Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 455: “Ta muốn giết Ma Tam cũng không phải vì giúp ngươi.”
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:38:21
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lý thủ lĩnh có ở trong tông môn không?” Lâu Song gọi một nhóm ma tu tới hỏi.
“Lý thủ lĩnh? Hình như đã mấy ngày không thấy rồi.”
“Ta nghe nói có một bí cảnh ở Bắc Châu sắp mở, nên trưởng lão Ma Tam dẫn Lý thủ lĩnh đi tìm Ngũ Sắc Tước Đản, Tứ đại tông và Liên minh tán tu đều đã đi rồi.”
“Cớ gì lại đi cướp Ngũ Sắc Tước Đản? Linh thú đối với chúng ta cũng chẳng có ích gì.”
“Hôm đó ta vô tình nghe thấy Ma Tam nói chuyện với Lý thủ lĩnh, hình như là muốn dùng m.á.u của Ngũ Sắc Tước Đản để nâng cao tu vi của ma tu.”
“Vãi, thật không? Ma Tam là một Ma tộc, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngài ấy đã giúp chúng ta nâng lên đến Nguyên Anh rồi, còn có thể tiếp tục nâng cao nữa sao?”
“Ta chỉ nghe nói Ngũ Sắc Tước Đản có huyết mạch của Thanh Loan thượng cổ, là thứ mà phù tu và trận pháp sư thích nhất, chưa nghe nói là dùng để nâng cao tu vi.”
Nhắc đến tu vi, một đám ma tu ồn ào truy hỏi không ngừng.
Ma Tam cũng không có ở trong tông môn…
Lâu Song chen ra khỏi đám đông, chạy sâu vào tông môn thẳng đến bí thất, nơi Hạng Nhiên đang bế quan.
Bây giờ phần lớn người còn lại trong tông môn là những ma tu cũ, trung thành với Hạng Nhiên, đối với Lâu Song mà nàng ta cứu cũng đương nhiên là nhắm một mắt mở một mắt.
Trước cánh cửa bí thất nặng nề, Lâu Song đứng bên ngoài gọi: “Tông chủ, ta đã tìm được một số công pháp và kinh nghiệm tu luyện tà linh lực, ma khí và tà linh lực có một số điểm tương đồng, có thể giúp được một chút.”
Sau một thời gian dài, trong mật thất vẫn tĩnh lặng không có tiếng động.
“Tông chủ, những gì Lâu Song nói đều là thật, vị tà linh tu đó đã phi thăng, chứng tỏ công pháp của lão ta không có vấn đề…”
Lâu Song phồng má, áp tai vào cánh cửa đá nghe động tĩnh bên trong, hai giây sau lại đứng thẳng dậy.
Phạt thì phạt đi, chuyện công pháp quan trọng hơn…
Lâu Song hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên định đẩy cửa, nhưng khi nó chạm vào cánh cửa đá, một trận pháp khổng lồ hiện ra từ cánh cửa, ma khí lập tức đánh bay nó ra ngoài.
“Khụ khụ…”
Lâu Song lập tức phun ra một đống máu, phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Nhìn vào sát trận lớn trên cánh cửa đá, con ngươi nó không khỏi co rút lại.
Sao trên cánh cửa đá lại có trận pháp, trước đây nó cũng thường đến cửa nói chuyện với tông chủ, nhưng chưa bao giờ phát hiện có trận pháp.
Hơn nữa đây là sát trận!
Dù tông chủ không muốn bị người khác quấy rầy, cũng tuyệt đối không thể bố trí sát trận ở cửa.
Có người muốn hại tông chủ?!
Lâu Song nhanh chóng di chuyển về phía cửa, trong lòng hoảng loạn không thôi, run rẩy gọi vào bên trong: “Tông chủ, tỷ có nghe thấy tiếng của ta không? Ta phải làm thế nào để phá giải, ta phải làm thế nào để phá giải trận pháp này?”
“Ta sẽ đi tìm người, ta sẽ đi tìm mấy người Lý Trung đến đây.”
Nó vừa mới quay người, ngay sau đó một luồng hồng quang từ trận pháp chiếu ra, thẳng tắp hút lấy linh hồn của nó vào trong.
Chỉ trong chốc lát, Lâu Song đã bước vào trong mật thất.
