Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 57: Vẫn là ngươi thiếu đạo đức nhất
Cập nhật lúc: 2024-11-01 00:46:23
Lượt xem: 54
Những người khác vừa nghe vậy thì vội vàng nhìn sang.
Bọn họ chưa từng nghe nói Vạn Phật Tông có bảo vật như vậy.
Ngay cả Tam Thanh cũng hơi sửng sốt.
Sao hắn ta có thể không biết bảo vật của Vạn Phật Tông…
Khoảng thời gian trước Tam Thanh vẫn luôn ở trong thiện phòng giúp tông chủ xử lý những sự vụ tranh chấp với các tông môn khác, cho nên cũng không quản lý những chuyện xảy ra trong tông môn, cũng không biết Khương Trúc lợi dụng tông bài gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Một đám người vây quanh Khương Trúc hỏi đông hỏi tây.
“Cái này của ngươi thực sự truyền đi rồi sao? Chuỗi văn tự kia là người khác gửi cho ngươi?”
“Cho ta xem, cho ta xem.” (truyện được đăng tại web MonkeyD và Bạch Ngọc sách)
“Ngươi truyền thêm lần nữa đi.”
“Bảo vật của Vạn Phật Tông sao lại như thế này… Giống tông bài của tông môn…”
Trương Đồng yên lặng lấy tông bài của mình ra.
Chẳng lẽ thật ra tông bài của mỗi tông môn đều là bảo bối, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra?
Khương Trúc giấu tông bài đi cứ như đang giấu bảo bối.
“Đây là bảo vật của tông môn bọn ta, các ngươi xem cái gì chứ, dù sao các ngươi cũng không thể dùng.”
“Hừ, keo kiệt, nhìn thôi cũng không được.” Trương Đồng dùng khóe mắt liếc bảo vật trong tay nàng: “Nói cứ như nhà người khác không có vậy.”
Ánh mắt Khương Trúc khẽ động: “Vậy ngươi nói xem Quy Nhất Tông nhà ngươi có đồ gì tốt? Bảo vật của Vạn Phật Tông bọn ta các ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể vượt qua kết giới và trận pháp để truyền tin, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.”
Thiên hạ đệ nhất?
Ý chí chiến đầu của Trương Đồng hừng hực lên: “Ai nói, lại còn thiên hạ đệ nhất, cái này của các ngươi nhiều nhất chỉ có tác dụng hỗ trợ, nói thiên hạ đệ nhất thì phải nói đến Huyền Thiên Công của Quy Nhất Tông bọn ta.”
Nghệ Phong Dao cạn lời che lỗ tai: “Đừng khoác lác nữa, Huyền Thiên Công của Quy Nhất Tông các ngươi thậm chí còn không bằng Tiêu Dao Quyết của bọn ta.”
“Ngươi nói láo, Tiêu Dao Quyết cái chó má gì, tông môn của bọn ta mới là thiện hạ đệ nhất.”
“Có biết tầm quan trọng của tin tức không đấy, thông tin nhanh chóng phổ biến mới là hiệu suất cao nhất đấy.”
“Vũ lực mới là vương đạo đấy có hiểu không? Vạn Phật Tông các ngươi là vô dụng nhất.”
Thu Vũ Miên Miên
“Ngươi mới vô dụng.” (truyện được đăng tại web MonkeyD và Bạch Ngọc sách)
“Ngươi vô dụng.”
“Các ngươi đều vô dụng.”
Ba tiểu bối không ai chịu thua ai bắt đầu cãi nhau.
Tam Thanh, Bạch Tử Mục và Mục Trì không gia nhập, nhưng đều liên tục chú ý đến hướng di chuyển của bọn họ.
Có lẽ là bị nhốt ở bên trong quá nhàm chán, ngay cả Tiêu Trường Phong cũng nhìn đến không chớp mắt.
Khương Trúc tức giận lấy tông bài ra, trên mặt tông bài đúng lúc truyền đến tin sẽ lập tức đến cứu bọn họ.
“Nhìn thấy chưa? Chưa từng thấy dụng cụ truyền tin nào lợi hại như thế đúng không, của bọn ta đây mới là có công dụng thực tiễn nhất, nếu không nhờ Vạn Phật Tông bọn ta, thì không biết các ngươi còn bị nhốt ở đây bao lâu.”
