TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 109

Cập nhật lúc: 2025-06-26 23:59:21
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền Thần Ngật vẫn luôn là cẩn trọng. Trước khi lên xe, cân nhắc nhiều: so , con đường núi tối om bộ thêm một, hai cây rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều so với việc lên chiếc xe .

 

Gia đình ba xe từ đại lộ đến, quần áo chỉnh tề, sạch sẽ rõ ràng kiểu băng rừng vượt núi. Lại , ai mang theo vợ con gây án chứ? Nạn nhân núi chỉ là một đứa trẻ, còn gia đình thì tận hai đứa nhỏ, thể tay với trẻ con ?

 

, vẫn thật mục đích của nhóm cho họ . Ba còn cũng ngầm hiểu mà lên tiếng gì thêm.

 

Ai nấy đều mệt mỏi, sự mỏi mệt về thể xác còn là gì so với nỗi sợ hãi âm ỉ trong lòng. Xe nổ máy, trung niên nam nhân ghế lái thuận miệng bắt chuyện:

 

“Xem các cháu thế , chắc vẫn còn là sinh viên ?”

 

Điền Thần Ngật ở ghế phụ, thì lơ đãng gật đầu:

“Vâng, tụi cháu đang học đại học.”

 

Ánh mắt đàn ông chợt trở nên chút thâm sâu khó lường. Hắn từ từ tăng tốc. Có lẽ vì đứa nhỏ đang ngủ say, vợ gì nhiều nên cứ lẩm bẩm vài câu.

 

“Chỗ tối tăm thế , còn phóng viên báo khu vực từng xảy chuyện ‘nháo quỷ’ mà. Các cháu nửa đêm mò lên đây ?”

 

Điền Thần Ngật đáp hờ:

“Bên trường tổ chức hoạt động thực tế xã hội, bọn cháu lâu gặp nên mải chơi quá, quên mất thời gian.”

 

Đến một khúc rẽ, thấy xe chuẩn rẽ , chột , vội hỏi:

“Chú ơi, về Thanh Hà huyện rẽ chỗ thật ạ?”

 

Người đàn ông bình thản trả lời, ngoảnh đầu:

“Các cháu lúc đến bên đường tay trái đúng ? Không thấy con đường hẹp với bùn lầy lắm ? Hôm chú đưa vợ về quê ngoại, suýt kẹt bánh xe trong bùn, may mà xe khỏe. Chú quen đường, yên tâm , lối nhanh hơn nhiều.”

 

Điền Thần Ngật thêm, nhưng một hạt giống nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong lòng. Anh bất giác cảm thấy hối hận vì lúc nãy quá vội vàng mà leo lên chiếc xe .

 

Người lái nhận điều gì khác lạ ở , vẫn lảm nhảm dứt:

“Tuổi còn trẻ thì chẳng kiêng kị gì… Như chú bây giờ thì dám tùy tiện mà lên núi ban đêm . Mà cũng , các cháu từ núi xuống thấy cái gì sạch sẽ ? Ngại quá, chú vốn tin mấy chuyện , nếu thật gặp thì còn lấy lá bưởi tắm giải xui chứ…”

 

Điền Thần Ngật nhức đầu, bực , kiên nhẫn cũng dần cạn:

“Không chú. Đường xóc quá, chú chạy một chút, kẻo bé tỉnh.”

 

Người đàn ông ha ha:

“Không , thằng bé ngủ say lắm.”

 

Điền Thần Ngật đang định gì thêm thì vô tình liếc kính chiếu hậu, và cả sững .

 

Người phụ nữ ở ghế từ lúc nào đang chằm chằm về phía . Mắt chạm mắt, bà còn mỉm nhẹ.

 

Đại đa các bà , khi con ngủ trong lòng sẽ chú tâm con, nhất là lúc xe chạy xóc như . phụ nữ thì khác hề con, kiểm tra, vỗ về mà chỉ lặng lẽ chằm chằm , một xa lạ.

 

Nam Cung Tư Uyển

Cảm giác rợn tóc gáy dâng lên.

 

Anh cố gắng đánh giá . Lúc đầu, do ánh sáng trong xe mờ mờ, thấy bà mặc áo bông hoa cũ kỹ, tóc búi gọn đầu, cổ choàng khăn len màu nâu đậm… nên theo bản năng tưởng bà lớn tuổi, chắc cũng trạc tuổi lái xe.

