Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 450: Đi theo đám đông, luôn luôn đúng đắn!
Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:39:45
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn vào mảnh đất bên cạnh đã hoàn toàn trống trơn, Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân ngơ ngác.
Cái này cũng phải thu hoạch sao?
Sau đó lại nhớ đến câu nói của Sa Huyền "dù là bảo bối gì, trước tiên các ngươi cứ bỏ vào không gian cho ta", ngay lập tức không còn chút do dự nào.
Đi theo đám đông, luôn luôn đúng đắn!
Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân xắn tay áo lên, quyết tâm làm việc hết mình.
Trong khi đó Khương Trúc bên này vẫn chưa nhận ra đồng đội đang thu hoạch đất, nàng bỗng nảy ra một ý tưởng hay.
Nếu không gian này đã chứa nhiều niệm thú con như vậy thì việc lén lút bỏ vào hai con Hư linh cũng hợp lý chứ nhỉ?
Con của mình luôn cần thức ăn mà.
Khương Trúc đứng thẳng dậy duỗi lưng một cái, rất tự nhiên mà liếc nhìn ra sau, rồi nhanh chóng kéo ra hai con Hư linh từ hố đen ra và cho vào không gian.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gọi từ phía sau.
"Đã thu hoạch xong chưa?" Sa Huyền hỏi.
Chín người đồng loạt quay lại, cười tươi gật đầu mạnh.
Sa Huyền vô tình nhìn thấy mảnh đất phía sau bị thu hoạch đến mức trơ trọi, ngẩn người một lúc.
"Làm tốt lắm, có vẻ như các ngươi không bỏ sót món bảo bối nào, bầy niệm thú kia chắc cũng sắp quay lại, chúng ta đi tới trước một chút, chờ chúng."
Nhóm người Khương Trúc gật đầu như băm tỏi.
Trong khu rừng yên tĩnh, mười mấy người đi bộ, trong đó có tám người đi trước một chút, giữa hai nhóm có một khoảng cách.
"Thế nào, các ngươi có phục không? Tiểu gia thu hoạch nhiều nhất!" Mục Trì mím môi, đắc ý hừ hừ.
Trương Đồng không phục: "Sao chỉ có mình ngươi thu hoạch nhiều nhất, mặc dù ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể nói bừa."
Mục Trì: "Thì vốn là tay ta nhanh nhất, không thấy bên đất của ta đã hạ xuống một lớp lớn rồi sao!"
Trương Đồng: "Thế đất của ta cũng hạ xuống một lớp lớn đấy, ta còn thu hoạch không ít kiến và bọ hung nữa."
Mục Trì: "Hứ, nói như thể ai cũng không thu hoạch vậy, ta còn thu hoạch cả châu chấu nữa."
Bạch Tử Mục: "Ta cũng có tham gia, ta đã thu hoạch cả lớp cỏ."
Tiêu Trường Phong: "Ta cũng có thu hoạch."
Minh Nhã Quân: "Ta và Tiêu Tiêu cũng tham gia thu hoạch."
"Chờ đã, chờ đã, mọi người thu hoạch cỏ và bọ hung làm gì vậy?
Khương Trúc thực sự nghe mà ngơ ngác: "Cỏ cũng tính là bảo bối sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ rõ ràng của Khương Trúc, Trương Đồng lập tức thu lại nụ cười, mở miệng hỏi: "Không phải ngươi muốn thu hoạch sao?"
Mặt mày Khương Trúc đầy vẻ khó hiểu: "Ta bảo các ngươi thu hoạch cỏ hồi nào vậy, ta chưa bao giờ nói câu đó."
Mọi người: "…?"
Thu Vũ Miên Miên
Tám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng đều nhìn về phía Trương Đồng.
Đúng vậy, chính hắn ta là người khởi xướng!
Trương Đồng nghiến răng nói: "Ngươi và Huyền Tịch, Thiền Tâm ở đó âm thầm mưu tính, chẳng phải là để lừa người sao?"
Thiền Tâm lặng lẽ giải thích: "Chúng ta muốn lừa, nhưng đó là để gom niệm thú con, có thể thu hút niệm thú đến."
Huyền Tịch sờ mũi, cười khổ hai tiếng bổ sung: "Các ngươi gom bọ hung với cỏ làm cái gì, chắc chỉ có tác dụng khiêu khích thôi."
Trương Đồng: "…"
Những người khác: "…"
Tám người lén lút dùng ánh mắt nhìn về phía Sa Huyền đang đi ở phía sau, quay đầu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-450-di-theo-dam-dong-luon-luon-dung-dan.html.]
"Vậy nếu chúng ta bị phát hiện thì chẳng phải c.h.ế.t chắc rồi sao?"
Khương Trúc không chút nương tay gật đầu: "Và còn c.h.ế.t rất thảm nữa."
Nàng chuyển giọng nói, lại nói: "Nhưng không sao đâu, trong thời gian ngắn họ sẽ không mở không gian, hơn nữa, trong không gian của họ có nhiều bảo vật, một lúc lâu cũng không chú ý đâu. Hơn nữa ta cũng không định tiếp tục đi theo họ nữa, đi theo họ tuy an toàn hơn, nhưng không kiếm được một đồng nào, không đáng."
