Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 118

Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:46:19
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần đầu tiên trong đời, khi đối diện một thi thể, Lục Thính An lại thấy lòng mình rối như tơ vò.

 

Có thể là vì trong mơ, cậu từng hoá thân thành Tiểu Bảo từng bước một, tận mắt chứng kiến cậu bé ấy đi vào cái chết. Nên đến khi trông thấy t.h.i t.h.ể này, cậu mới có thể phản ứng như thế, quá mức chân thực, quá mức đau lòng.

 

Thậm chí, cậu bắt đầu tự hoài nghi: liệu hành động phản kháng của mình trong mộng có thể nào… đã tác động đến kết cục của Tiểu Bảo ở hiện thực?

 

Nhưng cho dù có, cậu cũng chẳng thể bù đắp nổi gì cả.

 

Tâm trạng càng thêm nặng nề, Lục Thính An càng thêm chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái gọi là “năng lực” đó.

 

Nếu việc “bóng đè” thật sự khiến cậu nhập vào cơ thể Tiểu Bảo, vậy thì nó đã làm rất tốt, khiến cậu tận mắt chứng kiến cảm giác bất lực tột cùng, nhận ra thế nào là “có lòng mà không có sức”.

 

Dù có khả năng giúp phá án nhanh hơn, thì cũng không thể thay đổi kết cục.

 

Cậu không thể cứu được bất kỳ ai.

 

Cố Ứng Châu nhận ra điều đó trước tất cả. Anh bước đến, nhẹ nhàng nâng cằm Lục Thính An lên, ánh mắt lập tức chìm vào một mảnh xót xa.

 

Lông mày khẽ cau lại, bàn tay to nhẹ nhàng che lên đôi mắt cậu:

“Không muốn nhìn thì đừng cố nhìn.”

 

Từ trước đến nay, Cố Ứng Châu vẫn cho rằng Lục Thính An là kiểu người có gan lớn, tâm lý vững, không giống mấy tân binh mới vào ngành, lần đầu thấy t.h.i t.h.ể là phát run, là nôn mửa. Chính vì vậy, cậu là người cực kỳ phù hợp với tổ Trọng Án bởi cậu không để cảm xúc lấn át phán đoán.

 

Nhưng bây giờ, anh buộc phải thay đổi suy nghĩ.

 

Lục Thính An không phải không sợ, chỉ là cậu chọn cách lặng lẽ tiêu hóa hết trong lòng cả nỗi sợ lẫn sự kính trọng với sinh mạng.

 

Bàn tay của Cố Ứng Châu rất lớn, che lên mắt, đồng thời cũng che đi nửa khuôn mặt Lục Thính An. Cảm nhận được da tay anh khô ráo, ấm áp áp lên má, Lục Thính An hơi run lông mi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Trước mắt cậu bỗng tối đen, nhưng chẳng hiểu sao, lại cảm thấy bình yên. Như thể ở khoảnh khắc tĩnh lặng này, có một dòng cảm xúc mơ hồ tên là “dựa dẫm” đang âm thầm nảy nở.

 

Cậu không có tâm trạng truy cứu vì sao lại thế.

 

Một lúc sau, Lục Thính An mở mắt, khẽ kéo tay Cố Ứng Châu ra, thả xuống.

 

“Tôi không sao.” Giọng cậu khàn khàn nhưng rất rõ ràng.

 

Rồi xoay đầu nhìn về phía trên núi, trong ánh mắt đã có thêm vài phần kiên quyết:

“Sếp Cố, chúng ta đi tiếp đi.”

 

Cậu cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo mình, vận mệnh đang thì thầm điều gì đó, rằng bí mật cậu tìm kiếm… nằm ở phía trước.

 

Nhưng cậu mới chỉ bước một chân lên, thì tay đã bị giữ lại.

 

Bàn tay to của Cố Ứng Châu nắm chặt lấy nửa bàn tay cậu, truyền tới một luồng nhiệt rất ổn định, rất kiên định.

 

Lục Thính An quay lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn ôn hoà nhưng bất đắc dĩ của đối phương.

 

“Không thể lên bây giờ.” Giọng anh trầm thấp, lạnh mà vững vàng. “Trên núi chưa rõ còn bao nhiêu nguy hiểm. Tôi không thể để cậu đi một mình.”

 

Lục Thính An theo bản năng hỏi: “Vậy… không phải anh sẽ đi với tôi sao?”

 

Cố Ứng Châu bật cười trong mắt, một ánh cười rất nhạt, nhưng không giấu được chút ấm áp.

 

Anh nhận ra, Lục Thính An ngày càng quen thuộc với sự hiện diện của mình. Mà thói quen mới là thứ đáng sợ nhất, dù bên cạnh còn có người khác, Lục Thính An vẫn chỉ hướng về anh trước tiên.

