TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 119
Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:57:47
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thi thể của Tiểu Bảo cùng hai bộ hài cốt được phát hiện trong cống thoát nước Thâm Phố, đều được đặt tại phòng pháp y. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí nơi đây chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt. Ai ra vào cũng mang vẻ mặt nặng nề, không ai nói lời nào. Một phần cũng vì mùi hôi thối nồng nặc từ hai t.h.i t.h.ể lâu năm kia vẫn còn vương lại khắp phòng.
Tiểu Bảo đã được tìm thấy. Theo quy trình, cảnh sát nên báo tin để bà ngoại cậu đến nhận xác. Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, sở cảnh sát quyết định tạm thời giấu chuyện này.
Mười mấy năm trước, khi bà cụ đã mất hết niềm tin sống tiếp, chính Tiểu Bảo là người duy nhất mang lại ánh sáng hy vọng cho bà. Giờ thằng bé gặp nạn, chẳng khác nào giật đi tia sáng cuối cùng của bà trên thế giới này. Không cần tưởng tượng cũng biết: nếu nhìn thấy t.h.i t.h.ể thảm khốc ấy, ngày mai cảnh sát sẽ phải nhặt xác một người nữa là bà cụ.
Có những sợi dây định mệnh, dù biết là tàn nhẫn, nhưng vẫn buộc phải cắt đứt trong im lặng.
Cuối cùng, cảnh sát quyết định thông báo cho người dân tốt bụng trong thôn, người đã đưa bà cụ đến đây vài ngày trước. Sau khi ông ta đến đồn, Du Thất Nhân dẫn ông vào nhà xác.
Trên chiếc bàn giải phẫu lạnh băng màu thép trắng, một tấm vải trắng phủ lên một phần thi thể. Vừa bước vào, luồng hơi lạnh đã khiến người ta rùng mình.
“Đây là Tiểu Bảo?” Người dân thôn cau mày nhìn tấm vải trắng, giơ tay ướm thử chiều cao, có vẻ hơi do dự:
“Nó… mới mười ba tuổi, cao cỡ này rồi.” Ông vung tay từ eo mình lên ước lượng.
Du Thất Nhân nhìn ông, ánh mắt thoáng một tia lưỡng lự. Cô cúi đầu, giọng hơi run:
“Chỉ có nửa người… Phần còn lại, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm.”
Tay cô nắm chặt mép tấm vải trắng, khớp ngón tay siết đến trắng bệch:
“Xin hãy chuẩn bị tâm lý trước…”
Người đàn ông gật đầu ra hiệu:
“Tôi chịu được.”
Ông đã ngoài bốn mươi, từng trải qua đủ loại phong ba, cũng không phải lần đầu nhìn thấy thi thể. Ông cho rằng Tiểu Bảo là bị tai nạn, phần dưới bị nước cuốn đi nên chỉ còn nửa người, dù đau lòng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng khi tấm vải trắng vừa được vén lên, ông bỗng như bị thứ gì đó rút cạn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, ngã ngồi luôn ra sàn lạnh lẽo.
“Đây là… Tiểu Bảo? Sao… sao lại thành ra thế này?!” Giọng ông run rẩy, môi cũng không còn phát âm rõ ràng.
Thi thể của Tiểu Bảo đã được lau sạch. Vết m.á.u và bùn đất trên mặt đã được rửa kỹ, nhưng chính vì thế mà hốc mắt đen kịt lộ ra càng khiến người ta khiếp đảm. Trên cổ còn có vết bầm do bị siết, nổi bật trên làn da trắng nhợt.
Người trong thôn chủ yếu là người già, từ đầu thôn đến cuối thôn cộng lại cũng chưa tới năm chục hộ. Năm đó chuyện nhà bà cụ lan ra khiến cả thôn đều thương cảm, mọi người đều ngầm quan tâm chăm sóc bà, mà Tiểu Bảo là đứa trẻ được cả thôn dõi theo từ nhỏ.
