn định phớt lờ Cố Ứng Châu, nào ngờ lúc sắp vượt qua thì vai một bàn tay nắm chặt như gọng kìm.

 

Với trọng lượng của , dù xe tông cũng loạng choạng vài bước. Ấy mà Cố Ứng Châu chỉ nghiêng , tay khóa chặt như móng ưng, một lực bấu xuống liền khiến nửa vai tê dại vì đau.

 

“Mẹ kiếp mày!” Gã đàn ông gào lên giận dữ, vung tay đ.ấ.m thẳng mặt Cố Ứng Châu.

 

Cố Ứng Châu nghiêng đầu né đòn, tay còn lập tức tung một cú đ.ấ.m nhanh như chớp, thẳng sống mũi đối phương.

 

Mũi là một trong những chỗ dễ tổn thương nhất cơ thể, bất kỳ ai từng trúng bóng va chạm sân thể thao đều : cảm giác đầu tiên là đau, mà là buốt, tê rần đến mức cả mũi tê liệt, nước mắt tự chủ mà tuôn ào ạt, mờ cả tầm .

 

Cú đ.ấ.m kiểu sơ ý va mà là một cú thẳng tay dùng gần như lực. Mũi gã lập tức gãy gập, m.á.u phun thành vòi, gã rú lên đau đớn, một tay che mặt, một tay còn quệt nước mắt.

 

Cố Ứng Châu sẽ cho cơ hội phản công. Trước khi gã kịp lau nước mắt, hàng loạt cú đ.ấ.m như mưa trút thẳng mắt, cằm, thái dương, chính xác như từng cú điểm huyệt.

 

Gã rú lên như gà chọc tiết, mỗi ăn một đòn là kêu lên một tiếng thảm thiết. Cố Ứng Châu càng thấy ghê tởm, tay đ.ấ.m càng mạnh. Gã càng đau, càng tay tàn độc.

 

Nam Cung Tư Uyển

Chưa đến mười cú, tên tay đ.ấ.m to con nhất còn chút sức chống cự. To xác là thế, mà giờ mềm nhũn như một đống bùn, gục luôn xuống nền xi măng lạnh ngắt.

 

Cố Ứng Châu mất sức mà dừng tay. Anh giơ chân, đạp mạnh xuống n.g.ự.c gã.

 

Cú đạp trông chẳng vẻ gì dùng lực, nét mặt cũng đổi nhưng gã quằn quại như giẫm điểm chí mạng, mặt trắng bệch chuyển hồng, tím tái, khó thở co giật.

 

Cách đó xa, Lục Thính An xem nhắc khẽ:

“Ê, hình như sắp tắt thở thật .”

 

Cố Ứng Châu lúc mới dồn lực, nghiền thêm một cú cuối cùng hất chân, đá bay gã to xác xa. Gã như cái bao tải nặng gần 200 ký, lăn lông lốc nền xi măng mấy vòng mới dừng sấp, im bặt, chẳng khác nào cái xác.

 

Hai tên còn cảnh đó mà hồn vía lên mây. Tên cầm đầu là đứa mạnh nhất nhóm, một gã “tiểu bạch kiểm” xử chỉ trong vài cú?

 

Cả hai đưa mắt , ánh mắt lộ rõ do dự và hoảng loạn.

 

“Có nên xông lên ?”

Bọn họ trao đổi bằng ánh mắt.

 

Một tên nhe răng nhăn mặt:

“Tên rõ ràng võ, bảo con nhỏ dám tìm tới giúp.”

 

“Biết võ thì ? Hai đánh một, chẳng lẽ còn thua?”

 

“Không lên cũng lên. Nếu để Boss tụi bỏ chạy… thì ngày mai c.h.ế.t chắc.”

 

Sau vài ánh mắt ngầm thỏa thuận, cả hai gật đầu hiệu.

“Ha!” Một tiếng hét vang lên, cả hai đồng loạt lao về phía Cố Ứng Châu.

 

Trận hỗn chiến bắt đầu.

 

Lục Thính An lập tức tìm một góc nhất để xem, ánh mắt sáng rực như đang theo dõi một trận đấu đỉnh cao.

 

Hai tên rõ ràng rút kinh nghiệm. Bọn chúng chia hai hướng tấn công: một lao thẳng chính diện, một vòng ôm chặt lấy Cố Ứng Châu, kìm cứng nửa .

 

Chiêu “hai mặt giáp công” quả thật hiệu quả. Cố Ứng Châu tạm thời thể cử động, đè như dính đá tảng phía lưng.

