Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 454: Có ba người thì hai người mù chữ
Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:42:22
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không dựa vào ‘giết chóc’ để phán xét? Vậy dựa vào gì, thiên phú?” Lâu Song không hiểu.
Không ai nói cho nó về đại đạo, thế nên nó có một ảo tưởng về đại đạo, cho rằng thuận theo Thiên Đạo, thuận theo thiên địa mới là con đường phi thăng.
“Cái này mà cũng không biết, thật ngốc.”
Lâu Song nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn qua: “Ngươi muốn ăn đánh à?”
“Đánh đánh đánh, chỉ biết đánh, không hiểu thì không hiểu, ta không phải đang muốn dạy ngươi sao!”
Tịch Họa ho khan hai tiếng, đi đến trước mặt hai người, chắp tay sau lưng học theo dáng vẻ của trưởng lão Thông Trần.
Nói: “Một mạng, hai vận, ba công đức, bốn đạo tâm, năm nhân quả. Một và hai là không thể thay đổi, trong ba thứ phía sau, quan trọng nhất là đạo tâm, tiếp theo là nhân quả, rồi đến công đức.”
Tịch Họa nhìn nó một cách khó hiểu, bĩu môi nói: “Tất nhiên là, ngươi không phải là Phật tu, không có công đức gì cả.”
“Đúng vậy, nếu chỉ dựa vào ‘giết chóc’ để phán xét, thì sẽ không có sát đạo này, đạo tâm và nhân quả mới là chìa khóa để phi thăng.”
Minh Huệ nở nụ cười: “Lão tông chủ đã nói, nhân quả thực ra cũng rất huyền bí, một số ít thậm chí có thể liên quan đến kiếp trước kiếp này.”
Lâu Song gật đầu, thầm ghi nhớ những lời này trong lòng.
“Nhanh lại đây, Đức Ngộ đại sư còn để lại một quyển sách này!”
Chớp mắt, Tịch Họa đã chạy đến bên ngai vàng, đang cầm một quyển sách cổ vẫy tay về phía họ.
Minh Huệ và Lâu Song nghe xong thì vội vàng bước nhanh đến.
“Ngô đạo tống linh… cái này có nghĩa là gì?” Tịch Họa rất nghiêm túc cầm quyển sách, đọc từng chữ từng chữ trên đó.
Minh Huệ lại gần xem, cười mãi một lúc mới chịu sửa cho nó: “Cái gì mà tống linh, chữ này đọc là nghịch, cái này gọi là ngô đạo nghịch linh!”
Lâu Song phì cười một tiếng.
Tịch Họa: “…”
“Ta có biết nhiều chữ đâu.”
Minh Huệ cười không ngớt: “Sư huynh không phải đang dạy ngươi sao?”
“Huynh ấy còn chưa dạy đến những chữ phức tạp như vậy, mà thôi, Minh Huệ cười thì cũng được, Lâu Song, ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ngươi biết chữ?”
Lâu Song: “…”
“Ha, thấy chưa, nàng ta cũng không biết, chắc chắn là chữ này quá khó rồi.”
Trong ba người lại có hai người mù chữ, tiếng cười Minh Huệ càng lớn hơn nữa.
Cười một hồi, chỉ thấy hai người đối diện một người chống hông, một người khoanh tay trước ngực, đều nhìn cậu bé với ánh mắt c.h.ế.t chóc.
Minh Huệ xoa xoa mũi, ngượng ngùng im lặng: “Hay là, chúng ta xem quyển sách này nói gì đi?”
Cậu bé ho nhẹ một tiếng, đọc: “Ngô đạo nghịch linh, người đi ngô đạo, phản linh tu, nghịch tiên đạo, phản thân hữu, diệt sư đồ, ngô từ ngàn vạn người c.h.é.m g.i.ế.c mà ra, sáng tạo đạo này độc đáo...... Nay phi thăng trong tầm mắt, còn ghi nhớ sách này, để hậu nhân thừa âm.’’
“Vậy nói quyển sách này không có ích gì cho chúng ta, Vạn Phật Tông chúng ta đâu có yêu Phật.” Tịch Họa nghe xong thì không còn hứng thú, bước nhanh sang bên cạnh xem những thứ khác.
Minh Huệ không vui mà sửa lại cho nó: “Yêu Phật là yêu Phật, tà Phật là tà Phật, đây là hai chuyện khác nhau. Nhưng dù sao đi nữa, những công pháp và kinh nghiệm tu luyện ghi lại trên quyển sách này đối với chúng ta đều không có ích.”
Kinh nghiệm tu luyện và công pháp?
Lâu Song lập tức hỏi: “Phật tu tẩu hỏa nhập ma có gì khác với Phật tu bình thường của các ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-454-co-ba-nguoi-thi-hai-nguoi-mu-chu.html.]
Minh Huệ: "Có lẽ lực lượng tu luyện không giống nhau, suy cho cùng sau khi tẩu hỏa nhập ma linh lực biến thành tà linh lực, loại linh lực đó sẽ bạo ngược hơn linh lực bình thường một chút, sẽ xâm nhập tâm trí con người, tà vật cũng vì tà linh lực mà bị mọi người kêu gọi tiêu diệt."