Đứa nhỏ ấy từ khi biết mình được nhặt về chưa từng trách móc cha mẹ ruột, cũng chưa bao giờ làm trái lời bà. Ngược lại, cậu học cách gánh vác sớm: nấu cơm, giặt giũ, dọn nhà, còn hay giúp các cụ già trong thôn chân yếu tay mềm chạy vặt. Ai cũng quý thằng bé ấy. Cậu có đôi mắt sáng như sao trời, miệng nói câu nào là như mật rót, khiến ai nghe cũng ấm lòng. Nhỏ người nhưng khỏe mạnh, siêng năng, hiểu chuyện…
Một đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể kết cục như thế?
Người đàn ông nhìn xác Tiểu Bảo, cố gắng ghép hình ảnh t.h.i t.h.ể lạnh lẽo, dập nát kia với đứa nhỏ hoạt bát, lễ phép trong ký ức nhưng càng nhìn càng thấy không thể. Không ai có thể tin đứa trẻ tốt như thế lại phải c.h.ế.t thảm đến vậy.
Nhưng dù thế nào, đôi mắt đã bị móc đi ấy, khuôn mặt kia vẫn là Tiểu Bảo.
Ông cứ ngồi lặng dưới đất như vậy, cho đến khi Phó Dịch Vinh tới kéo dậy. Cả đường đi, ông không dám ngoái đầu lại thêm một lần. Đau lòng quá, thật sự không nỡ… Nhìn thêm một cái, nước mắt lại rơi.
“Sao lại thành ra thế này được chứ? Nếu bà Lâm mà biết Tiểu Bảo… bà ấy sao mà sống nổi nữa!”
Người dân trong thôn gần như bật khóc, hai tay níu chặt lấy cánh tay Phó Dịch Vinh, nước mắt giàn giụa. “Chuyện Tiểu Bảo c.h.ế.t tuyệt đối không thể nói với bà ấy đâu!”
Phó Dịch Vinh bị ông ta kéo chặt đến mức hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt lại thêm phần kiên quyết:
“Yên tâm đi. Cảnh sát tạm thời chưa định thông báo với người thân cậu bé, vì vậy mới cần ông tới xác nhận thi thể.”
Anh dừng một chút, xác nhận lại:
“Ông chắc chắn người c.h.ế.t là Tiểu Bảo chứ?”
Người đàn ông cúi đầu thật sâu, giọng khàn khàn nặng nề:
“Nó từ lúc còn quấn tã đã ở trong thôn, sao có thể nhận nhầm được.”
Nói đến đây, cảm xúc ông lại dâng trào, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
“Cảnh sát! Mấy người nhất định phải bắt được kẻ đã hại c.h.ế.t Tiểu Bảo! Loại người độc ác như thế… trời không dung đất không tha! Nhất định phải đưa hắn ra trước pháp luật, cho Tiểu Bảo một lời công bằng, để nó có thể yên nghỉ!”
Giọng vừa dứt, nước mắt ông cũng trào ra.
Phó Dịch Vinh nhìn ông, vỗ nhẹ vai an ủi:
“Chúng tôi sẽ làm hết sức.”
Người dân ấy gật đầu, theo Du Thất Nhân rời khỏi nhà xác.
Người bình thường vốn không thể tùy tiện ra vào phòng pháp y, mà nhà xác lại được bố trí trong một phòng nhỏ nằm sâu bên trong. Trên đường rời khỏi khu nhà xác, vừa đi ngang qua cửa phòng pháp y, hai người họ tình cờ chạm mặt Cố Ứng Châu và Lục Thính An.
Cố Ứng Châu lên tiếng gọi:
“Xác nhận được danh tính chưa?”
Du Thất Nhân gật đầu:
“Đúng vậy, sếp Cố. Người c.h.ế.t chính là Tiểu Bảo, sống ở thôn Đào Hoa.”
Cố Ứng Châu gật đầu nhẹ, phất tay bảo tiếp tục.
Ánh mắt Lục Thính An lại dừng lại trên hốc mắt đỏ hoe của người dân trung niên kia một lát, rồi cất tiếng hỏi:
“Ông có quen thân với Tiểu Bảo không?”
Người đàn ông sững lại, theo phản xạ lau mặt, chưa kịp hiểu rõ ý cậu muốn hỏi gì.
Lục Thính An dịu giọng:
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của Tiểu Bảo, càng nhiều càng tốt.”