 

Lục Thính An nín thở, mắt quanh kiếm vật gì thể vũ khí, đầu thì nghĩ: “Mình nên lao giúp một tay …”

 

Chưa kịp quyết, Cố Ứng Châu phản đòn.

 

Anh nắm chặt hai tay đang quấn lấy từ phía để giữ thăng bằng, nhún mạnh, hai chân tung về phía , đạp thẳng n.g.ự.c kẻ đang xông tới.

 

Gã đó lập tức lùi mấy bước, mất đà, còn Cố Ứng Châu nhân cơ hội đó quăng về phía , chân quét ngang, móc cổ gã vật thẳng xuống đất.

 

Tên phía còn kịp hiểu chuyện gì, Cố Ứng Châu xoay thoát khỏi gọng kìm, đổi thế. Giờ chính dùng đôi chân dài quấn lấy , hai ngón tay như móc câu nhắm thẳng mắt gã.

 

“Mẹ kiếp!” Gã hoảng loạn la lên, nhắm chặt mắt giật ngã ngửa phía .

 

Ngay khoảnh khắc , một ý nghĩ lóe lên trong đầu : Nếu Cố Ứng Châu đang ở lưng, thì tại đè thẳng xuống, một cú đè cũng đủ biến thành bánh thịt!

 

Nụ nham hiểm hiện lên mặt, gã mặc kệ, quăng cả cơ thể về với ý định đè bẹp đối thủ.

 

“Cố Ứng Châu, coi chừng!” Lục Thính An hét lên từ xa, tim suýt rớt ngoài lồng ngực.

 

Thứ nặng như mà đè xuống trò đùa nhẹ thì gãy xương, nặng thì chấn thương nội tạng. Dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cơn đau và cảm giác chân thật đến mức chẳng dám đánh cược.

 

Nghe tiếng Lục Thính An hô lên, Cố Ứng Châu lập tức rút chân , động tác dứt khoát như lướt nước, giẫm một cái nền xi măng xoay lao tới mặt tên tay đấm. Hắn còn kịp hiểu chuyện gì thì Cố Ứng Châu túm lấy cổ, ấn thẳng xuống nền đất lạnh lẽo.

 

“Rầm!” tiếng va đập của thể đồ sộ với nền xi măng vang lên nặng nề đến lạnh gáy.

 

Cú ngã hề nhẹ, bản định đè c.h.ế.t Cố Ứng Châu, ai ngờ kịp đòn thì tự tặng cho một cú đập đầu tơi tả. Lớp mỡ dày cứu nổi cảm giác đau đến từ khắp . Lục Thính An mà cảm giác như một mảng mỡ đang từ gã trào , suýt thì tràn tới cả chỗ .

 

Tên đó rạp đất, mất khả năng kháng cự. Cố Ứng Châu vẫn buông tha, cúi xuống, bắt đầu đ.ấ.m thẳng mặt từng cú một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/143-2.html.]

 

“Đừng… đừng đánh nữa…” gã gào lên, răng cửa rơi mất hai cái, m.á.u me đầy miệng.

 

Lục Thính An thấy bàn tay Cố Ứng Châu đỏ ửng vì đòn, khớp xương rớm m.á.u vì va chạm, nhưng vẫn cứ như cảm giác gì, mỗi cú đ.ấ.m nặng hơn cú .

 

lúc tay đ.ấ.m tưởng sắp “lên đường”, thì bên tai vang lên giọng lạnh băng của Cố Ứng Châu:

 

“Vừa nãy mày là mắng ?”

 

Tên tay đ.ấ.m đáp, vì còn kịp trả lời ngất xỉu.

 

Trước khi mất ý thức, gã vẫn còn uất ức trong lòng: là tao mắng vài câu, nhưng đau ai ? Đáng lẽ chỉ nên cảnh cáo thôi chứ, đánh đến gần c.h.ế.t thế ?! Trời ơi, đạo lý

 

Sau khi hai tên to xác ngã gục, kẻ còn gần như cần tay thêm gì nữa.

 

Cố Ứng Châu định để Lục Thính An xử lý như một phần “huấn luyện thực chiến”, nhưng ánh mắt dừng một lát chiếc váy đang lay động của , cuối cùng đành từ bỏ.

 

Thấy Cố Ứng Châu xử lý đám dễ như trở bàn tay, Lục Thính An . Giờ thì hiểu rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa . Cái cảm giác như ép đến mức nhảy lầu, thế mà trong tay Cố Ứng Châu chẳng khác nào dăm ba con kiến con gián.

