TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 124
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:42:59
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Ứng Châu luôn đặt niềm tin tuyệt đối Lục Thính An. Dù chỉ là một giấc mơ, vẫn tin rằng giấc mơ đó nhất định lý do.
Huống hồ kiểu nóng vội. Dù tìm Trần Đại Chủy, cũng sẽ lập tức bắt , động một là kéo cả dây, thể Trần Đại Chủy kẻ đơn độc mà còn dính líu đến một thế lực lớn hơn phía .
Cất kỹ hai bức vẽ của Lục Thính An, ánh mắt Cố Ứng Châu lướt sang Hạ Ngôn Lễ, nhàn nhạt hỏi:
Nam Cung Tư Uyển
“Cậu thì xử lý ?”
Hạ Ngôn Lễ sững , căng thẳng liếc qua liếc giữa hai .
Chỉ là giúp một tay thôi, suýt nữa tưởng là kỹ thuật viên mời đến, chứ một sinh viên từng báo cảnh sát vì nghi ăn trộm.
Lúc Lục Thính An mới phát hiện thì Hạ Ngôn Lễ vẫn luôn rón rén theo .
Cậu nghiêng đầu thiếu niên vài giây, ấn tượng cũng phần đổi.
Lần đầu gặp, ấn tượng duy nhất của về là ánh mắt u uất tội nghiệp, năng rụt rè, như một cô vợ nhỏ Tiền Lai bỏ rơi. Loại ngoài gương mặt dễ nhớ thì tính cách chẳng điểm gì nổi bật.
Có điều, Tiền Lai từng tự hào khoe khoang: học giỏi.
Cũng chính câu khiến Lục Thính An nổi hứng thử một , ngờ, hóa là cao thủ giấu .
“Cậu năm mấy ?” Lục Thính An hỏi, từ đầu đến chân đánh giá.
“Năm ba.” Hạ Ngôn Lễ đáp.
Lục Thính An gật gù, vẻ mặt của một tiền bối từng trải:
“Đến lúc nghĩ chuyện thực tập . Ban đầu định thế nào?”
Hạ Ngôn Lễ ấp úng, mặt đỏ lên:
“Tiền Lai … chờ nghiệp, sẽ đầu tư cho mở triển lãm tranh.”
Lục Thính An nhịn , bật một tiếng “xì” đầy mỉa mai.
Hạ Ngôn Lễ còn tưởng chê , cả như sắp bùng nổ vì căng thẳng.
Lục Thính An chỉ khinh thường Tiền Lai, thẳng:
“Tiền Lai mà đáng tin thì heo cũng leo cây.”
Cố Ứng Châu bên cạnh căng mặt, lập tức chen lời:
“Cậu từng lừa ?”
Lục Thính An hiểu Cố Ứng Châu hỏi , ngẩng đầu đầy khó hiểu:
“Có liên quan gì đến ? Thằng đó ngốc đến thế, thể lừa ai chứ?”
Hạ Ngôn Lễ khẽ giật , lí nhí phản ứng:
“ …”
Lục Thính An bật :
“Ý là, đừng tin những lời hứa hẹn viển vông khi yêu, nhất là mấy câu liên quan đến tương lai sự nghiệp. Hôm nay vẽ cho một cái bánh, ngày mai chính đường gặm gió Tây Bắc.”
Hạ Ngôn Lễ: “……”
Đều là đàn ông với , mà khi Lục Thính An thẳng về thói của đàn ông, cảm giác như soi tận xương, cứ như đang trần trụi mắt .
Cố Ứng Châu hắng giọng, đầu tiên lên tiếng nhận xét về kiểu đề tài :
“Cũng thể vơ đũa cả nắm. Không đàn ông nào cũng . Thính An, cũng là đàn ông, chẳng lẽ lời của cũng đáng tin?”
Lục Thính An nhướng mày, trả lời tỉnh rụi:
“Thì đúng là đáng tin thật.”
Cậu rõ bản chẳng thánh hiền gì, ngoài lạ xin WeChat, dối thì miệng vẫn trơn tru như nước chảy.
Cố Ứng Châu cạn lời.
Muốn phản bác, nhưng chẳng gì. Sau hai giây im lặng, đành lên tiếng yếu ớt bảo vệ :
“ giống thế. Tiền Lai chỉ là một ví dụ thôi.”
“Có thể đừng nhắc tới Tiền Lai …” Hạ Ngôn Lễ nhấc tay yếu ớt, “Dù cũng là bạn trai .”
Lục Thính An liếc một cái, buông tha:
“Thế tìm ví dụ nào phản diện hơn ?”
Hạ Ngôn Lễ nghẹn lời hai giây, lí nhí nhỏ:
“Thật … cũng tệ đến mức . Có lúc cũng với . Mấy hiểu rõ, nên mới nghĩ thôi.”
