Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 452: Ba ngày không đánh, leo nóc nhà lật ngói
Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:40:36
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mê cung Sâm Lâm u ám và tĩnh lặng, bỗng nhiên một luồng niệm lực nổ tung.
Khương Trúc bị đánh bay từ giữa không trung được Minh Nhã Quân và Cung Tiêu Tiêu đỡ hai bên, ba người cùng lùi lại vài bước mới dừng lại được.
Khi đã đứng vững, Khương Trúc đẩy đẩy Hư linh trong tay: “Đi, ăn niệm lực của nó đi.”
Hư linh đã sớm chảy nước miếng, từ trong tay áo nàng chui ra, lập tức phình to lên, “vù” một tiếng lao vào người con niệm thú phía trước.
Nhờ sự khiêu khích có chủ ý của Khương Trúc, niệm thú đó hiện tại bị mấy người Tiêu Trường Phong giữ chặt, không thể động đậy.
Đây là niệm thú mà họ đã chọn, chỉ ở thất giai trung kỳ, còn canh giữ một dây leo Hắc Tâm Vương trĩu quả.
Thời gian qua, họ luôn tìm kiếm niệm thú thất giai trong mê cung Sâm Lâm để luyện tập và cướp bảo vật.
Nhưng dù là niệm thú thất giai, chín người họ hợp sức chiến đấu cũng chỉ có thể vừa đủ khống chế nó, rồi để Hư linh lao lên cắn xé.
Khi Hư linh tiêu hao con niệm thú thất giai đến lục giai đỉnh phong, thì dễ đối phó hơn.
Hư linh như thường lệ vùi đầu cắn xé, mỗi lần cắn một miếng thịt m.á.u đều kéo theo một đợt niệm lực.
Chốc lát, trên người con niệm thú thất giai bỗng phát ra một luồng hắc quang, sau đó niệm lực của nó liên tục tăng lên, cho đến khi đạt đến thất giai đỉnh phong.
“Sao nó lại thế này? Dùng thuốc à?”
“Không biết, nhưng thực lực của nó đã tăng lên đến thất giai đỉnh phong, chúng ta e rằng không khống chế được nữa.”
“Gào…”
Chỉ nghe một tiếng gầm vang, thân thể thú mạnh mẽ vặn vẹo, lập tức làm niệm lực đang bị giam cầm xao động, mấy người Tiêu Trường Phong ở đầu niệm lực bị ném bay ra ngoài không thương tiếc.
Nếu là niệm thú thất giai trung kỳ trở xuống, họ còn có thể cố gắng, nhưng lên cao hơn thì khoảng cách cảnh giới quá lớn.
Bạch Tử Mục ho ra vài ngụm máu, từ dưới đất bò dậy, ngẩng đầu thấy một đám Hư linh từ cái hố đen lao ra, cùng con niệm thú thất giai gầm gừ nhau.
Chín người tụ lại, lặng lẽ giữ khoảng cách quan sát.
Mục Trì sờ cằm bình luận: “Đám Hư linh này có vẻ mạnh lên không ít.”
Huyền Tịch nói: “Đương nhiên, trước đó chúng đã ăn hai con bát giai, mặc dù dưới sự tấn công của con niệm thú thất giai đã c.h.ế.t một số, nhưng nhìn thế này, thắng cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
“Cắn m.ô.n.g nó, cắn đuôi nó, ăn sạch nó đi!”
Mấy người vui vẻ cổ vũ, nhưng Khương Trúc lại nheo mắt, cảm thấy có điều gì không ổn.
Trong đám Hư linh hình như có hai con đã vượt qua thất giai.
Chẳng lẽ là hai con đã được đưa vào không gian của Sa Huyền?
Đám Hư linh cắn nuốt gần hết con niệm thú thất giai “a u a u” gào thét, hai con thất giai đột nhiên quay đầu nhìn Khương Trúc, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo và sâu thẳm.
Khương Trúc hơi nhíu mày, lúc này mấy người Tiêu Trường Phong cũng phát hiện ra điều không ổn.
“Chờ chút, sao chúng lại lao về phía chúng ta?”
“Chết tiệt, Trúc Tử, con của ngươi sắp nổi loạn rồi!”
“Lấy oán trả ơn, tiểu gia ta không ao giờ tìm đồ ăn cho các ngươi nữa!”
Những Hư Llinh dường như lấy hai con thất giai làm đầu, dưới tiếng gào thét của chúng, dần dần bao vây chín người ở giữa, tất cả Hư linh đều háo hức tiến lại gần, thậm chí có vài con đã mở miệng bắt đầu chỉ trỏ.
Chín người chỉ có thể tựa lưng vào nhau, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào chúng, vừa đánh đuổi những Hư linh đang quấy rầy mình.
Ngay khi chúng chuẩn bị xông lên, một Hư linh khác lao vào giữa, chắn trước mặt nhóm người Khương Trúc, gầm gừ với những Hư linh xung quanh “a u a u”, hai Hư linh thất giai cũng tru lên đáp lại.
Huyền Tịch híp mắt lại nói: “Hình như chúng đang cãi nhau.”
