Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 457: Các ngươi đã bị chín người chúng ta bao vây

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:39:04
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mọi người nhìn chằm chằm, mắt trừng lớn, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

“Cái này… cái này… không lẽ là niệm bảo bát giai - Hoán Thần Bài?”

“Ôi trời ơi, lại thêm một món bảo bối bát giai nữa!”

Thiên Hưu cũng bị món bảo bối bát giai bất ngờ làm cho sững sờ một chút, nhưng sau khi phản ứng lại, hắn ta nghiến răng một cái, ném bảo bối ra như không tiếc tiền, thậm chí còn không quên kéo thêm Sa Huyền.

Vì vậy trên Hư không đại đạo xuất hiện cảnh tượng này:

Thiên Hưu quăng Xuyên Thiên Mâu ra, Khương Trúc lấy Che Thiên Thuẫn ra. 

Sa Huyền lấy Trấn Hồn Linh ra, Huyền Tịch lấy Thiên Cương thần tráo ra.

Thiên Hưu lấy Xuyên Thiên Huyền Lăng ra, Tiêu Trường Phong ném Phần Thiên Hỏa Phù ra.

Sa Huyền thi triển Tế Hồn Ấn, Minh Nhã Quân phát Khiếu Thiên Long Khí ra.

Thiên Hưu…

Thiên Hưu lục lọi trong túi mình, phát hiện không còn gì để sử dụng. Cuối cùng thì những Thiên Mệnh giả suýt bị ánh sáng chói lòa làm cho không thể mở mắt ở xung quanh cũng có thể mở mắt nhìn thế giới.

Khương Trúc ném một đống bảo bối trong tay, nhướng mày nói: “Đã nói là cùng nhau sử dụng rồi, để từng món như vậy thì tốn thời gian quá.”

“Đúng vậy, còn chiêu gì nữa thì dùng hết luôn đi, nếu không thì chúng ta sẽ không khách sáo đâu.” Trương Đồng cười nhếch mép, xoa tay.

Thiên Hưu nhíu mày, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Mọi người chỉ đứng nhìn như vậy sao? Dù chúng ta có thắng, nhưng chúng ta chỉ có hai người, các ngươi vẫn có thể chia một phần Thần Thạch này, nhưng chín người kia là một nhóm, nếu họ thắng, các người có thể có được gì?”

Lời này như mũi tên đ.â.m trúng trái tim của những người khác.

Dù Sa Huyền và Thiên Hưu có mạnh mẽ đến đâu thì họ cũng chỉ có hai người, bọn họ liều mạng cũng có thể giành được một hai viên mà.

Nhưng nếu chín người đối diện thắng, không chừng ngay cả nội bộ bọn họ còn không đủ để chia, sao có thể để họ lấy đi vài viên?

Mọi người suy nghĩ thông suốt, lập tức vây lại.

“Dù có như thế nào thì trước hết chúng ta hãy giải quyết chín người này đã, sau đó chúng ta chia như thế nào thì chia!”

Các Thiên Mệnh giả xung quanh đồng thanh hưởng ứng.

“Khoan đã, các ngươi định lấy nhiều h.i.ế.p ít sao?” Khương Trúc chớp mắt với họ.

Sa Huyền lạnh lùng cười một tiếng: “Chúng ta lấy nhiều h.i.ế.p ít đó, thì sao. Nếu có trách thì chỉ có thể trách các ngươi không có mắt nhìn thôi!”

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn chín mặt trăng trên bầu trời vừa vặn xếp thành một thể.

Khóe môi nàng bất giác cong lên, nở một nụ cười như hoa rồi nói: “Nếu các người đã nói vậy thì ta cũng chỉ có thể chơi xấu lại một chút thôi. Bây giờ, các người đã bị chín người chúng ta bao vây rồi.”

Sa Huyền đang định cười nhạo bọn họ nói nhảm thì nghe thấy người đối diện búng tay.

Trong khoảnh khắc đó, không gian Hư không xung quanh đột nhiên xảy ra biến hoá, vô số lỗ hổng xuất hiện, hàng loạt Hư linh gào khóc thảm thiết lao ra, bao vây họ chặt chẽ từ trong ra ngoài.