 

khi xe ngang một đoạn sáng hơn, ánh đèn đường lướt qua gương chiếu hậu

Điền Thần Ngật mới rõ.

phát hiện sai … sai đến mười phần!

 

Người phụ nữ thể là của hai đứa trẻ.

Khuôn mặt cô tinh tế, làn da bóng mịn, đến cả khóe mắt cũng lấy một nếp nhăn. Đứa trẻ trong lòng thể đúng là một đứa bé, nhưng hai đứa gọi là “Đại Bảo” và “Nhị Bảo” qua thì rõ ràng là tên con nít lớn, tầm tuổi như bọn nó, thể là con của một phụ nữ trẻ thế ?

 

bọn họ giả cha của “Đại Bảo, Nhị Bảo”?

 

Điền Thần Ngật trong đầu như dòng điện chạy qua lập tức lục từng câu từng chữ mà gã tài xế . Đối phương dường như hứng thú với hành trình của bọn họ, ngừng tra hỏi vì đến giờ còn xuất hiện ở khu vực .

 

điều kỳ lạ nhất là cả bốn bọn họ từ núi xuống?

Rõ ràng lúc gặp là tại đường lớn chân núi, hai nhóm từng đề cập tới hành trình của , như thể rõ từ . Hơn nữa từng lên núi.

 

Từng chi tiết nhỏ bỏ qua đó giờ như ghép thành một bức tranh đáng sợ. Trong khoảnh khắc, cả gia đình trở nên quái dị đến đáng ngờ.

 

Không còn thời gian để sợ hãi, Điền Thần Ngật bật thốt lớn tiếng:

“Chú ơi! Làm ơn dừng xe !”

 

Âm lượng đột ngột khiến tất cả giật nảy , nhất là tài xế, dám tin mà ngoái :

“Sao thế cháu?”

 

Toàn Điền Thần Ngật lạnh toát, đôi tay co cứng, m.á.u như đông trong mạch máu. Nghĩ đến việc đang cách chỉ gang tấc thể là hung thủ sát nhân, cảm giác mỗi nhịp tim như bóp nghẹt.

 

Anh khuôn mặt lúc đó hiện rõ nỗi sợ , chỉ từng động tác, từng lời đều còn trải qua suy nghĩ, mà thuần túy là phản xạ bản năng để cầu sống.

 

“Chú , cháu… cháu nhớ để quên báo cáo thực hành quan trọng ở chỗ thực nghiệm! Phải lấy gấp! Làm phiền chú dừng xe chỗ giúp cháu, bọn cháu cần xuống!”

 

Càng về cuối câu, giọng càng gấp gáp, gần như thở nổi.

 

Ba phía còn hiểu chuyện gì xảy nhưng thấy Điền Thần Ngật phản ứng mạnh đến , thần kinh họ lập tức căng như dây đàn. Bởi họ hiểu rõ: trong nhóm, lý trí nhất, nếu hành động thế thì chắc chắn là lý do.

 

Rất nhanh, họ phối hợp một cách thông minh giả vờ như phát hiện mất đồ.

 

“Thật thấy cả!”

Hoàng Tiên Trạch chộp lấy cơ hội, đầu hỏi:

“Hàm Hàm! Không nhờ em cầm tài liệu thực hành ? Em lấy đấy?”

 

Tôn Thư Hàm lập tức hiểu ý, giọng dồn dập:

“Trời ơi, chắc lúc nãy rơi ở đó ! Đường ít , chắc vẫn còn nguyên ở đó, để bọn tìm!”

 

ngay cạnh cửa xe, đưa tay kéo cửa. cửa xe khóa. Cô kéo mấy tài nào mở .

 

Tài xế phía chỉ , lắc đầu:

“Trời ạ, đáng lẽ sớm thì chú giúp luôn. Nói , tụi cháu rơi ở ?”

 

Hắn càng tỏ nhiệt tình, lòng Điền Thần Ngật lạnh thêm vài phần.

Anh vội xua tay:

“Không cần chú, chậm trễ cả nhà chú về cũng tiện. Bọn cháu xuống xe ở đây là .”