Tịch Họa không quay đầu nói: "Ngươi hỏi rõ ràng như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi đã nghĩ thông rồi, không muốn tu luyện ma khí mà muốn đi theo con đường Phật tà của Đức Ngộ đại sư này?"
Nói xong, nó quay lại gật đầu một cách nghiêm túc: "Nhưng tà linh lực này cũng có chút tương tự với ma khí của các ngươi, ngươi cũng coi như là người lão luyện rồi, không sợ lạ lẫm ha."
Tịch Họa luôn chờ người đối diện nổi giận, kết quả chờ nửa ngày sau cũng không có động tĩnh.
Nó nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Lâu Song đứng ngây ra đó với vẻ mặt trầm tư.
"Cuốn sách này vẫn để ở đây thì tốt hơn, chờ người có duyên với nó."
Thu Vũ Miên Miên
Minh Huệ vừa nói vừa muốn bỏ cuốn sách cổ trở lại, kết quả giữa chừng đã bị Lâu Song nhận lấy.
Nó nhìn hai người họ nói: "Ta muốn, ta chỉ cần cuốn sách này, những thứ khác thuộc về các ngươi."
"Ô, không phải bị ta nói trúng rồi chứ, ngươi không còn trung thành với Ma Tam nữa à?" Tịch Họa lộ ra một chút cười cợt.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Lâu Song lập tức thay đổi, lạnh lùng phản bác: "Ta đã nói ta không có quan hệ gì với Ma Tam, cuối cùng còn muốn ta nói mấy lần nữa?!"
Có lẽ giọng điệu của nó chứa đựng một chút tức giận thật tâm, khác hoàn toàn với những lúc khác, Tịch Họa lập tức ngừng cười đùa, Minh Huệ cũng không cười nữa.
Bầu không khí trong hang động trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
"Các ngươi nhanh lên, lấy xong chúng ta đi thôi."
Lâu Song không nhìn họ nữa, một mình cầm sách đi sang bên kia lật xem.
Tịch Họa nhìn bóng lưng nó một lúc: "Nàng ta sao vậy, tự dưng lại giận dữ như thế, ma khí không phải do Ma Tam giúp nàng ta tu luyện sao? Trước kia bảo nàng ta đừng làm ma tu nàng ta còn trách chúng ta nhiều chuyện nữa. Chẳng lẽ Ma Tam đối xử không tốt với nàng ta, đánh nàng ta rồi?"
Minh Huệ nhún vai, lắc đầu cũng không biết lý do bên trong.
Qua một lúc nữa, Tịch Họa tò mò ngẩng đầu lên: "Không đúng, nàng ta không biết chữ, nàng ta đang lật xem cái gì ở đó nhỉ?"
Minh Huệ vừa ôm bụng cười vừa đi về phía Lâu Song: "Không biết, vẫn để ta đi đọc cho nàng ta nghe nhé hahaha."
Thực ra việc tu luyện công pháp không nhất thiết phải biết chữ hay không, những cuốn sách này thường có một phần hồn còn lại của các bậc tiền bối để lại cho việc luyện tập công pháp.
Nhưng Lâu Song là một ma tu, không có linh lực để kích hoạt.
“Dù là tà linh lực, vậy cũng hoàn toàn khác với ma khí. Ma khí thì bá đạo, tu luyện mà có sai sót thì dễ dàng đi vào ma đạo, giống như nhóm ma tu đó…” Minh Huệ dừng lại một chút.
Cậu bé không biết phải khuyên nhủ Lâu Song thế nào, tiểu sư muội đã nói rằng người giả vờ ngủ thì không thể đánh thức.
“Là những đồng bạn đã cùng sinh tử, ta chỉ có thể cảnh báo ngươi, hiện tại ngươi mang Ma Cốt và ma khí, vẫn không thể tùy tiện tu luyện công pháp.”
Lâu Song gật đầu, không nói gì.
Minh Huệ nhìn vào cuốn sách trong tay, nâng tay kích hoạt linh lực, trong động phủ lập tức xuất hiện một bóng hình.
Từ lúc nhập môn đến quá trình tu luyện, rồi đến những điểm mấu chốt trong tu luyện... bóng hình đó dạy rất chi tiết.
Thấy Lâu Song nghe rất chăm chú, Minh Huệ và Tịch Họa nhìn nhau, lặng lẽ tìm kiếm những bảo vật trong động phủ.
Họ không phải là Nguyên Anh kỳ, không thể bay trên không, nhưng may mắn là trong động phủ có không ít linh khí.
Vài ngày sau, vào một đêm trăng sáng sao thưa, ba bóng đen từ dưới vách đá bay lên.
Lâu Song không dừng lại lâu, sau khi che mặt bằng vải, quay người chạy về hướng Thượng Ma Tông, Minh Huệ và Tịch Họa cũng lặng lẽ chạy theo hướng ngược lại.
Trong Thượng Ma sơn dường như lại đông đúc hơn không ít, Linh tu bên ngoài đang bắt giữ ma tu, trong tông môn thì không thể ở lại, vì vậy bây giờ hầu hết ma tu đều sống trong núi.