Ngẩng đầu lên, nó thấy Hạng Nhiên đang ngồi xếp bằng, khuôn mặt hốc hác, đôi môi trắng bệch.
“Tông chủ… tỷ…”
Lâu Song nhận thấy tu vi của nàng ta đã lùi lại, đã không còn là Hợp Thể cảnh.
“Không cần lo lắng, ta bị phản phệ bởi công pháp nên tu vi mới lùi lại, chỉ cần tu luyện trở lại là được.” Biểu cảm của Hạng Nhiên vẫn như thường lệ, lạnh lùng và bình tĩnh.
Thấy sắc mặt của nàng ta không giống như bị người khác tính kế, Lâu Song mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trận pháp trên cửa, cũng do tự tỷ bày ra sao?”
Khuôn mặt Hạng Nhiên bỗng nhiên lạnh đi: “Đó là do Ma Tam bày ra, hắn ta tưởng ta không phát hiện, nhưng trận pháp này tạm thời không thể giam giữ ta. Chỉ là tu vi của ta lùi lại, không tiện ra ngoài đối mặt với hắn ta.”
Lâu Song nhạy bén bắt được từ khóa: “Tạm thời?”
Hạng Nhiên đứng dậy đi đến trước cánh cửa đá, quay lưng về phía nó nói: “Đây là Thượng Cổ Thất Sát Trận, cần dùng m.á.u Thanh Loan làm trận dẫn mới có thể thành công.”
Ma Tam không muốn để nàng ta ra ngoài.
Chỉ cần nàng ta không có mặt, Thượng Ma Tông sẽ thuộc về Ma Tam hắn ta.
Nghĩ đến lời nói của nhóm ma tu vừa rồi, Lâu Song nói: “Nhưng Ma Tam đã đi tìm Ngũ Sắc Tước Đản rồi…”
“Lý Nhất Khiếu quả nhiên vẫn không đấu lại Ma Tam.”
Hạng Nhiên quay lại nhìn Lâu Song: “Bây giờ ngươi còn hận Ma Tam không?”
Lâu Song mở miệng, nhưng không nói gì.
“Hận thì tốt, chúng ta hợp lực loại bỏ hắn ta.”
Lâu Song hơi mở to đôi mắt, nhìn về phía người đối diện: “Nhưng trước đây tỷ…” Trước đây nàng ta đã nói rằng nàng ta cần Ma Tam, nó nghĩ rằng…
Hạng Nhiên đứng trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch như ngọc lạnh.
Trong căn phòng tối tăm, hai đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn nhau từ xa, giọng nói lành lạnh vang lên: “Hắn ta muốn g.i.ế.c ta, ta cũng sẽ g.i.ế.c hắn ta, không bàn về quá khứ.”
“Nhưng nếu Ma Tam chết, bên Linh tu phải làm sao?”
Chưa nói đến việc có thể đối phó với Ma Tam có tu vi Hợp Thể cảnh hay không, tu vi Hạng Nhiên đã giảm sút, nếu ma tu mất đi một Hợp Thể cảnh, Linh tu chắc chắn sẽ nhân cơ hội hành động.
“Ngũ Sắc Tước Đản không dễ tìm, chúng ta còn thời gian để hoạch định, tốt nhất là để Linh tu ra tay loại bỏ Ma Tam.”
Hạng Nhiên bước về chỗ ngồi: “Công pháp ngươi vừa nói ở đâu?”
Lâu Song lập tức đưa quyển sách đó cho nàng ta, đồng thời đưa một bình linh lực: “Ma khí không thể kích hoạt, ta đã nhờ… nhờ một Linh tu thu thập một chút linh lực.”
Hạng Nhiên không phát hiện ra điều gì, đặt quyển sách và bình linh lực lên bàn: “Tối nay ngươi về trước, chuyện trận pháp không cần công khai, chỉ cần ngươi biết ta biết là được.”
“Vâng.”
Lâu Song nắm c.h.ặ.t t.a.y đi đến cửa, dừng lại một lúc lâu mới quay lại.
“Ta vừa nói muốn cứu tỷ, không phải để tỷ giúp ta g.i.ế.c Ma Tam.”
Hạng Nhiên ngẩng đầu nhìn nó: “Ta biết.”
“Ta muốn g.i.ế.c Ma Tam cũng không phải vì giúp ngươi.”