Trương Đồng vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Vậy chúng ta có kế hoạch gì?"
Khương Trúc vẫy tay gọi họ lại, hạ giọng nói kế hoạch với họ.
Một nhóm người vừa đi vừa gom, gần đến trung tâm mê cung, thì cuối cùng cũng bùng nổ.
Từ xa một trận địa chấn vang dội, hơn nữa xem độ rung lắc dường như đang nhanh chóng tiến lại gần họ.
Tám người Khương Trúc lại phát huy bản năng nhút nhát, trong nháy mắt đều trốn sau lưng Cổ Viên, hận không thể cách xa Sa Huyền đến tám trượng.
Lúc này Sa Huyền không có thời gian để tính sổ với họ, cũng không có tâm trí đoán ý nghĩ của nhóm lục giai này.
Một nhóm lớn niệm thú điên cuồng chạy tới nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Đưa mắt nhưng không nhìn thấy điểm cuối của đàn niệm thú, toàn bộ sáu người Sa Huyền đều ngây cả người.
Không phải, nhiều như vậy sao?
Khương Trúc núp ở phía sau hơi bĩu môi, khoanh tay quan sát sắc mặt của vài người, trong lòng thầm vui mừng.
Đến đi đến đi, nhiều thêm chút nữa đi.
Ai bảo các ngươi không chia cho chúng ta một bảo vật nào!
Ai bảo các ngươi đẩy chúng ta đi dò đường!
Ai bảo các ngươi đe dọa chúng ta!
Trước mặt có quá nhiều niệm thú, lục giai, thất giai, bát giai đều có cả, giống như một đợt thú triều nhỏ, mọi người không dám chậm trễ, quay đầu chạy trốn.
Mặc dù mấy người Khương Trúc chạy không nhanh bằng họ, nhưng họ không phải là mục tiêu của niệm thú.
Mỗi khi thấy niệm thú sắp đuổi kịp, ngay lập tức đổi đường nhỏ mà chạy, đợi khi thoát khỏi lại hội hợp với nhau, chạy phía sau thỉnh thoảng còn có thể báo cho niệm thú biết nữa.
Chạy một lúc lâu, không biết ai đã lấy ra một pháp bảo che giấu thân hình và khí tức, lúc này mới có thể dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.
Nhìn những niệm thú không chịu rời đi mà vẫn quanh quẩn gần đó, Sa Huyền đang suy nghĩ xem có nên đẩy một hai người ra ngoài để tranh thủ thời gian không.
Ai ngờ Khương Trúc tự xung phong nói: "Như thế này thì chúng ta sớm muộn cũng chết, hay là ta ra ngoài thu hút chúng, các ngươi chạy trước đi."
“Ta đi cùng ngươi.” Trương Đồng nhanh nhẹn nói.
Nhìn hai người trẻ tuổi vô tư, trong lòng Sa Huyền thoáng có chút cảm giác tội lỗi, nhưng chỉ là một chút thôi.
“Trong đám niệm thú đó có hai con bát giai sơ kỳ, với sức mạnh của các ngươi e rằng không chạy được lâu.”
Hắn ta nhanh chóng lấy ra một cái tháp nhỏ, nói: “Đây là bảo bối Kim Chú Tháp bát giai, có thể chống đỡ ba lần tấn công toàn lực của bát giai, chúng ta cũng không còn nhiều bảo vật cao cấp, nên khi các ngươi chạy thì hãy cẩn thận một chút.”
Tốt nhất là chạy lâu hơn một chút, kéo xa ra một chút.
Khương Trúc kéo mãi không được cái tháp bảo, ngẩng đầu chân thành nói: “Đa tạ, chúng ta sẽ chạy nhanh hơn.”
Câu cảm ơn này là thật lòng, nàng thề.
Trong lòng Sa Huyền cực kỳ không nỡ, bảo bối như Kim Chú Tháp dưới cửu giai được coi là vô địch, ngay cả hắn ta cũng không có nhiều, những bảo vật tìm được trong rừng đen không thể so với món này.
Nhưng không còn cách nào, cuối cùng cũng phải dứt khoát buông tay.
Bên cạnh đó, những Thiên Mệnh giả thất giai đỉnh phong, mỗi người đưa cho Trương Đồng một bảo bối, dù không bằng Kim Chú Tháp nhưng cũng là tốt nhất, chỉ hy vọng hai người họ có thể dẫn niệm thú đi xa hơn một chút.
Khương Trúc và Trương Đồng nhét bảo bối vào người, quay người rời đi, như thể đã quyết tâm điều gì đó...
Một đám niệm thú đuổi theo sau họ, đủ loại niệm lực liên tiếp nổ tung, thật sự rất đáng sợ.
Trương Đồng bị niệm lực đánh bay xa, không dám xoa mông, bò dậy tiếp tục chạy.
“Không được, niệm thú quá nhiều, nếu tiếp tục như vậy chúng ta thật sự sẽ phải hy sinh.”