TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 143 (1)
Cập nhật lúc: 2025-07-13 05:29:03
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhảy lầu: cụm từ nay từng xuất hiện trong cuộc sống hơn hai mươi năm quy củ của Lục Thính An.
Ngay từ khi trưởng thành, sống giữa một gia đình gánh nặng: cha qua đời sớm, em gái bệnh tật, thì thể việc lâu dài vì sức khỏe yếu. dù khốn khổ thế nào, cũng từng nghĩ chuyện gì thể khiến tuyệt vọng đến mức tìm cái chết.
Cho đến khoảnh khắc , khi mặc đồ nữ, nhốt giữa một nơi nồng nặc mùi tội ác, trong căn phòng ba gã lực lưỡng trông như đô vật đang xông tới.
Ngoài việc nhảy khỏi cửa sổ, thật sự nghĩ cách nào khác để thoát khỏi tình thế c.h.ế.t .
Với sự hỗ trợ của khiến đối phương phân tâm, cô gái trong phòng hẳn là cơ hội sống sót. Kịch bản nhất chính là ba tên đàn ông chạy ban công đuổi theo , còn cô gái nhân cơ hội đó trốn thoát.
Cậu cũng kịp quan sát rõ đang ở tầng bao nhiêu. quan tâm.
Dù thì… đây chỉ là một giấc mơ. Dù là ác mộng kiểu bóng đè, nó cũng chỉ giả tạo một chút cảm giác đau thôi. Cậu nhảy xuống… cũng thể thật sự c.h.ế.t .
Thân thể như mũi tên xé gió lao khỏi ban công, Lục Thính An trong lúc rơi mới cúi xuống , ước lượng độ cao.
Mười mấy mét.
Tầng ba, hoặc tầng bốn.
Thực thì cũng quá đáng sợ.
Cảm giác trọng lực khiến tim như rớt ngoài, cứng ngắc, chẳng thể khống chế gì nữa. Cậu thể giống mấy vận động viên nhảy cầu nhào lộn uyển chuyển giữa trung. Cậu thậm chí hét lên nổi, cổ họng khô khốc như nhét đầy bông gòn, chỉ thở hút sạch khỏi miệng.
Mọi chuyển động như kéo chậm , từng khung hình rõ rệt. Cậu thấy nền xi măng thô ráp mỗi lúc một gần sát mặt …
Ngay giây tiếp theo, khi tầm bắt đầu mờ vì choáng, một bóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện tầng, cách chỉ một bước chân.
Một bóng dáng mà chỉ cần lướt thấy đủ để khiến trái tim rung lên mạnh mẽ.
“Cố Ứng Châu!”
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lục Thính An hét lên, hai tay vẫn ôm đầu theo tư thế cuộn tròn, cánh tay vươn về phía :
“Mau đỡ lấy !”
Cố Ứng Châu ngẩng đầu khi thấy giọng quen thuộc. Ánh mắt đầu tiên thấy là một phụ nữ tóc dài mặc váy bay trong trung, theo bản năng, nhíu mày. ánh mắt thứ hai, thấy gương mặt xinh đến kinh diễm quá đỗi quen thuộc.
“…”
Cố Ứng Châu tự nhận luôn tỉnh táo và lý trí, mà lúc đầu óc “ hệ thống”.
Anh tin mắt , vì nó khiến thấy một phiên bản nữ của Lục Thính An.
Anh cũng tin tai vì giọng vẫn là của Lục Thính An sai .
Và cuối cùng, càng tin não , gần đây nghĩ về quá nhiều, đến mức tự mơ trò ?
Vấn đề là: từng tưởng tượng Lục Thính An nếu thành con gái sẽ thế nào, bởi vì thích Lục Thính An, là bộ con đó.
Còn đang ngẩn , Lục Thính An rơi sát mắt.
Cố Ứng Châu cảm nhận một làn hương nhẹ thoảng qua khi tóc lướt ngang mặt .