 

Khó trách mỗi Cố Ứng Châu mở lớp huấn luyện cho đội trọng án, ai nấy đều méo mặt, ngay cả Phó Dịch Vinh và Perla cũng ít oán thán là “ ưu ái” nên bài tập mới còn nhẹ đấy!

 

Trước đây còn tưởng họ đùa, giờ thì tin.

 

Không còn tay đ.ấ.m loạn, Cố Ứng Châu liếc Lục Thính An đang thất thần đầu gian mơ mộng .

 

Điều kỳ lạ là lúc mới xuống lầu còn thấy rõ toà nhà và hàng ban công, mà giờ , chỉ còn một vùng mờ mịt, ngay cả cánh cửa lớn cũng chẳng rõ nữa.

 

Lục Thính An cũng phát hiện điều đó. Cậu hít sâu, mùi tro bụi và mùi gì đó giống như than cháy nhẹ lởn vởn quanh mũi kỳ quái, âm u, khó diễn tả.

 

“Đây là ?” Cố Ứng Châu hỏi, ánh mắt dừng .

 

Lục Thính An trả lời theo phản xạ, “Một căn cứ bí mật, bọn chúng dùng để trao đổi hàng với mấy lão kim chủ.”

 

“Hàng?”

 

“Là .” Lục Thính An khẽ, “ lên lầu cứu một cô gái, cô bảo bắt đến đây cùng Triệu Dĩ Huyên và Tôn Thư Hàm. Lúc đưa tới thì bịt mắt, cũng rõ nơi .”

 

Nói đến đây, đầu về phía toà nhà giờ chìm trong sương mù, một lúc chần chừ, Lục Thính An lên tiếng:

“Muốn cùng xem thử ?”

 

Cậu rõ điều buồn , dù đây cũng chỉ là một giấc mộng, mặt chẳng qua là một NPC do cơ chế “bóng đè” tạo . chẳng hiểu , tin tưởng một cách kỳ lạ. Dù chỉ là một bóng hình trong mộng, Cố Ứng Châu vẫn là tin tưởng nhất.

 

“Đi.”

 

Cố Ứng Châu đáp gọn, dứt khoát.

 

Hai sóng vai tiến về phía tòa nhà mờ mịt. Rõ ràng chỉ cách mười mấy mét, nhưng bước chân như thể nào chạm tới.

 

Mỗi bước , cảnh vật xung quanh đổi: ban công, cửa lớn biến mất trong sương trắng; mấy tên tay đ.ấ.m đất cũng tan thành hư . Rồi cây cối xung quanh cũng dần biến mất, ngay cả bóng dáng hai họ cũng bắt đầu mờ .

 

Lục Thính An hiểu bóng đè tiếp tục thăm dò. Giấc mơ sắp tàn.

 

Cố Ứng Châu cũng hiểu.

 

Anh bước tiếp nữa. Tay vươn , nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lục Thính An.

 

Cậu kinh ngạc , bắt gặp ánh mắt sâu như hút đáy của , ánh mắt hề rời khỏi , như ghi nhớ từng chi tiết một.

 

Khi hai dần trong suốt, Lục Thính An thấy giọng nhẹ nhàng vang lên:

 

“Đây là mơ, đúng ?”

 

Cậu ngẩn , “Anh đang ?”

 

Kỳ lạ thật, NPC trong mơ cũng ý thức ?

 

Cố Ứng Châu chỉ lắc đầu khẽ, “ gì nữa…”

 

“Chỉ .”

 

Trước khi Lục Thính An kịp phản ứng, cổ tay kéo về phía , cả rơi vòng tay vững chãi.

 

Ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, và ...

 

Cố Ứng Châu cúi xuống, cho cơ hội né tránh, đặt môi lên môi .

 

Mềm mại, lạnh nhẹ, lành lạnh hệt như tưởng tượng.

 

Chỉ tiếc lớp son ngọt ngào che mất hương vị thật.

 

Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi của Lục Thính An. Cậu như gặp đại địch, mắt trợn trừng, định đẩy . kịp gì, giấc mộng bắt đầu sụp đổ.

 

Hai thể gần như trong suốt cuốn một xoáy trắng lóa, đầu óc cuồng tất cả vụt tắt.

 

Tỉnh mộng.

 

Tỉnh một cách đột ngột, hề báo .

Loading...