 

Trung niên chằm chằm, ánh mắt chút thâm sâu, nhưng cuối cùng vẫn “ừ” một tiếng, biểu cảm mà đạp chân phanh, xe từ từ chậm .

 

Khi xe dừng ven đường, Điền Thần Ngật lập tức vặn cửa xe, nhưng mãi vẫn mở . Tài xế đầu , chút bất đắc dĩ:

“Xe là hàng second-hand từ mười mấy năm chú mua , nhiều bộ phận cũ lắm . Cháu dựa về một chút, để chú ấn giúp.”

 

Điền Thần Ngật trong lòng gào lên: “Không!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/109.html.]

dám hành động hấp tấp. Trong tình huống , bất kỳ phản ứng thừa nào cũng thể đổi lấy một nhát dao.

Anh chỉ thể mong gã nhanh chóng mở cửa thật.

 

Thế nhưng —

 

Đột nhiên, tay áo dày cộp của đàn ông từ phía ghế lái ập thẳng lên mặt !

 

“Chết tiệt!”

 

Điền Thần Ngật chỉ kịp trợn trừng mắt, còn kịp phản ứng, lớp vải áo bông đè sát lên mũi miệng khiến nghẹt thở. Mùi thuốc mê nồng nặc xộc thẳng não, đánh gục chỉ trong vòng một thở.

 

Không ai ngờ trong lớp áo thấm sẵn thuốc mê.

Gã đàn ông hành động dứt khoát, như thể việc quen đến mức là phản xạ tự nhiên.

 

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi hôn mê, trong đầu Điền Thần Ngật như đèn kéo quân cuồng hỗn loạn. Anh hối hận đến thấu xương nếu sớm sẽ ngày hôm nay, dù mười con trâu kéo khỏi cửa, cũng .

 

Bây giờ thì , ai phận mấy bọn họ khác gì đứa bé c.h.ế.t núi một trở , c.h.ế.t thây…

 

Mọi chuyện diễn quá nhanh. Ba phía còn kịp hiểu chuyện gì thì mặt xịt thẳng một thứ gì đó.

 

Người phụ nữ ở ghế thản nhiên gỡ khăn quàng cổ, lôi từ trong túi một chai xịt màu đen, rằng xịt “tư tư tư” từng khuôn mặt.

 

Chỉ vài giây , ba như rút hết gân cốt, ngã lăn như búp bê rối.

 

giơ tay tát mạnh vài cái lên mặt Triệu Dĩ Huyên, để từng dấu tay đỏ bừng làn da non nớt, nhưng vẫn bất tỉnh nhân sự. Không chút kiêng dè, cô tiện tay ném lọ thuốc mê lên sàn xe, vứt cả đứa bé trong n.g.ự.c lên đùi Triệu Dĩ Huyên như vứt một con búp bê rách.

 

“Mẹ kiếp, đầu tiên trong đời ôm con nít lâu như , mỏi nhừ cả cánh tay!”

 

khinh bỉ lườm đứa bé, giờ vẫn ngủ mê man tỉnh mặt trắng nõn, nhưng hiện lên sắc đỏ nhợt nhạt, bất thường.

 

Tài xế lúc đang lôi dây thừng từ ghế để trói tay chân Điền Thần Ngật, ngẩng đầu cũng quăng một câu:

“Cẩn thận một chút, đừng hỏng nó. Nếu đứa bé chuyện gì, coi chừng cha nó liều mạng với cô đấy.”

 

Người phụ nữ khẩy:

“Hắn dám?”

đó, cô đúng là động đứa bé nữa.

 

Chỉ là, cô nó thêm nữa buông một câu lạnh toát:

“Chỉ là một đứa bé mấy tháng tuổi, đến cả tình cảm còn kịp phát triển, c.h.ế.t cũng chẳng là gì. Cùng lắm thì để con đàn bà đẻ thêm đứa khác là xong. Hắn sợ đoạn tử tuyệt tôn chắc?”

 

Tài xế gì, chỉ cúi đầu cẩn thận trói tay chân Điền Thần Ngật . Lo thiếu niên tỉnh dậy quá sớm, gã còn cố tình dùng tay áo áo bông đè lên mặt thêm mấy giây.

 

là quyết định mang phụ nữ và trẻ con theo hôm nay là quá chính xác.

Nếu vai diễn gia đình để che mắt, với sự nhạy bén của thằng nhóc , kế hoạch e là sớm lật.