Tay phản ứng nhanh hơn đầu. Khi Lục Thính An lao đến, mang theo lực va chạm mạnh, Cố Ứng Châu lập tức ôm chặt eo , nghiêng sang bên để giảm va đập.
Lực rơi từ trời xuống chia sẻ, cả hai lăn lông lốc mấy vòng nền đất mới chịu dừng .
Dù đây chỉ là trong mơ, thương thật, Cố Ứng Châu vẫn theo bản năng che đầu Lục Thính An, để đập mặt xuống đất.
Mỗi lăn tới, kéo lòng ôm chặt, giảm bớt ma sát với nền cứng.
Cứ thế mà lăn, hai trượt xa hơn hai mét.
Dừng , Lục Thính An đè lên n.g.ự.c Cố Ứng Châu, tóc rối tung rũ xuống mặt . Cả hai đều thở dốc, bốn mắt ngây , chẳng ai nên mở miệng gì.
Nửa phút , cuối cùng Lục Thính An nhớ , vội tháo bộ tóc giả đầu xuống.
Cậu lau mấy cái cho sạch mồ hôi, vài còn chạm sống mũi cao thẳng của .
Cố Ứng Châu nheo mắt, ánh lướt từ khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của trượt xuống phần cổ áo mềm mại.
Lục Thính An cũng ý thức hình tượng hiện tại của khác thường. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.
Đồng tử của Cố Ứng Châu khẽ rung nhẹ. Trong lòng thầm thở phào:
May mà vẫn là đàn ông.
“Sao ở đây?”
“Cậu tại thành thế ?”
Hai cùng lúc cất tiếng, đó đều im lặng.
Nam Cung Tư Uyển
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/143-1.html.]
Cuối cùng vẫn là Cố Ứng Châu trả lời :
“Vừa tỉnh thì thấy ở đây .”
Anh vốn định đây là một giấc mơ, nhưng khi mở miệng đổi giọng như thể thừa nhận mặt chỉ là một NPC trong mơ.
Lục Thính An cũng nghĩ Cố Ứng Châu là NPC, nên bình tĩnh đáp:
“ cũng .”
Một làn gió nhẹ thổi qua, hương nước hoa dịu ngọt càng thêm rõ ràng. Ngực Cố Ứng Châu phập phồng mạnh hơn.
“Vậy định đến bao giờ?”
Câu khiến Lục Thính An bật tiếng “” ngượng ngập, lập tức chống tay lên n.g.ự.c định bò dậy.
Chân mới chống lên mặt đất, thắt lưng một đôi tay rắn chắc siết chặt, kéo ngã .
Lần , va chỗ nào, Cố Ứng Châu khẽ hít một , hô hấp phần hỗn loạn.
Lục Thính An: “Anh buông tay cái .”
Cố Ứng Châu chậm rãi xoa một vòng từ eo lên tận đỉnh đầu.
Lục Thính An nhanh nhẹn bật dậy khỏi , nhưng khi thấy Cố Ứng Châu đưa tay , vẫn theo phản xạ tự nhiên mà nắm lấy, kéo lên.
Vừa vững, Cố Ứng Châu phủi bụi , tro bụi bay lên mù mịt, theo đó là một trận lông vũ nhẹ bẫng theo gió bay.
Lục Thính An nghiêng đầu , mới phát hiện chiếc áo lông vũ khoác ngoài của rách toạc hai mảng lớn ở lưng, lông ngỗng trắng muốt đang ào ào tuôn như tuyết rơi giữa hè.
Hiếm khi thấy nhếch nhác thế , Lục Thính An dù đang trong mơ cũng nhịn nhếch môi bật .
Phía bỗng vang lên một tiếng quát thô tục:
“Ở đằng ! Bắt con đàn bà đó !”
Kèm theo tiếng quát là âm thanh dồn dập bước chân. Ba tên to con từ tầng ba lao thẳng xuống, thì như mấy gã đô vật, mà chạy hề chậm, bước chân dứt khoát, mạnh mẽ.