Trương Đồng vừa nghe thế thì lập tức dừng hoạt động, hô hô hô đánh một bài công pháp.
Mục Trì cũng không ngăn cản.
Mỗi công pháp của các tông môn đều là độc nhất, vậy nên nếu không có được công pháp đầy đủ thì cho dù người ngoài nhìn thấy cũng không học được gì.
“Huyền Thiên Công của bọn ta lấy hô hấp làm cơ sở, có thể dẫn dắt linh khí vào cơ thể rèn luyện thể xác và linh hồn, rồi dần dần có thể tích tụ Huyền Thiên khí, tăng cường sức mạnh của cơ thể, đẩy nhanh tốc độ tu hành. Là công pháp mạnh nhất!”
Nghệ Phong Dao không cam lòng yếu thế: “Tiêu Dao Quyết của bọn ta có thể điều hòa hai khí âm dương, giúp cơ thể đạt tới trạng thái cân bằng. Nếu muốn tu luyện lâu dài còn phải xem Thiên Diễn Tông bọn ta đấy nhé.”
“Quy Nhất Tông các ngươi tính là cọng hành gì chứ.”
“Ngươi nói những lời này mà không biết xấu hổ à? Đệ tử Thiên Diễn Tông các ngươi có năm nào lợi hại bằng Quy Nhất Tông bọn ta chưa?”
Khóe miệng Khương Trúc hơi cong lên, nhịn cười cho bọn họ một tràng vỗ tay.
Hóa ra đây chính công pháp tuyệt học của Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông.
Một đám người đang tranh cãi đến hăng say, ánh mắt Khương Trúc sắc bén liếc thấy có người đang núp ở hòn đá cách đó không xa.
Tông phục màu xanh nước biển?
Đây không phải đám ngốc của Phong Thanh Tông sao?
Khương Trúc vội vàng nhìn đám Trương Đồng và Nghệ Phong Dao, nói: “Đừng tranh cãi nữa, đám người của Phong Thanh Tông đang ở bên kia nhìn kìa.”
Mọi người nghe vậy thì kín đáo nhìn sang hướng bên đó, quả nhiên thấy bóng dáng màu xanh nước biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-57-van-la-nguoi-thieu-dao-duc-nhat.html.]
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định là muốn tới đoạt Cửu Chuyển Kim Hoa, nếu không phải chúng ta không ra được…Chậc, hời cho bọn họ quá.”
Khuôn mặt Khương Trúc hiện lên nụ cười xấu xa: “Hời cái gì mà hời, chúng ta lừa bọn họ vào đây không phải được rồi sao.”
Mọi người: “…”
Vẫn là ngươi thiếu đạo đức nhất.
Ai dám tin chứ, trong một đám tu sĩ, người thiếu đạo đức nhất lại là Phật tu. (truyện được đăng tại web MonkeyD và Bạch Ngọc sách)
Mục Trì khoanh hai tay trước ngực: “Ngươi lại nhịn đến hỏng người rồi?”
“?” Trên mặt Khương Trúc không có biểu cảm gì: “Ngươi không tham gia?”
“Sao có thể, mặc dù thứ khiến cho ngươi nhịn đến hỏng người cũng không tốt lành gì, nhưng đám người Phong Thanh Tông kia cũng không phải người tốt.”
Khương Trúc giả vờ cười nhe răng với hắn: “Đều như nhau cả thôi, dù sao kẻ lừa gạt người khác bỏ ra số tiền gấp đôi để ở trong kho chứa đồ thì tính là thứ tốt gì.”
Mục Trì: “…”
Ngoài miệng chịu thiệt một chút sẽ c.h.ế.t sao!
Thấy mọi người hăng hái nhiệt tình, chỉ duy nhất Tam Thanh là có chút lương tâm nhẹ giọng nói: “Tiểu sư muội, như vậy không tốt đâu.”
Tiêu Trường Phong gật đầu đồng tình: “Đúng là không tốt lắm.”
“Tốt chứ, sao lại không tốt, ta thay người của Phong Thanh Tông đồng ý với ngươi.” Một tay Nghệ Phong Dao kéo Khương Trúc trở lại.