Đôi mắt của những Hư linh ấy đều phát ra ánh sáng xanh lục, há miệng gào thét không ngừng.

!!!

Sắc mặt mọi người đại biến.

“C-c-c-các Hư linh sao lại ở đây? Hơn nữa chúng đều có tu vi từ lục giai trung kỳ trở lên!”

“Chẳng lẽ ngươi có thể điều khiển chúng?!”

Sa Huyền chợt hiện lên một vài hình ảnh quen thuộc đã xảy ra trong Cổ Thần Long, cùng với cái vỏ ngọc trai cổ trước đó… hắn ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng lúc này mới hiểu ra thì đã quá muộn.

“Sai có thể nói là điều khiển được, từ ngữ này nghe thật khó chịu. Mối quan hệ giữa húng ta chỉ đơn giản là người chăm sóc và được chăm sóc thôi mà.”

Khương Trúc nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nhọn: “Các con ơi, đến giờ ăn rồi.”

Các Hư linh nghe thấy âm thanh thì lập tức hành động, trong chớp mắt, tất cả đều đã lao về phía Thiên Mệnh giả gần nhất.

Sa Huyền và Thiên Hưu vốn đã bị nhóm người Khương Trúc làm hao tổn sức lực, chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong đàn Hư linh.

Những người khác đang vật lộn giữa những cái miệng lớn không ngừng cắn xé, dù có chạy đông chạy tây cũng không thể thoát khỏi những quái vật ăn thịt đang đuổi theo.

Chín người Khương Trúc đã giúp đám Hư linh chặn kín lối thoát của họ, thỉnh thoảng còn lén đ.â.m một nhát kiếm, đá hai cái.

Thế nhưng có một Thiên Mệnh giả cùng cảnh giới bát giai với Thiên Hưu đã sử dụng một niệm bảo bát giai để trốn thoát.

Tiêu Trường Phong và Mục Trì chuẩn bị đuổi theo nhưng bị Khương Trúc ngăn lại.

“Không cần đuổi theo, đuổi theo dễ bị phục kích, hơn nữa chuyện Hư linh đã lộ thì cứ để lộ vậy, sau khi ra ngoài ta cũng không định giấu giếm gì cả, nếu muốn cướp thì phải cướp một cách công khai. Cộng với tu vi hiện tại của chúng ta, ngay cả khi gặp lại hắn ta cũng không có gì để sợ.”

“Đúng vậy, đã g.i.ế.c được một Thiên Hưu thì chúng ta cũng có thể g.i.ế.c được hai!” Trương Đồng ôm chục mấy viên La Thiên Thần Thạch, không ngừng cười ngớ ngẩn: “Vẫn là bảo vật quan trọng hơn.”

Chín người cướp được La Thiên Thần Thạch xong thì tiếp tục đi dọc theo Hư không đại đạo.

Thực ra họ chỉ thuận đường nên đến cướp một ít thôi, dù sao những Hư linh ra ngoài thám hiểm đều đã báo tin cho họ, không cướp thì thật lãng phí.

“Đi thêm một đoạn nữa thì chắc chắn sẽ đến vùng đất chúc phúc.” Cung Tiêu Tiêu nhìn về phía trước và nói.

Mục Trì và Huyền Tịch vội vàng chạy lên xem, quả nhiên thấy ở xa có thần quang tỏa ra.

Trương Đồng đi cuối cùng thấy Khương Trúc bên cạnh đang ăn ngon lành thì cũng bắt chước cắn một miếng, kết quả suýt nữa thì gãy răng.

“Không phải, cứng như vậy sao mà ăn được?”

Khương Trúc nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn hắn ta, miệng nhai giòn tan, một miếng rồi lại một miếng, liên tục không hề ngừng lại.

Thấy nàng có vẻ không hiểu, Trương Đồng bực bội vẫy tay, ngoan ngoãn nắm viên Thần Thạch trong tay, dùng cách ban đầu để hấp thụ niệm lực bên trong.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng chín người cũng đã đến được đích của Hư không đại đạo.