Khi thấy bên cạnh Lục Thính An còn một đàn ông lạ mặt, tên cầm đầu “phì” một tiếng khinh thường, giọng càng thêm bẩn thỉu:
“Tao con tiện nhân to gan đến , dám thương cả kim chủ còn nhảy lầu bỏ trốn. Hóa là tìm giúp! cũng tìm nổi một tên lực lưỡng, lôi về thằng tiểu bạch kiểm thì tính gì?”
Một tên khác cũng hô hố phụ họa:
“Lão đại, cái mặt thằng nhóc xem. Có khi hợp khẩu vị mấy gã kim chủ chứ? Nếu bắt cả hai, chừng chúng còn thưởng lớn!”
Ba tên đó chắc chắn Cố Ứng Châu và Lục Thính An chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng, nên chẳng vội tay, cứ đó ngang nhiên đầy nhục mạ.
Cũng thể trách chúng coi thường Cố Ứng Châu bởi vì trong cảnh mơ , trẻ hơn thực tế một chút, làn da trắng, dáng gọn gàng, gương mặt lạnh, trông y hệt kiểu “mỹ nam lạnh lùng” mà sinh viên đại học thường mê mẩn. Hoàn giống một cảnh sát lăn lộn nhiều năm ngoài thực địa, nét mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng sẵn sàng đ.â.m .
Cố Ứng Châu vài câu liền hiểu đại khái đây là chỗ nào.
Anh chẳng buồn quan tâm đám đang coi là món đồ tùy tiện chọc chơi , chỉ nghiêng đầu về phía Lục Thính An:
“‘Con tiện nhân’ trong miệng bọn chúng, là đấy ?”
Một cơn gió thổi qua, chiếc váy dài kiểu Bohemian của Lục Thính An tung bay, vạt váy nhẹ nhàng quấn quanh chân Cố Ứng Châu.
Cậu kéo váy , tiện tay vén tóc dài , khổ:
“Ngoài , nơi còn nữ nào khác chắc?”
Cố Ứng Châu đáp, mặt càng lúc càng đanh .
Lục Thính An liếc mắt đánh giá ba tên ghé sát hỏi nhỏ:
“Một chọi ba, ăn nổi ?”
Cố Ứng Châu hừ khẽ:
“To xác thôi chứ chả gì.”
Người võ thì thấy bọn chúng to con dễ sợ, một đ.ấ.m chắc bay . Cố Ứng Châu học nhu đạo từ nhỏ, là cảnh sát hình sự lâu năm, kỹ năng cận chiến thuần thục. Vừa qua là ngay, đám chẳng qua chỉ là mỡ bọc thịt, trọng tâm lệch, yếu điểm lộ rõ, bước chân nặng nề, chẳng lấy chút dấu vết huấn luyện.
Chúng ưu thế duy nhất là đông và nặng. Còn , chẳng đủ để xem như đối thủ.
Lục Thính An thấy vẻ khinh miệt hiện rõ trong mắt Cố Ứng Châu, trong lòng bỗng nhẹ bẫng. Cậu giống như đứa trẻ bắt nạt, cuối cùng cũng đợi nhà tới, lập tức khách khí mà núp lưng , đưa ngón tay chỉ thẳng về phía ba tên đang mặt:
“Chính là bọn chúng! Cả đám xúm đánh một trận, ép đến mức nhảy lầu!”
Cố Ứng Châu thấy giọng điệu uất ức của , trong lòng cũng nghẹn .
Anh dám tưởng tượng nếu đột ngột xuất hiện, Lục Thính An sẽ thành cú nhảy . Dù đây chỉ là giấc mơ, cũng chịu chút tổn thương nào, dù là trong tưởng tượng.
Cố Ứng Châu đưa tay chắn lấy phía , giọng dịu như đang trấn an:
“Lùi xa một chút. Lát nữa đánh , đừng để chúng nó cơ hội tóm .”