“Đại sư huynh, cho chúng ta mượn tiểu sư muội của ngươi một chút, bọn ta chỉ chơi trò chơi với đám người Phong Thanh Tông thôi, sẽ không cản trở các ngươi tu hành đâu.”
“Ngươi mau nói đi, đợi lát nữa là bọn họ đều đến đây.”
Tam Thanh biết Khương Trúc đã bị nhóm Huyền Tịch dạy hư rồi, tuổi trẻ có chút nghịch ngợm là bình thường, những cái này phải thay đổi từ bên trong mới được, cường ép không có tác dụng.
Hơn nữa thực ra cũng không phải việc gì quá lớn, mà hắn ta cũng không phải loại người cứng nhắc, cho nên chỉ cảnh cáo hai câu rồi lặng lẽ đứng bên cạnh.
Tiêu Trường Phong thì càng không có khả năng quản.
Hắn chỉ là ngay thẳng, chứ không chê người tinh khôn.
Bên này Khương Trúc cười tủm tỉm đang cùng mấy người khác nhỏ giọng bàn bạc, bên khác, bên kia đám người của Phong Thanh Tông núp sau tảng đá không ngừng ríu rít.
“Sao bốn tông môn kia lại tụ họp ở một chỗ?”
“Bên kia có một cây Cửu Chuyển Thiên Hoa, chúng ta đi hái trước đi?”
“Đừng nhúc nhích, chúng ta quan sát thêm đã.”
Nói rồi, Trịnh Phổ ló đầu ra.
Tứ đại tông môn ở phía xa đã bắt đầu đánh nhau, nhìn có vẻ như đang tranh đoạt thứ gì đó, không thèm chú ý đến Cửu Chuyển Kim Hoa ở bên cạnh.
“Ta biết rồi, bọn họ nhất định là đã tìm được bảo vật càng quý hơn!”
“Chúng ta lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Nếu đi hái Cửu Chuyển Kim Hoa thì không sẽ bị bại lộ rồi sao, thế thì sao còn có thể cướp được thứ quý giá hơn nữa chứ.
Lục Tiến nhìn chằm chằm vào Tứ đại tông môn đang đánh túi bụi ở nơi xa, trầm tư một lát: “Chúng ta lặng lẽ đi vòng qua, đánh lén từ sau lưng.”
Tô Thiên Tuyết phản đối mấy lần, nói như vậy là không tốt, cuối cùng vẫn là “bị ép” đi theo các sư huynh đoạt bảo vật.
Một đám người Phong Thanh Tông lén lén lút lút đi một vòng lớn, vòng tới phía sau Tứ đại tông môn.
Phía trước, người của Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông đánh thành một đoàn.
Khương Trúc ở bên cạnh khuyên ngăn, Tam Thanh và Tiêu Trường Phong ở bên cạnh xem kịch, chỉ là khoảng cách quá gần nên cũng khiến cho người ta có ảo giác là đang khuyên ngăn.
“Quy Nhất Tông các ngươi thật ghê tởm, hạt Xá Lợi này rõ ràng là bọn ta lấy được trước.”
“Tự các ngươi vô dụng, không bảo vệ được thì đừng trách người khác, có bản lĩnh thì các ngươi đến cướp đi?”
Vừa nói xong, một bóng người chợt lóe qua, một chân đá bay chiếc hộp trong tay Mục Trì.
Lục Tiến bay lên đón chiếc hộp, vững vàng đáp xuống đất: “Nói rất đúng, đáng tiếc các ngươi cũng không bảo vệ được.”
Đám đệ tử của Phong Thanh Tông cũng ngạo nghễ đi ra xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Thiên Tuyết lại than một tiếng, nói: “Mặc dù không tốt, nhưng Tu Tiên giới chính là tàn khốc như vậy, lần này thật xin lỗi các ngươi……”
Nàng ta còn chưa nói xong, Trương Đồng và Nghệ Phong Dao đã đột nhiên ôm bụng không ngừng cười lớn. (truyện được đăng tại web MonkeyD và Bạch Ngọc sách)
Vẻ mặt của đám người của Phong Thanh Tông lập tức ngây ngốc.
Ad: biết sao qua không có chap mới khum:))) Vì sốp mải ôn thi nên quên đó:))) Chủ nhật ad sẽ đăng bù nha:v Thông cảm cho người đang trong kỳ thi cử như ad nha, đề khó ẻ🥲