Lâu Song cụp mắt, môi mím lại chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy người phía trước nói:
“Chúng ta chỉ hợp tác, nếu lần này Ma Tam thật sự chết, ngươi là tự mình báo thù, không liên quan đến người khác.”
Lâu Song mỉm cười: “Lâu Song hiểu rồi.”
Cửu Thiên ngoại vực, ba mươi tháng nguyệt hút, tức là sáu tháng sau…
Mấy người Khương Trúc cuối cùng cũng đã bước ra khỏi mê cung Sâm Lâm, trước mắt trời bỗng sáng lên, hiện ra một mảng đỏ rực, xung quanh đều là nham thạch chảy xuôi.
“Không ngờ chúng ta lại ở trong mê cung này lâu như vậy.”
Ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiến Mục Trì phải dùng tay che mắt, nhưng so với bóng tối trong rừng đen thì tốt hơn nhiều.
Cung Tiêu Tiêu cười nói: “Không còn cách nào khác, chúng ta cần vài ngày để tiêu diệt một con yêu thú thất giai.”
“Đúng vậy, ta còn nhớ hai con nhện bát giai, đã phải chiến đấu suốt nửa tháng, may mà Tiêu Tiêu có thể luyện đan, Nhã Quân cũng có thể vẽ bùa từ xa, cuối cùng mới đánh c.h.ế.t được nó, không thì không biết phải đánh bao lâu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-455-ta-muon-giet-ma-tam-cung-khong-phai-vi-giup-nguoi.html.]
Nghĩ đến trận chiến khốc liệt đó, Trương Đồng không khỏi rùng mình, muốn lại gần Tiêu Trường Phong để tìm sự an ủi nhưng không được, chỉ đành nhăn mặt quay sang Bạch Tử Mục.
“Mặc dù thời gian trôi qua lâu, nhưng tu vi cũng tăng lên không ít, chúng ta đến đây không phải là để tìm cơ duyên sao?” Khương Trúc nắm chặt tay, niệm lực màu vàng lập tức dâng lên.
“Đúng vậy.”
Dù tốn nhiều thời gian, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Không biết nhóm Sa Huyền có phải đã ra ngoài rồi không, trong suốt hành trình cũng không gặp nhau mấy lần, nên cả bọn gần như đã quét sạch mê cung Sâm Lâm, cũng thu được vài món vũ khí hữu dụng.
Chín người chưa đi được bao xa, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.
“Là tiếng động phát ra từ ngọn núi lửa lớn nhất phía trước, chúng ta qua đó xem thử.”
Mọi người lập tức cẩn thận tiến đến.
Trên ngọn núi lửa phun nham thạch, Sa Huyền và ba người thất giai đỉnh phong khác đang vây quanh Cổ Viên.
“Các ngươi cố tình hợp sức lại để tính kế ta từ lúc ở trong mê cung sao?”
Sa Huyền cười, giơ tay ra: “Cổ Viên ơi là Cổ Viên, xem ra Cổ lão nhị vẫn chưa kịp nói cho ngươi biết, hắn ta đã c.h.ế.t như thế nào.”
Cổ Viên mím môi, im lặng nắm chặt tay.
Trận chiến với t.h.i t.h.ể cổ thần, không có gì lạ khi sáu người bọn họ c.h.ế.t năm, chỉ còn một người liều mạng chạy về truyền tin, nhưng cuối cùng cũng c.h.ế.t trước mặt hắn ta.
“Đừng nói nhảm với hắn ta, trong tay chúng ta đã có Long Tâm Cốt, nhanh chóng cướp Long Tâm ra ngoài chia đều.”
“Chỉ cần có Long Tâm, ta có hy vọng đột phá bát giai trung kỳ, Cổ Viên, đi c.h.ế.t đi.”
Chỉ trong chốc lát, ánh sáng niệm lực cực mạnh bùng nổ khắp trời đất, sóng xung kích làm nham thạch xung quanh b.ắ.n tung tóe, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa.
Không lâu sau, Cổ Viên bị một tu sĩ thất giai đỉnh phong đánh một cú xuyên thấu dưới sự tấn công liên hợp của mấy người khác.
Người đó giật lấy Long Tâm trong tay hắn ta, rồi đá hắn ta trở lại mặt đất.