 

Nhưng anh không thể rời đi lúc này:

“Tôi đã báo Lê pháp y và bên Kỹ thuật đến đưa t.h.i t.h.ể về, trước khi họ tới, cần có người trông hiện trường.”

 

Lục Thính An liếc qua Sầm Khả Dục người vẫn đang chăm chú làm việc như không hề biết đến mọi thứ xung quanh.

 

Còn chưa kịp lên tiếng, Cố Ứng Châu đã đưa tay xoa đầu cậu một cái.

 

“Dù tôi ghét cậu ta đến đâu, cũng không thể để cậu ta ở đây một mình.”

 

Nên lúc này, điều tốt nhất họ có thể làm là ở lại cùng nhau chờ.

 

“Tôi đã kiểm tra kỹ rồi. Ruột nạn nhân có dấu vết bị giẫm lên, xung quanh hỗn loạn dấu chân. Xa nhất kéo dài đến khoảng năm mét.”

 

Cố Ứng Châu vừa nói vừa chỉ tay ra một điểm cách bụi cỏ không xa, tiếp tục phân tích:

“Có lẽ lúc ấy, một người trong nhóm bốn sinh viên vô tình dẫm phải phần đại tràng, người thứ hai lần theo vết m.á.u tìm đến bụi cỏ, rồi mọi người hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy xuống núi. Bọn họ đều là người có học, đáng lý sẽ báo cảnh sát ngay lập tức… chỉ là, không ngờ đã bị theo dõi rồi bị bắt cóc.”

 

Cố Ứng Châu vừa nói, vừa cố ý làm chậm tiết tấu, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Lục Thính An, hy vọng cậu tạm thời buông bỏ ý định tiếp tục trèo lên núi.

 

Nhưng anh chưa kịp nhận được phản ứng thì đã thấy Lục Thính An đứng yên, cúi đầu nhìn tay anh đến ngẩn người.

 

Đội cảnh sát kỹ thuật pháp y (Ngân Kiểm Khoa) đến hiện trường đã là hơn một giờ sau.

 

Vừa đặt chân lên đường mòn dẫn vào núi, một cảnh sát lên tiếng chào:

“Sếp Cố, t.h.i t.h.ể đâu ạ?”

 

Cố Ứng Châu khẽ nghiêng đầu, liếc về phía bụi cỏ. Người kia gật đầu rồi lập tức bước tới.

 

Bụi cỏ cách đường mòn không xa, chỉ vài mét. Dưới tán cây, Sầm Khả Dục đang thong thả lau d.a.o phẫu thuật, chậm rãi như thể chẳng có gì quan trọng xảy ra.

 

Ngay bên cạnh anh ta, t.h.i t.h.ể được phủ tạm bằng một chiếc áo khoác, ruồi nhặng bu đầy, bay vo ve vì không thể tiếp cận được thi thể, cứ quanh quẩn chẳng muốn rời.

 

Một cảnh sát nhận ra ngay chiếc áo khoác đó là loại hàng hiệu mà gần đây Lục Thính An thường mặc, thậm chí còn mang thẻ bài giới hạn.

 

Vừa rồi rõ ràng Lục Thính An mặc đồ của người khác — à, là đồ của Cố sir.

 

Những chi tiết nhỏ kiểu đó trong tổ Trọng Án đã chẳng còn lạ gì, người cảnh sát nọ không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng đeo găng tay, cúi xuống định vén áo lên kiểm tra.

 

Chỉ là đúng khoảnh khắc áo khoác được vén khỏi thi thể, ánh mắt anh ta lập tức đông cứng lại.

 

Một đôi hốc mắt đen ngòm, trống rỗng, m.á.u đọng đen đặc.

 

Cảnh tượng đó khiến anh ta đứng sững tại chỗ, không thể cử động. Sau đó, cùng đồng đội lặng lẽ thu dọn t.h.i t.h.ể Tiểu Bảo, đặt vào túi thi thể, rồi cẩn thận khiêng xuống núi.

 

Áo khoác kia, họ biết Lục Thính An sẽ không cần lại, nên cũng cho vào túi, xếp gọn bên người Tiểu Bảo.

 

Xử lý xong hiện trường, Cố Ứng Châu lạnh nhạt nói với Sầm Khả Dục:

“Cậu theo bọn họ về trước đi.”

 

Sầm Khả Dục không nhìn anh, chỉ đứng xa xa, dõi ánh mắt về phía Lục Thính An.

 

Lục Thính An bị nhìn tới mức có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng:

“Tôi muốn lên núi thêm lần nữa xem thử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/118.html.]