Lục Thính An thản nhiên từ chối:
“ cũng chẳng nhu cầu hiểu rõ .”
Rồi đổi chủ đề, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:
“Quay chuyện chính. Nếu còn định hướng nghề nghiệp rõ ràng, thử đến sở cảnh sát ?”
Hạ Ngôn Lễ sững , như thể dám tin tai .
“ á? chỉ vẽ… thì giúp gì …”
Lục Thính An cắt ngang:
“Cậu giúp nhiều. Như cũng thấy đó, nhiều vụ án cảnh sát ảnh chụp đối tượng tình nghi, bắt buộc nhờ họa sĩ dựng chân dung dựa theo lời kể của nhân chứng. Vấn đề là nhiều họa sĩ chuyên nghiệp cũng vẽ gương mặt sống động như . Vừa Liễu hoạ sĩ cũng khen thiên phú. So với việc chờ Tiền Lai mở triển lãm tranh cho, thử việc ý nghĩa ? Chờ đến lúc thật sự cơ hội mở triển lãm, cũng muộn.”
Lời lẽ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, từng bước dẫn dắt khiến Hạ Ngôn Lễ như bay lên.
Cậu bao giờ nghĩ mời một vị trí như thế. nét mặt nghiêm túc của Lục Thính An, dường như hề đùa.
Lục Thính An , việc trong sở cảnh sát khó đến mức nào ?
Ngoại trừ sinh viên nghiệp chính quy từ trường cảnh sát, thể đường hoàng ngành, còn chỉ hai loại cơ hội chen chân: một là dân kỹ thuật đặc biệt giỏi, hai là chống lưng cứng như thép. Mà dù năng lực quan hệ nữa, thì vẫn chờ khi sở cảnh sát thiếu mới thể chen .
Bởi đây là một công việc đãi ngộ , đầy danh giá, thể dễ dàng khuyết ?
Trong lòng bắt đầu thấp thỏm, Hạ Ngôn Lễ thử thăm dò:
“ vẫn còn đang học, lịch học cũng rảnh mỗi ngày…”
Lục Thính An bận tâm, đáp tỉnh queo:
“Cho cách liên lạc với là . Thời gian thì tùy, chỉ cần cần mà thể đến càng sớm càng là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/124.html.]
“Về lương thì rành lắm, để bên nhân sự liên hệ . Còn nếu giúp vẽ chân dung nghi phạm, thì mỗi bức trả một trăm đồng.”
Vừa , rút hai tờ 100 đồng từ ví, đưa qua.
Hạ Ngôn Lễ hai tờ tiền, mắt gần như sáng rực lên.
Không từng thấy tiền, nhưng đây là đầu tiên , chỉ vẽ hai bức tranh mà thể kiếm nhiều như .
Trước giờ, chỉ ngành học của là “đốt tiền”, gia đình hiểu vì đ.â.m đầu học mấy thứ nghệ thuật tiền, bạn bè của Tiền Lai cũng nhạo vì cho rằng bám víu Tiền Lai mới chỗ sống.
Chỉ rõ: thật sự yêu vẽ tranh, và luôn hy vọng thể điều gì đó trong lĩnh vực .
Tiền Lai là vì thích mà yêu, nhưng cũng vì mong thể giúp duy trì việc học.
Vậy mà hôm nay, Lục Thính An khiến nhận , năng lực của chỉ để mở triển lãm, mà còn thể hỗ trợ phá án, giá trị thật sự với cảnh sát.
Hơn nữa thể tự kiếm tiền! Một bức tranh 100 đồng, mỗi bức tới một tiếng, vẽ nhanh còn hơn một dân văn phòng kiếm lương tháng!
Ánh mắt dán chặt hai tờ tiền trong tay Lục Thính An, đó chuyển về ví . ngay lúc , Hạ Ngôn Lễ bỗng lấy tinh thần, vội vàng rút hai tờ tiền trả .
“ thể nhận!” Cậu kiên quyết. “ còn ký hợp đồng gì với các . Lần là tự nguyện đến. vui khi giúp, nhưng cảnh sát nhất thiết dùng , còn thầy cô ở trường cũng chắc tin thực sự cơ hội thực tập ở sở cảnh sát. Nếu thật sự nhận, lúc đó hãy tính lương cũng muộn.”
Hạ Ngôn Lễ nguyên tắc. Dù giờ đây gần như còn đồng nào từ trợ cấp gia đình, cần hai trăm đồng đó nhưng vẫn quyết đoán trả .
Lục Thính An hiểu sự cố chấp của , nhưng tôn trọng nó.
Cậu đúng là rõ quy trình nhận của sở cảnh sát. Vì thế khẽ dùng khuỷu tay thúc bên cạnh:
“Sếp Cố, tuyển sinh viên thì theo thủ tục gì?”