 

Người phụ nữ ở băng bĩu môi:

“Làm lớn để trói bọn chúng gì? Nếu là , cứ một d.a.o dứt khoát cho nhanh. Đỡ dây dưa lằng nhằng.”

 

Nói còn lườm gắt:

“Lão Hắc đúng là vô dụng. Có mỗi đứa trẻ con mà cũng xử lý xong. Để tay, giờ thì dính thêm mấy mạng .”

 

Ngồi cạnh là Triệu Dĩ Huyên vẫn còn hôn mê. Người phụ nữ quét ánh mắt về phía đôi giày trắng của cô gái, thấy đó vấy máu, lập tức nhíu mày đầy ghê tởm:

“Chân dính m.á.u thế , nôn luôn.”

 

“Đủ .” Tài xế trói xong tay chân Điền Thần Ngật, mở cửa xuống xe, nhanh:

“Bớt than vãn , lo trói nốt mấy đứa cho . Còn thằng thì khiêng vứt cốp xe . Nó là tai hoạ lớn đấy.”

 

Người phụ nữ lạnh giọng:

“Vậy thì g.i.ế.c luôn .”

 

Tài xế , bực bội tặc lưỡi:

“Sao cô động một tí là c.h.é.m với giết? Không ? Là sinh viên đấy! Nhìn tụi nó , trai xinh gái thế , giá trị sống cao hơn giá trị c.h.ế.t nhiều lắm. Cô chẳng mê tiền nhất hả?”

 

“Ham tiền thì cũng còn mạng mà tiêu chứ?” Cô trừng mắt. “Bọn nó đều thấy cái xác đứa bé đấy.”

 

Người đàn ông dừng , ánh mắt trầm xuống:

“Thì ? Dẫn hết về căn cứ, xem thử đứa nào thoát .”

 

Người phụ nữ do dự. khi nghĩ đến cái nơi cô sống suốt hai năm qua, nơi đó như một cái hố đen đáy, cô lập tức im lặng, cãi nữa. Ánh mắt cô dần dần hiện lên sự tự tin lạnh lẽo.

 

. Đã đưa về chỗ đó… ai còn đường sống.

 

Cùng lúc đó, ở sở cảnh sát.

 

Lục Thính An trải qua thêm vài ngày huấn luyện địa ngục.

 

Cậu cảm thấy Cố Ứng Châu hành đến mức phản xạ chiến đấu vô điều kiện, đến cả mơ cũng phản xạ bật dậy né đòn.

Giấc mơ mới nhất? Bị quỷ rượt khắp trường học, nhưng nhờ mà thể lực cũng lên trông thấy.

 

Lại một nữa Cố Ứng Châu quật ngã bằng tư thế chèn đầu gối lên ngực, Lục Thính An còn sức phản kháng, chỉ đầu hàng giơ tay:

—”

 

Còn xong, cửa phòng tập đẩy bật .

Lý Sùng Dương hớt hải xông :

“Đội trưởng!”

 

Anh ở ngưỡng cửa, thấy tư thế hai trong phòng lập tức hình vài giây.

Đùa chứ, thế nào cũng giống đang xử tử tại chỗ chứ tập luyện nữa . Tay của Lục Thính An còn đè thẳng lên đầu…

 

Cố Ứng Châu dậy, mặt cau , tiện tay kéo Lục Thính An dậy theo.

Ánh mắt sắc lạnh quét về phía Lý Sùng Dương:

“Vào thì gõ cửa chứ?”

 

Lý Sùng Dương gượng:

“Lần nhất định gõ.”

Trong đầu thì nghĩ: Phòng tập mà cũng cần gõ cửa? Đây phòng ngủ trời.

 

Cố Ứng Châu lười tranh luận, mang giày bước đến ghế dài, cầm một ly nước đưa cho Lục Thính An.

Thấy thở hổn hển ngửa cổ uống cạn, lúc mới đầu Lý Sùng Dương:

“Nói .”

 

Lý Sùng Dương điều chỉnh giọng, gấp gáp báo cáo:

“Đội trưởng! Sáng nay nhận thêm mấy vụ báo mất tích! Có bốn sinh viên đại học Tây Tường, từ đêm qua rời khỏi nhà đến giờ vẫn !”

Loading...