 

Nói trắng ra là cậu muốn đi cùng Cố Ứng Châu.

 

Chẳng rõ là cảm giác gì, chỉ biết Sầm Khả Dục hơi nở nụ cười như không, mang chút gì đó bất đắc dĩ:

“Chú ý an toàn.”

 

Không nói thêm gì nữa. Cái c.h.ế.t của Tiểu Bảo còn chưa có kết luận cụ thể, thân phận, nguyên nhân vẫn đang trong quá trình xác minh. Anh không thể bỏ công việc chỉ vì muốn chen chân vào giữa Lục Thính An và Cố Ứng Châu.

 

Quyết đoán quay người rời đi.

 

Cố Ứng Châu lúc này không nói gì, nhưng ánh mắt lại thêm một phần tán thưởng với người phía sau.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu rốt cuộc vẫn không thể tiếp tục lên núi.

 

Không đến hai phút sau khi Sầm Khả Dục rời đi, Lê Minh đã mang tới một tin tệ hơn nhiều.

 

“Mười phút trước, hai công nhân vệ sinh khi dọn hệ thống thoát nước tại trung tâm Thâm Phố phát hiện hai t.h.i t.h.ể bị nhét trong bao tải.”

 

Sắc mặt Lê Minh nghiêm trọng:

“Thi thể đã phân hủy nặng, gần như chỉ còn xương trắng. Khi công nhân báo cảnh sát, lại bị phóng viên chụp được, giờ thì báo chí lan truyền khắp nơi.”

 

Hung án vừa lên báo, áp lực từ cấp trên lập tức đổ dồn lên cảnh sát.

 

Cố Ứng Châu không bất ngờ, đối với chiêu trò của cánh phóng viên, anh đã quá quen.

 

Chỉ là… anh thấy khó hiểu, “Sao tự dưng lại đi dọn cống vào giờ đó?”

 

Nơi đó vốn nổi tiếng là tắc nghẽn quanh năm, bình thường cũng chỉ làm cho có. Đây là lần đầu anh nghe có người thật sự chui xuống cọ rửa tận nơi.

 

Lê Minh nhún vai, “Nghe nói để phục vụ đợt bình chọn ‘thị trấn văn minh’ gì đó.”

 

Cố Ứng Châu bật cười, giọng giễu cợt:

“Ra thế…”

 

Lê Minh nhanh chóng quay lại trọng tâm:

“Bên trên yêu cầu tổ Trọng Án phải lập tức trở về xác minh danh tính và nguyên nhân cái c.h.ế.t của hai t.h.i t.h.ể đó. Mệnh lệnh đã đưa xuống rồi.”

 

Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn Lục Thính An, nhưng vẫn không nhúc nhích.

 

“Chúng tôi vừa mới phát hiện t.h.i t.h.ể Tiểu Bảo, còn liên quan đến bốn sinh viên mất tích, về lý về tình đều nên ưu tiên vụ án này trước.”

 

Nam Cung Tư Uyển

“Vệ Hành và Tằng Diệc Tường sẽ thay thế tổ các anh tiếp nhận vụ này.”

Lê Minh ngừng một chút, giọng nghiêm túc hơn,

“Anh biết rõ yêu cầu từ cấp trên là gì. Thâm Phố giờ đang là tâm bão dư luận. Vụ án cống nước giờ là điểm nổ, và chỉ có tổ các anh mới đủ khả năng xử lý nó đúng hạn.”

 

Cố Ứng Châu không trả lời.

 

Từ biểu cảm lạnh lùng của anh, không ai nhìn ra được rốt cuộc anh sẽ lựa chọn tiếp tục truy vết trên núi, hay quay về nhận mệnh lệnh kia.

 

Lục Thính An có vẻ rất bình tĩnh, chỉ tay lên đỉnh núi:

“Ngọn núi này cùng với viện dưỡng lão bỏ hoang vẫn chưa được điều tra.”

 

Lê Minh thấy cậu chịu hợp tác thì nhẹ cả người, vội nói:

“Tổ 2 và tổ 3 đã cắm chốt dưới chân núi, đường lên và xuống đều bị phong tỏa. Nếu hung thủ thật sự còn ở trên đó, chắc chắn không thoát được.”

 

Lục Thính An gật đầu tỏ ý đã hiểu, vỗ nhẹ lên cánh tay Cố Ứng Châu, giọng trầm thấp:

“Chúng ta về trước đi.”

 

Nói thì vậy, nhưng trong lòng cậu không mấy lạc quan. Ngọn núi kia quá rộng, nếu không có mục tiêu cụ thể thì bất kỳ nơi nào cũng có thể giấu người hoặc che giấu manh mối. Huống hồ, cấp trên đã có chỉ thị, họ cũng đành phải tạm nhân nhượng.