Đó là một Thần Môn còn hùng vĩ hơn cả Thiên Môn. Thần Môn đứng sừng sững trên một phiến đá khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh tràn ngập thần quang, thần uy hiển hách. Thần hạc và cá voi lơ lửng trên phiến đá, hai bức tượng thần binh khổng lồ canh giữ ở lối vào phiến đá.

Hai vị thần binh đều có một chân tám tay, giữ phần đầu và phần thân không có cổ, phần dưới giống như cột đá gộp được gộp lại từ hai chân. không phải là hình người mà họ thường thấy mà trông có vẻ như kết hợp giữ người và thú, tạo nên một cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời.

Vì vùng đất chúc phúc vẫn chưa mở nên hai vị thần binh cầm vũ khí chéo nhau, chắn lối vào.

Những Thiên Mệnh giả đã đến đó thì lần lượt tìm kiếm đá lơ lửng hoặc chỗ cao nào để làm chỗ dừng chân.

“Chỉ còn ba năm nữa là đến lúc vùng đất chúc phúc được mở, ta thấy chúng ta nên tìm kiếm cơ duyên gần đây thôi, đừng đi xa, nếu xảy ra bất trắc thì không kịp trở về mất.”

“Đúng vậy, càng gần đến lúc vùng đất chúc phúc được mở thì càng hỗn loạn, số lượng Thiên Mệnh giả đến đây cũng càng nhiều, đến lúc đó mà chạy loạn thì không biết bản thân sẽ c.h.ế.t thế nào đâu.”

“Không đi xa thì không tìm được cơ duyên, khu vực này đã bị họ lục soát sạch sẽ rồi, ngay cả một con niệm thú cũng không có, còn ba năm lận mà, các ngươi chỉ định ở quanh đây thôi sao?”

“Ôi chao ngươi hiểu cái gì. Đã bảy năm trôi qua, đám người ngũ giai, lục giai đều sớm đã đột phá đến bát giai trung kỳ hoặc bát giai hậu kỳ, giờ chúng ta ra ngoài tìm cơ duyên cũng chỉ là tự dâng đến miệng bọn họ thôi. Nếu c.h.ế.t ở bên ngoài thì chẳng phải là nỗ lực bao nhiêu năm đều uổng phí sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-457-cac-nguoi-da-bi-chin-nguoi-chung-ta-bao-vay.html.]

“Đúng vậy, bên ngoài có rất nhiều cao thủ bát giai sơ kỳ, đồng đội của ta đã đi hết, tất cả hy vọng đều đặt lên người ta, dù sao ta cũng sẽ không ra ngoài mạo hiểm nữa, ta sẽ ở lại đây.”

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Phát hiện không ít người có Thiên Mệnh giả trực tiếp định cư gần vùng đất chúc phúc, yên tâm chờ đợi vào vòng thi thứ hai giống như họ.

Nhưng lo lắng của nhóm người này hoàn toàn không phải nỗi sợ của chín người đám Khương Trúc. Bọn họ có Hư linh bên cạnh.

Hơn nữa ngay cả khi không có Hư linh thì tu vi của chín người họ cũng đã không thấp, cộng thêm nhiều bảo bối, lại còn có hai trợ thủ Tiêu Tiêu và Nhã Quân lớn, hoàn toàn có thể đánh lại với những Thiên Mệnh giả như Thiên Hưu.

Thu Vũ Miên Miên

Chín người đi xa một chút, vẫn theo cách cũ như trong mê cung rừng đen, trước tiên tìm một tảng đá bay để sắp xếp một Hư linh làm điểm cố định, sau đó dùng cấm chế và phù lục gia cố, còn dùng mấy bảo vật để bảo vệ.

Như vậy thì ngay cả bát giai trung kỳ cũng phải tốn chút công sức mới vào được.

Vừa mới bố trí xong thì bỗng bên cạnh Khương Trúc xuất hiện một hố đen, một con Hư linh khoác giáp Nguyệt Quang có thể che giấu Thiên Đạo chạy ra kéo tay áo nàng, báo tin. 

ở một nơi xa xôi cách xa vùng đất chúc phúc, một đám hỗn độn khí bất ngờ bay ra từ trong hư vô. Mấy bóng người tranh nhau cướp đoạt, sau đó dùng pháp bảo bao phủ đám hỗn độn khí đó.