“Cổ Viên, nếu biết hôm nay sẽ như vậy, tại sao lúc đó lại đến tranh giành với chúng ta.”
Nhóm người đó treo lơ lửng trên bầu trời, liếc nhìn người dưới đất.
Hắn ta bị thương quá nặng, chưa nói đến việc những thứ trên người đã bị bọn họ lấy sạch, cho dù có thần dược cũng không thể cứu vãn.
Mấy người chỉ liếc nhìn một cái, không dừng lại, hóa thành lưu quang lao ra ngoài.
Lại qua một lúc lâu, Cổ Viên thở hổn hển, khó khăn kéo lê cơ thể, tốn rất nhiều sức mới có thể chống đất ngồi dậy.
Trong lúc chờ đợi cái chết, bỗng có vài đôi giày xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu lên chỉ thấy chín người trẻ tuổi đầy khí phách đứng trước mặt hắn ta.
Đó chính là nhóm người mới lục giai.
Lâu lắm không gặp, họ đã hoàn toàn đột phá thất giai, thậm chí còn có một người ở thất giai trung kỳ, còn hắn ta...
Gương mặt của Cổ Viên không thể che giấu vẻ bi thương và suy sụp, ánh mắt lóe lên những tia sáng vụn vặt.
Hắn ta thở hắt ra một hơi nặng nề, sau đó lấy ra một pháp khí không gian đưa qua.
Khương Trúc nhận lấy bằng hai tay, ngạc nhiên nói: “Long Tâm?”
Cổ Viên cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười đắc ý: “Họ nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng đưa Long Tâm cho họ, thật là nằm mơ giữa ban ngày, cho dù ta có phá hủy Long Tâm cũng sẽ tuyệt đối không để họ lấy đi.”
Hắn ta nói quá vội đến nỗi ho khan vài tiếng.
Sau một hồi lâu, hắn ta nói bằng giọng khàn khàn: “Cuối cùng ta không thể sống sót đến được chúc phúc chi địa, ta có lỗi với Vạn Thú đại lục, cũng có lỗi với kỳ vọng của đồng đội.”
“Nếu các ngươi có thể sống sót đến chúc phúc chi địa, ta muốn nhờ các ngươi mang theo niệm lực của ta đến đó, ta sẽ dùng tất cả sinh mệnh còn lại để lại một đoạn hồn phách, kiên trì đến khi hệ thống Thiên Mệnh đánh giá xong, còn về Long Tâm... thì coi như là phần thưởng cho các ngươi.”
Phần lớn những Thiên Mệnh giả tuyệt đối sẽ không tự nguyện tách niệm lực ra, vì như vậy niệm lực sẽ trở thành vật không chủ, có thể bị người khác cướp đoạt và hấp thụ.
Họ thà c.h.ế.t cũng không để cho người từ đại lục khác có được nhiều sức mạnh hơn.
Nhưng Cổ Viên muốn đánh cược một lần.
Chín người họ từng bước từ lục giai sơ kỳ leo lên, leo lên rất nhiều năm, hy vọng của Vạn Thú đại lục nằm trên vai họ.
Còn về việc nhóm người trước mặt này có tự ý hấp thụ niệm lực hay không, thì chỉ có thể xem ý trời.
“Nếu chúng ta có thể đến đó, chúng ta sẽ mang niệm lực của ngươi đi.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Khương Trúc, Cổ Viên cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười rất nhẹ, một lúc sau, hình dáng của hắn ta từ từ tan biến, dần dần chỉ còn lại một khối niệm lực.
Sau khi thu gọn niệm lực, Khương Trúc cúi đầu nhìn Long Tâm, không biết tại sao lại nhai lại một chút: “Các ngươi muốn chia thành tám phần, hay là trực tiếp mỗi người một miếng? Dù sao ta cũng không ngại.”
Tám người bị câu nói này làm cho giật mình, Trương Đồng lập tức giơ tay lên: “Ta ngại, tất cả chúng ta đều ngại.”
Cung Tiêu Tiêu do dự đề nghị: “Hay là chúng ta không nuốt sống, mà luyện thành đan dược thì sao?”
Khương Trúc sờ mũi, ngại ngùng nói: “Ôi đúng rồi, còn có thể luyện đan, xin lỗi ta quên mất.”