Cố Ứng Châu bình thản như trả bài:
“Gửi đơn lên đồn trưởng, từ đồn trưởng trình lên cấp phòng ban. Qua vài bước phê duyệt xong sẽ gửi thư mời cho trường, thông báo chính thức mới mời đến ký hợp đồng thực tập.”
Hạ Ngôn Lễ xong, lòng đang bay cao bỗng tụt xuống đáy.
Nhiều bước như liệu còn đủ hấp dẫn ?
ngay khi đang hụt hẫng, giọng Cố Ứng Châu chợt đổi:
“ ngoại lệ. Không cần quy trình rườm rà. Một tờ hợp đồng và chữ ký đôi bên là thể tuyển luôn, lấy phận trợ lý kỹ thuật ở phòng điều tra.”
Lục Thính An bất ngờ:
“Khi nào đặc quyền thế? Sao ?”
Cố Ứng Châu nhếch môi khẽ:
“Cậu nghĩ A Hải vì điều từ hậu cần sang việc cho ?”
Lẽ nào thật là do A Hải quá giỏi hậu cần? Mấy công việc đó ai chẳng ? A Hải tồn tại như cánh tay bên cạnh tất cả đều nhờ Lục Thính An.
Giờ đây, Lục Thính An là “báu vật” mà cơ quan lớn nhỏ ở Cảng Thành đều giữ . Vì để ở , sở cảnh sát sẵn sàng mở đặc quyền.
Không cần giải thích thêm, Cố Ứng Châu chỉ khẽ gật đầu với Hạ Ngôn Lễ:
“Chậm nhất là cuối tuần , thư mời của sở cảnh sát sẽ gửi đến trường em. Nghĩ kỹ .”
Đây là câu đầu tiên Cố Ứng Châu chủ động với .
Hạ Ngôn Lễ nửa mừng nửa lo, tim đập thình thịch.
“Vâng! Vâng ạ!”
Rời khỏi sở cảnh sát, Hạ Ngôn Lễ vẫn còn lâng lâng, mặt đỏ bừng, bước chân nhẹ hẫng như đang mây.
Vừa đến cổng, một chiếc xe máy đen đỏ rồ ga lao đến, dừng ngay mặt .
Tiền Lai xe, ánh mắt chăm chú vài giây, mở miệng:
“Lục Thính An bắt nạt em ?”
Hạ Ngôn Lễ gió lạnh thổi cho tỉnh táo, thêm khói xe tạt mặt, bực bội nhíu mày.
Tiền Lai nhận vẻ mặt khó chịu của , nhảy phắt xuống xe, chân dài sải một bước tới sát bên.
“Cậu gì em? Để đòi công bằng.”
Hạ Ngôn Lễ càng tức, kéo tay giữ , giọng cũng đanh hẳn lên:
“Không Lục bắt nạt em! Em là sinh viên, trong trường vu oan em trộm đồng hồ vàng, nếu Lục giúp, giờ em bại danh liệt! Tiền Lai, rốt cuộc là ? Muốn gặp Lục Thính An thì cứ thẳng, suốt ngày lôi em cớ là ?”
Từ đến nay, Hạ Ngôn Lễ luôn là kiểu mềm mỏng chịu đựng. Đây là đầu tiên Tiền Lai thấy lời nặng, còn mặt đỏ tai tía.
Anh ngơ ngác , giọng trêu chọc:
“Ồ, dám cáu ?”
Hạ Ngôn Lễ cau mày càng chặt.
Tại cáu? Lục Thính An là lợi hại như thế, còn coi trọng . Điều đó chứng minh giá trị, năng lực. Vậy thì tại hạ Tiền Lai?
Tiền Lai nhận bạn trai mắt còn là mấy ngày nữa. Giờ đây, Hạ Ngôn Lễ đổi.
Tiền Lai túm lấy cằm , hôn lên môi, khinh:
“Tình yêu thì hết, bạn bè còn đó. Anh đến , xem cũng uổng. Sợ với ?”
Hạ Ngôn Lễ như trò đùa nhảm, ánh mắt đánh giá Tiền Lai như đánh giá hàng kém chất lượng, cuối cùng dừng giữa hai chân:
“Anh chướng mắt .”
Anh Cố dù chỉ qua thôi… cũng hơn gấp mấy .
Tiền Lai cảm thấy ánh mắt lạ, nhưng khó chịu mà chẳng rõ vì .
Không bao lâu khi Hạ Ngôn Lễ rời , một phụ nữ trung niên đến sở cảnh sát.
Bà hơn bốn mươi, ăn mặc mộc mạc, bước cửa ngừng.
“Tứ Nguyệt… Con gái Tứ Nguyệt… Nó ở ?!”