Bạch Tử Mục tỏ ra nghiêm túc: “Chỉ có Hư linh đi cùng Trúc Tử bảo vệ chúng ta, cảm giác có chút nguy hiểm.”
Khương Trúc nói: “Trương Đồng, ngươi dùng Thiên Võng Tráo để ngăn những Hư linh khác bên ngoài trước.”
Trương Đồng không nghĩ ngợi nhiều bèn gật đầu, vui vẻ nói: “May mà đám Sa Huyền đầu đất kia đưa cho chúng ta nhiều bảo bối, giờ đúng lúc phát huy tác dụng lớn.”
Mục Trì nhiều chuyện hỏi một câu: “Trúc Tử, ngươi định làm gì?”
Khương Trúc nở một nụ cười: “Quyết đấu, hai con mạnh nhất, đã trở thành tHư linh Hư linh, ta cùng tiểu Hư linh diệt hết chúng, khôi phục phong độcủa người làm nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-452-ba-ngay-khong-danh-leo-noc-nha-lat-ngoi.html.]
Trương Đồng vừa nghe lập tức phấn khởi giơ tay lên: “Ủng hộ, đứa trẻ ba ngày không đánh, sẽ leo lên mái nhà lật ngói, ta đến giúp ngươi.”
“Không cần, các ngươi không quen với chúng, ta đến là được.”
Khương Trúc xoa xoa cổ tay, cong khóe miệng đi về phía hai Hư linh thất giai đó.
“Quả thực đã lâu không được thưởng thức món ngon.”
Những Hư linh bên ngoài đang náo động không yên, liên tục va chạm vào lớp Thiên Võng Tráo, Khương Trúc bên trong đang chiến đấu với hai Hư linh thất giai, còn tám người khác đứng xem.
Hơi thở của Khương Trúc gấp gáp, chăm chú nhìn vào Hư linh đối diện, nhưng ánh mắt lại lướt qua hai Hư linh đang giao chiến ở bên kia.
Hư linh đi theo nàng chỉ là lục giai lúc này đang bị một trong hai Hư linh thất giai quấn lấy, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, rồi lại bị đập vào vách Thiên Võng Tráo.
Nó bị Hư linh thất giải áp chế chặt chẽ, lại bị cắn mất một phần niệm lực, miệng phát ra tiếng kêu "a u a u".
Hư linh ở trước mặt há miệng lớn, bay vút về phía nàng, niệm lực thất giai kéo theo ánh sáng phía sau nó.
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc cũng lập tức hành động, vào khoảnh khắc hai bên sắp va chạm, niệm lực màu vàng từ chân nàng bùng lên.
“BÙM”
Niệm lực của hai bên chỉ giằng co trong nháy mắt, giây tiếp theo, chỉ thấy một hình bóng mờ nhạt đột ngột né sang một bên, Hư linh kia lập tức lao vào khoảng không, trong khi Khương Trúc đã bay thẳng về phía sau.
Hai Hư linh đang giao đấu chưa kịp phản ứng, một trong số chúng đột ngột bị đá bay ra ngoài, nó còn chưa kịp đứng dậy đã cảm thấy một cơn đau c.h.ế.t người khiến nó không thể không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thấy cảnh tượng khó tin trước mắt, tám người đứng thẳng người, mắt tròn xoe miệng há hốc.
Khương Trúc và Hư linh lục giai một trái một phải kiên quyết giữ chặt Hư linh thất giai, há miệng cắn xé.
Một người một Hư linh giống như tên vô lại, không đánh trực diện, hai người hợp sức bắt một con, cắn xuống mà không cần nhai, cứ thế nuốt chửng luôn.
“Không phải, Trúc Tử sao lại cắn được...?” Cằm của Trương Đồng suýt rơi xuống đất.
Mục Trì nói lầm bầm: “Đúng là đã mở tiệc thịt rồi.”
Biểu cảm của Minh Nhã Quân và Cung Tiêu Tiêu chỉ có chút kinh ngạc, còn Huyền Tịch và Thiền Tâm thì hoàn toàn ngây ra.
Trước đây tiểu sư muội còn nướng một chút, rắc chút gia vị, giờ đã tiến hóa đến mức cắn sống như thế này rồi.
Hôm nay cắn sống Hư linh, ngày mai có khi nào cắn sống niệm thú, về nhà có khi nào cắn sống linh thú Ma tộc không?
Nếu trưởng lão Thông Trần biết được...
Huyền Tịch không dám nghĩ tiếp, nhìn về phía Thiền Tâm cầu xin an ủi: “Chắc không phải do chúng ta gây ra chứ?”
Thiền Tâm trầm tư: “Hư linh chỉ là thể linh, không tính là ăn thịt thú, mà tiểu sư muội biết chừng mực, sẽ không tùy tiện cắn người, vấn đề không lớn.”
“Đây là đệ nói đó, về nhà nếu muội ấy gây ra chuyện gì nghiêm trọng, đệ phải chịu trách nhiệm.”
Thiền Tâm: “...”
Tình nghĩa đâu rồi? Khí phách đâu rồi? Trách nhiệm lại ở đâu rồi?