Mọi người: “…”
Kể từ lần trước nuốt sống con Hư Linh thất giai, có vẻ như Trúc Tử đã trở nên ngày càng hoang dã.
“Nhóm Sa Huyền đã rời đi ngay, có vẻ như phía sau cũng không còn gì tốt nữa, hay là bây giờ chúng ta cũng ra ngoài?”
“Được.”
Khi mọi người đang chuẩn bị rời đi, Khương Trúc đột nhiên nhìn thấy dòng nham thạch dưới đất đang chảy, và tất cả đều chảy về một hướng.
Dõi theo dòng nham thạch, phát hiện mặt đất đã nứt ra một khe hở.
“Chỗ này chắc hẳn là nơi trước đây nuôi dưỡng Long Tâm.”
Khương Trúc nhướng mày, nhìn về phía những người khác: “Hay là xuống xem thử?”
“Nếu không đi xem thì sao?” Huyền Tịch cân nhắc hỏi.
Khương Trúc nâng chân lên xoay một vòng trên không, đồng thời xoa cổ tay: “Huynh sẽ nhận được một chân không bóng, nếu may mắn còn được tặng thêm một bộ Hạ long thập bát chưởng.”
Huyền Tịch lập tức mỉm cười: “Xem, chắc chắn phải xem, ta tự xuống dưới, không cần làm phiền tiểu sư muội.”
Dưới ánh mắt của Khương Trúc, tám người tự nguyện nhảy xuống.
Dưới lòng đất quả nhiên có một không gian, tất cả dòng dung nham chảy xuống đều hội tụ về Long Cốt, những dòng dung nham kết hợp lại với nhau, màu sắc ngày càng rực rỡ, thoáng có chút giống như máu.
Khương Trúc thấy vậy vội lấy Long Tâm ra đặt lên trên rãnh của Long Cốt.
Ngay lập tức, trên Long Tâm tỏa ra một số khí tức và sức mạnh kỳ diệu, hòa quyện Long Cốt, Long Tâm và dung nham lại với nhau, dần dần hình thành một đài phun màu đỏ lấy Long Tâm làm trung tâm.
Những dòng dung nham chảy ra từ Long Tâm thực sự là Long Huyết sống, toàn bộ không gian tràn ngập Long khí.
“Đây chắc hẳn là khí tức cuối cùng của Cổ Thần Long, không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy, có thể đưa khí tức cuối cùng vào trong Long Huyết, khi Long Tâm bị lấy đi, khí tức còn lại sẽ nuôi dưỡng Long Huyết, khiến Long Huyết cũng sống dậy.”
Khương Trúc chỉ vào đài phun màu đỏ trước mặt nói: “Long Tâm và Long Huyết được nuôi dưỡng bằng cùng một khí tức, kết hợp lại thực sự đã tái hiện sức mạnh của khí tức đó, những sức mạnh này chắc chắn còn quý giá hơn cả Long Tâm.”
“Long Huyết không thể rời khỏi thân rồng, chúng ta không thể mang đi, dù sao chúng ta cũng đã tìm thấy không ít bảo bối trong mê cung Sâm Lâm, chắc cũng đủ để Tiêu Tiêu luyện đan, không bằng chúng ta tiếp tục bế quan trong này.”
Bạch Tử Mục nhìn ra ngoài cửa hang, nhắc nhở: “Nếu như nhóm Sa Huyền phát hiện Long Tâm mà Cổ Viên đưa cho họ là giả, không chừng sẽ quay lại.”
“Cơ duyên Long Huyết khó gặp khó cầu, từ bỏ là không thể, chúng ta sẽ dẫn dụ tất cả yêu thú vào mê cung Sâm Lâm để chặn đường, sau đó giấu kín nơi này, có thể bố trí thêm bẫy thì bố trí, nếu họ thực sự tìm đến cũng không sợ, tệ nhất là để lộ Hư Linh và hố đen.”
“Được.”
Chín người chia thành hai nhóm, một nhóm đi vào mê cung Sâm Lâm để bố trí, nhóm còn lại không chỉ dùng cấm chế và phù chú để ẩn giấu núi lửa, mà còn phong tỏa cửa hang.
Thu Vũ Miên Miên
Sau khi hoàn thành mọi thứ, chín người bèn tranh thủ thời gian bế quan tu luyện.