Người đàn ông lập tức gật đầu, đầy thiện ý:
“Cậu cứ hỏi. Cả thôn Đào Hoa ai cũng biết rõ về Tiểu Bảo, nếu tôi biết gì, nhất định không giấu.”
Lục Thính An khẽ cảm ơn, rồi hỏi ngay:
“Ông có từng thấy Tiểu Bảo chơi với ai không? Có bạn bè nào thân thiết?”
Người đàn ông nhíu mày nghĩ ngợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/119.html.]
“Bạn bè… hình như không có ai thân cả. Thôn tôi vốn ít trẻ con. Có mấy đứa tầm tuổi thì toàn sống trong nội thành, cuối tuần bố mẹ mới đưa về chơi chút. Tiểu Bảo rất muốn được chơi với bạn cùng tuổi, nhưng mấy đứa kia cứ thấy nó là tránh… đầu óc còn trẻ con, không thích chơi với người như nó…”
Đột nhiên, ông ngẩng phắt lên, mắt sáng rực:
“A! Tôi nhớ ra rồi!”
Lục Thính An lập tức căng thẳng:
“Ông nhớ ra gì?”
“Có một thời gian Tiểu Bảo hay đi nhặt chai lọ ở vùng gần huyện Thanh Hà. Một hôm về nhà, nó vui lắm, tôi hỏi có phải nhặt được bảo bối gì không. Nó nói không phải, là gặp được bạn mới.”
Ông dừng một chút rồi tiếp:
“Lúc đó tôi cũng không để tâm. Trẻ con mà, mèo chó gì cũng có thể gọi là bạn. Nhất là đứa cô đơn như nó. Nhưng sau này tôi đi ngang huyện Thanh Hà, đúng là có thấy một đứa bé gái nhỏ người, tóc tai mặt mũi bẩn thỉu, áo quần tơi tả. Nhìn qua thì bằng tuổi Tiểu Bảo, chắc là nó nói đến bạn đó.”
Cuối cùng cũng có một manh mối thật sự điều này khiến ánh mắt Lục Thính An sáng rực.
“Tiểu Bảo có từng nói tên cô bé đó là gì không?” Cậu hỏi dồn.
Người đàn ông lắc đầu áy náy:
“Không có. Con bé đó giống như kiểu lang thang cơ nhỡ, làm gì có ai gọi tên. Tiểu Bảo cũng chỉ gọi là ‘tiểu hài tử’, ‘bé gái’ thôi.”
Tiểu hài tử… tiểu hàm…
Trong lòng Lục Thính An, một cái tên đã dần hiện rõ.
Sau đó, tuy không thu thập được thêm thông tin hữu ích từ người đàn ông ấy, nhưng trước khi rời đi, Lục Thính An đã nói với Cố Ứng Châu:
“Sếp Cố, tôi muốn quay lại huyện Thanh Hà.”
Cố Ứng Châu nhìn cậu, ánh mắt đầy cân nhắc:
“Cậu nghi ngờ cái c.h.ế.t của Tiểu Bảo có liên quan đến cô bé lang thang kia? Lục Thính An, vì sao cậu lại tin là cậu bé từng có một người bạn như thế?”
Lục Thính An biết anh đang nghi ngờ, nhưng mọi chuyện đang quá cấp bách, cậu không còn tâm trí để lo lộ hay không lộ. Cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, cứu được những người có thể còn sống.
Cậu nhìn Cố Ứng Châu, thành thật trả lời:
“Trực giác.”
Cố Ứng Châu thấy Lục Thính An đang khó mở lời, cũng không ép hỏi thêm. Tuy nhiên, anh cũng chưa lập tức đồng ý với yêu cầu của cậu:
“Bây giờ vụ án của Tiểu Bảo đã được chuyển giao cho Vệ Hành xử lý.”
Lục Thính An cau mày: “Nhưng pháp y Sầm rõ ràng đã nói—”
“Chứng cứ không đủ.” Cố Ứng Châu ngắt lời, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát. “Chỉ dựa vào vết d.a.o mổ để lại thì không đủ để chứng minh hai vụ án này do cùng một hung thủ gây ra. Hơn nữa, hai bộ hài cốt hai năm trước là một nam một nữ trưởng thành, còn lần này là một đứa trẻ mười ba tuổi. Giữa ba người không có bất kỳ mối liên hệ nào, cấp trên sẽ không chấp thuận để ghép vụ điều tra.”