Đột nhiên, không gian trước mặt họ mở ra một hố đen.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ bên trong có vài người trẻ tuổi đi ra, còn có tám chín Hư linh mặc giáp theo sau, trong đó có một con thậm chí có tu vi thất giai.

Hiện tại đã qua thời điểm đồng nguyệt, nhưng giáp trên người Hư linh hoàn toàn che khuất ánh sáng của Thiên Đạo.

Trong đám Hư linh lóe lên vài ánh sáng, trong chớp mắt trên tay Khương Trúc và mọi người đã xuất hiện vũ khí của riêng họ.

Thấy thế trận đối diện, ai cũng hiểu ngay, chắc chắn là đến cướp bảo vật!

Trong số đó có một người nghĩ một chút rồi nói với Khương Trúc ở gần nhất: “Tiểu hữu, không biết các ngươi hợp tác thế nào, nhưng đám hỗn độn khí này là bảo vật quý báu, ngươi là người có thực lực cao nhất trong số những người này, lại thuần phục được Hư linh. Nếu ngươi hợp tác với ta, ta sẵn lòng chia đôi, hơn nữa ta còn biết vài bảo địa, cũng có thể dẫn đường, thế nào?”

Nhóm người Khương Trúc nghe vậy thì nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười, dưới chân lại lặng lẽ tách ra, lặng lẽ bao vây nhóm người này ở giữa.

Mục Trì lười biếng lắc lắc cây côn trong tay, chế nhạo: “Ngươi đang đào góc tường của chúng ta sao?”

“Có thể hợp tác tất nhiên cũng có thể đổi ý, chẳng phải đều dựa vào lợi ích cả sao? Ta có thể cung cấp cho nàng ta nhiều lợi ích hơn, nàng ta quay lại hợp tác với ta cũng là lẽ thường.”

Khương Trúc cong môi, nói: “Đại thúc, chúng ta vốn là người cùng một đại lục, không giống các ngươi.”

Vừa dứt lời, người đối diện ngẩn ra một chút nhưng ngay sau đó người đó tiếp tục thản nhiên nói:

“Ngay cả người cùng đại lục cũng có thể chia đường đi. Đừng quên, những niệm lực này sẽ chuyển hóa thành sức mạnh vĩnh viễn.”

Dù chín Thiên Mệnh giả này đến từ cùng một đại lục thì sao? Họ đâu phải anh em ruột thịt, chỉ cần gieo bí thuật thì đều sẽ tính toán cho bản thân.

Chính vì vậy, hiện tại những Thiên Mệnh giả thất giai trở lên có bốn đồng đội là đã được coi là may mắn rồi.

“Nếu ngươi hợp tác với ta, ta có thể giúp ngươi loại bỏ những người khác, đến lúc đó ngươi có thể đột phá lên bát giai trung kỳ. “

Nghe những lời từ phía đối diện, chín người chỉ cười, không giải thích thêm. 

Nhưng niệm lực trên tay lại không hàm hồ, phất tay một cái đã kéo lại một người đang chuẩn bị trốn thoát. 

Khương Trúc liếc nhìn Hư linh đang nóng lòng muốn đi đến nơi khác ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Đừng nói nhảm nữa, đưa hỗn độn khí ra đây chúng ta sẽ không đánh nhau với các ngươi nữa. Thời gian gấp gáp, chúng ta phải đi cướp... à không, đi đến nơi tiếp theo.” 

Nhìn chín Thiên Mệnh giả thất giai hậu kỳ phía đối diện, dù nhóm người kia có không cam lòng thì cũng không còn cách nào khác.

“Được, chúng ta sẽ đưa hỗn độn khí cho các ngươi, các ngươi không được tiếp tục truy sát chúng ta.” 

“Không vấn đề gì, chúng ta luôn giữ lời.” Khương Trúc giơ tay thu lại kiếm cốt, thể hiện sự chân thành. 

Người đó cũng không giở trò, thành thật ném hỗn độn khí qua. 

Khương Trúc cầm lấy kiểm tra một lượt rồi vẫy tay với đám người Mục Trì, chín người lập tức bay trở về hố đen, tiến đến địa điểm kho báu tiếp theo cùng với Hư linh. 

Đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhóm người kia mới dám thả lỏng cảnh giác. 

“Sao họ lại hợp tác với Hư linh, nhóm Hư linh đó lại thật sự nghe lời họ.”

“Có thể là họ có thuật khống chế gì đó, quay về báo cho những người khác mới được, nếu là vào lúc trăng hợp lại thì bọn họ sẽ chỉ càng thêm kiêu ngạo.”

“Báo tin? Lão tử phải bị đánh cướp một phen mới biết thông tin này. Muốn ta quay về báo tin à, không có cửa đâu!” 

Thiên Mệnh giả nói câu lập tức quay lưng rời đi. 

Bề ngoài không ai đồng tình với lời nói của hắn ta nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có họ mới biết được. 

Tu Tiên giới

Thượng Ma Tông, Lâu Song đứng trước cửa mật thất, báo cáo tình hình của mình với người bên trong như thường lệ. 

“Ngươi thật sự cảm kích nàng ta vậy à.” Giọng nói âm u bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Lâu Song giật mình. 

Nó cố gắng giữ bình tĩnh rồi quay người lại, dù vậy cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Ma Tam: “Tông chủ đã cứu ta.”

“Cút đi, không có việc gì thì đừng đến đây.” 

Lâu Song mím môi, dựa vào tường rời đi. 

Ma Tam nhìn theo bóng lưng nó một lúc lâu, cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng thì mới quay lại nhìn cánh cửa đá trước mặt. 

Một con Ngũ Sắc Tước non vừa mới nở đã bị ma khí cuốn thẳng vào trung tâm pháp trận.Chỉ nghe một tiếng kêu thê lương chói tai, rồi ngay sau đó, một dòng huyết sắc đậm đặc tuôn trào, hòa vào trận pháp.

Ở bên kia, Lâu Song vội vàng trở về phòng của mình, đôi tay nắm chặt run rẩy không ngừng. 

Trong đầu vô thức nhớ lại lời của Hạng Nhiên: “Ma Tam quá cảnh giác, chỉ cần có chút không đúng hắn ta sẽ phát hiện, vì vậy ta chỉ có thể đưa ma hồn vào thức hải của ngươi. Nếu Ma Tam phát hiện, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta ngay lập tức, tuyệt đối không để nàng ta sống sót ra ngoài!” 

Lâu Song lắc đầu, ép bản thân bình tĩnh, cẩn thận dùng thần thức giao tiếp: “Tông chủ, bây giờ ta có nên đi thông báo cho Lý thủ lĩnh không?” 

Đợi một hồi mà trong thức hải vẫn không có phản hồi. 

Thậm chí Lâu Song còn nghi ngờ có phải đã thất bại không. 

Chẳng lẽ tông chủ thật sự bị mắc kẹt bên trong rồi sao?

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Tạm thời không cần.”

Lâu Song thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau 

Mười mấy tán tu quần áo tả tơi rách rưới, lần mò tiến vào một huyệt động ở sơn mạch Cửu Long.

“Êi, không phải ngươi đã sớm gia nhập Liên minh tán tu rồi sao, tới nơi này làm gì?”

“Liên minh tán tu thì sao, Liên minh tán tu còn không phải tán tu, lão tử muốn làm Nguyên Anh, hưởng thụ mười năm cũng đủ rồi.”

“Đúng là, làm một trăm năm tán tu cũng không sảng khoái bằng mười năm Nguyên Anh. Huống hồ gì hắn ta đã nói, chỉ cần làm tốt, sẽ trực tiếp để cho chúng ta đột phá đến Nguyên Anh đỉnh phong, ta đã hỏi thăm rồi, các tán tu nhập ma khác đều chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi." Mặc dù vẻ mặt của cả đám rất kích động nhưng ai cũng hạ thấp thanh âm, sợ bị người phát hiện.

Đàm luận trong chốc lát, trong động hiện lên một bóng đen.

Thấy Ma Tam hiện thân, đám người kia lập tức tiến lên nịnh nọt nói: "Ma Tam đại nhân, người mà ngài muốn chúng ta đều tìm được rồi, khi nào mới có thể cho chúng ta vào tông môn làm đệ tử nội môn vậy?"

 

Loading...