 

“Cống thoát nước ở Thâm Phố phát hiện hai t.h.i t.h.ể đã phân hủy đến mức trắng xương, nhiều năm nay không ai phát hiện có phải hay không cho thấy khu vực này hoàn toàn bị buông lỏng quản lý? Vệ sinh, đường xá, mọi tiêu chuẩn đều không đạt vậy mà vẫn có thể được bình chọn là thành phố kiểu mẫu?!”

 

“Mấy năm nay liên tục có người mất tích từ người dân bình thường đến dân lang thang. Nghe mất tích thì nhiều, nhưng mấy ai được tìm thấy? Giờ lại xảy ra chuyện như thế này, liệu cảnh sát có đang thất trách? Chúng tôi còn có thể tin rằng họ là ‘hộ vệ’ của Cảng Thành không?”

 

“Đừng né tránh nữa, hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi!”

 

Tổ Trọng Án vừa quay lại đồn cảnh sát, trước cổng đã bị vây kín bởi đám phóng viên. Camera giơ cao, micro chĩa thẳng mặt, tất cả đều nhào tới như bầy cá mập ngửi thấy máu.

 

Tổ Trọng Án đương nhiên không thể phản hồi bất cứ điều gì. Lý Sùng Dương và Phó Dịch Vinh lập tức xuống chắn đám người lại, để những người còn lại nhanh chóng chen vào trong, mặt ai nấy đều lạnh như băng.

 

Vừa bước vào văn phòng, thấy sắc mặt trầm ngâm của Cố Ứng Châu và Lục Thính An, Kha Ngạn Đống như giật mình, lập tức đứng dậy đón tiếp:

“Về rồi à? Vất vả vất vả…”

 

Cố Ứng Châu đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh như dao.

 

Kha Ngạn Đống lập tức cứng họng, chỉ còn biết thở dài bất lực:

“Ứng Châu, tôi cũng chẳng còn cách nào. Đây là án lớn ở Thâm Phố, cấp trên ép xuống.”

 

Dù hiện tại Kha Ngạn Đống có tiếng nói không nhỏ trong sở, nhưng trước những mệnh lệnh hành chính, ông ta cũng chẳng hơn gì một quân cờ, ai đến cũng có thể chèn ép ông một bậc.

 

Ông không muốn đắc tội Cố Ứng Châu, chỉ là bị tình thế ép buộc.

 

Cố Ứng Châu nhìn ông một lát, cuối cùng không nói gì thêm.

 

“Thi thể mang về chưa?”

 

Kha Ngạn Đống gật đầu như gà mổ thóc:

“Đã chuyển về pháp y rồi, chỉ còn bộ xương, không nhận diện được gì.”

 

Cố Ứng Châu không nói gì thêm, lập tức quay người rời khỏi văn phòng, đi thẳng tới phòng pháp y.

 

Sầm Khả Dục tới sớm hơn họ chưa đầy mười phút, thi cốt còn chưa được xử lý sạch sẽ. Cả phòng pháp y ngập trong mùi thối rữa, ẩm mốc từ ống cống lâu năm. Hai bao tải đựng t.h.i t.h.ể đã được mở ra, lộ ra hai bộ xương trắng bệch, lấm lem bùn đất, nằm bất động trên bàn giải phẫu.

 

Cố Ứng Châu và Lục Thính An vừa bước vào, Sầm Khả Dục vẫn đang chăm chú quan sát thi thể, ánh mắt quét từng khớp xương một từ đỉnh sọ tới tận ngón chân.

 

Không cần quay đầu lại, anh chỉ tay vào một vị trí ở n.g.ự.c xương sườn:

“Hai người này cũng từng bị mổ bụng. Nhìn phần xương sườn này đi, có vết rạch khắc, rõ ràng do lưỡi d.a.o mảnh để lại, kiểu như d.a.o phẫu thuật.”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt của Cố Ứng Châu và Lục Thính An đồng loạt thay đổi.

 

Nếu hai t.h.i t.h.ể này, vốn bị phát hiện từ… hai năm trước, cũng bị m.ổ b.ụ.n.g thì tình hình đã không còn đơn giản nữa.

 

Một suy đoán lóe lên trong đầu họ:

 

Có thể nào… hung thủ là cùng một người, hoặc cùng một tổ chức?

 

Nếu đúng là như vậy vụ án này sẽ không còn là một vụ g.i.ế.c người đơn lẻ.

 

Và nếu đúng như vậy họ sẽ không cần thêm tổ nào phối hợp điều tra, vì vụ này, đã chính thức bước vào hàng “đặc biệt nghiêm trọng”.

Loading...