Lông mày Lục Thính An càng siết chặt.
Cậu không rõ tình trạng bốn sinh viên kia trong giấc mơ là trước hay sau thời điểm Tiểu Bảo chết, nhưng có một điều chắc chắn: càng kéo dài, cơ hội sống sót của họ càng nhỏ.
Hai bộ hài cốt kia đã gần như không còn hy vọng gì, nhưng bốn người trong giấc mơ biết đâu vẫn còn sống.
Nghĩ đến đây, Lục Thính An xoay người, dứt khoát nói:
“Nói theo quy định thì tôi không phải người của Tổ Trọng Án, điều tra chuyện này không tính là tự ý hành động.”
Nói xong liền định rời đi, nhưng bị Cố Ứng Châu nhanh tay kéo lại.
Cố Ứng Châu bất lực nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm:
“Tôi có nói không đi cùng cậu đâu.”
Lục Thính An hơi ngơ ra: “Nhưng anh vừa bảo vụ này đã chuyển cho tổ 3…”
“Phải.” –Cố Ứng Châu gật đầu, lý lẽ rõ ràng “Trong giờ làm, chúng ta buộc phải tập trung điều tra vụ án hài cốt. Nhưng tan ca thì sao? Đó là thời gian tự do.”
Anh nhìn đồng hồ, rồi đưa cổ tay ra trước mặt Lục Thính An, “Còn nửa tiếng nữa mới tan làm. Cậu không thể chờ tôi được à?”
Lục Thính An nhìn thời gian trên đồng hồ, lần đầu cảm thấy hơi khó xử.
Cái đồng hồ này, với Cố Ứng Châu mà nói, từ trước đến giờ chẳng khác gì vật trang trí bởi vì anh gần như chưa bao giờ tan ca đúng giờ.
Nhưng nếu anh đã nói thẳng ra như vậy, thì cậu đương nhiên sẵn lòng chờ thêm một chút.
Nửa tiếng đổi lấy một người đồng hành vừa có đầu óc vừa biết hành động, có gì mà thiệt?
“Đôn đốc không có ý kiến chứ?” Lục Thính An hỏi thử.
Cố Ứng Châu cười nhạt: “Mặc kệ ông ta.”
Việc quay về từ viện dưỡng lão để xem xét hai bộ hài cốt cũng đã đủ để nể mặt Kha Ngạn Đống rồi. Muốn anh phối hợp toàn phần ư? Trên đời này không có chuyện vừa muốn lại vừa đòi hỏi.
Không nói thêm lời nào, Cố Ứng Châu vòng tay qua vai Lục Thính An kéo đi:
“Đi thôi, qua bên giám định hiện trường xem sao.”
Bị kéo đi bằng tư thế thân mật thế này, Lục Thính An hơi cứng người, cảm giác nửa bả vai cứ tê tê, ngứa ngứa…
Ngân Kiểm Khoa lúc này đang trong tình trạng vô cùng bận rộn cùng các cảnh sát đang gấp rút xử lý và xét nghiệm các bằng chứng thu thập được.
Thi thể lần này được nhét trong một bao tải lớn, hai bộ xương ở tư thế cuộn chặt, cố gắng nhồi vào cùng một túi. Khi công nhân vệ sinh kéo chiếc túi lên, đã vô tình làm rách phần mép bao tải nhưng với phòng giám định thì điều đó không quá quan trọng. Dù sao cũng đã hơn hai năm trôi qua, hầu hết dấu vết cần bảo toàn đều đã bị nước cống rửa trôi sạch.
Nam Cung Tư Uyển
Một mảnh của bao tải được cắt ra để kiểm nghiệm. Trên đó vẫn còn lưu lại không ít dịch thể phân hủy và vết hoại tử từ thi thể. Không khó hiểu vì sao dù đã lâu đến vậy, mùi hôi thối vẫn chưa tan hết.
Dù là điều tra viên kỳ cựu nhưng Ngân Kiểm Khoa khi cầm đến những mảnh vật chứng dính dịch thể vẫn không thể giấu nổi vẻ khó chịu trên gương mặt.