Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 449: Trò vặt, tay nhanh hơn ta không?

Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:38:57
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 449: Trò vặt, tay nhanh hơn ta không?

Đi dọc theo thân thể của Cổ Thần Long, rất nhanh bọn họ đã đi đến rìa mê cung rừng đen ở phần bụng. Vừa bước vào nơi này, tất cả giác quan đều bị hạn chế trong phạm vi ba mét xung quanh.

“Cuối cùng cũng đến được vùng đất nuốt vàng, đây là nơi thường xuyên nuốt nhiều vàng nhất, hầu hết các bảo vật mà con thần long hút vào đều ở khu vực này, đồng thời đây cũng là nơi tụ tập của đủ loại sinh vật.”

Sa Huyền nói xong, ánh mắt liếc sang bên cạnh một cái.

Nhóm người Khương Trúc bị đẩy lên phía trước để dò đường, Cung Tiêu Tiêu thì được ưu ái đi ở phía sau cùng bọn họ.

Ánh sáng trong rừng u ám đến mức khiến mọi thứ xung quanh trở nên tăm tối như mực.

“Vãi!” Khương Trúc ở phía trước bất ngờ kêu lên một tiếng ngắn ngủi.

Cổ Viên còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tám người đã vội vàng né tránh ra sau lưng họ bằng một tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp,.

Ngay giây tiếp theo, một đàn dơi khát m.á.u bay ra từ bên trong.

Mọi người bị dọa đến sắc mặt hơi biến đổi, lập tức phát ra niệm lực.

Cho đến khi đàn dơi khát m.á.u rơi xuống từng mảng, Sa Huyền mới thở phào nhẹ nhõm rồi lạnh lùng nhìn về phía tám người đang trốn ở cuối cùng, quát: “Dò đường mà cũng không làm tốt, các ngươi còn có ích gì đây?”

Mỗi lần gặp phải chút chuyện, mấy người này đều chạy nhanh hơn cả họ, như thể sợ quần áo dính phải một vết bẩn nhỏ.

Khương Trúc cúi đầu nịnh nọt: “Thực lực chúng ta quá yếu, lại nhát gan sợ chết, so với các bậc cao thủ thì chắc chắn không thể sánh bằng. Đối với các vị mà nói, chẳng phải những con yêu thú bình thường này chỉ cần vung tay một cái là xong sao?”

Thu Vũ Miên Miên

Nhóm người Tiêu Trường Phong ở bên cạnh ra hiệu cho Trương Đồng một cách kín đáo.

Trương Đồng hoàn toàn không nhìn thấy, đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, vẻ mặt chân thành.

“Đúng vậy đúng vậy, chiêu thức vừa rồi của các vị thật lợi hại, chúng ta hành động thuần thục như vậy cũng nhờ có các vị bảo vệ tốt, có cảm giác an toàn. Đại lão không hổ là đại lão, thật là ngầu!”

Minh Nhã Quân bọn họ thất vọng thở dài, lặng lẽ cúi đầu.

Vốn dĩ lúc nghe Khương Trúc nói, cơn giận của Sa Huyền vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, giờ đây lại bùng lên dữ dội.

Giận dữ nói: “Các ngươi cần cảm giác an toàn làm gì, chúng ta không phải là thị vệ của các ngươi! Mau lên phía trước dò đường, nếu còn dám chạy, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”

“Được rồi được rồi, đi ngay đây.”

Tám người lập tức xô đẩy nhau chạy về phía trước, khi đi qua trước mặt Cổ Viên và Cung Tiêu Tiêu còn nháy mắt với họ.

Cung Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Cổ Viên không biểu cảm, cúi đầu , cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn cong lên.

Đi được một lúc, rõ ràng con đường phía trước đã có sự thay đổi, đất dưới chân đã hoàn toàn chuyển sang màu đen.

Ngay tại cửa vào chính thức của mê cung rừng đen có không ít bảo vật nằm rải rác.

Dù không phải là những bảo vật tốt nhất, nhưng đồ miễn phí thì không lấy thì thật uổng.

Một Thiên Mệnh giả thất giai đỉnh phong nhìn về phía Cổ Viên: “Trước đây ngươi đã nói, Hỗn Độn Thạch thuộc về ngươi và ngươi sẽ không tranh giành bảo vật trong mê cung này với chúng ta.”

“Ta nói là các ngươi chọn trước rồi ta chọn sau, ta đâu có nói là ta không lấy.”

Cổ Viên nói xong, thân hình khổng lồ cúi xuống, lần lượt nhặt những thứ trên mặt đất vào không gian lưu trữ của mình.

Sáu người còn lại chỉ chăm chăm vào việc thu thập bảo vật của mình, không hề có ý định chia sẻ với ai.

Chín người Khương Trúc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Trương Đồng nhìn mà mắt đỏ lên.

Nhóm người này thật sự không cho họ một món nào!

Ở đây nhiều bảo vật như vậy, nếu không tìm cách tách họ ra thì e rằng sẽ chỉ là chân sai vặt mà thôi.

Khương Trúc suy nghĩ một chút.

Cũng không biết giao long bát giai bị hút vào hố đen đã bị ăn sạch sẽ chưa, nếu không thì nàng thật sự không dám tùy tiện mở hố đen ra, nhưng bây giờ vẫn phải giải quyết vấn đề vòng tay trước đã.

Đợi sáu người Sa Huyền nhặt bảo vật xong, mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Người dẫn đầu là Khương Trúc, hai tay chồng lên trước ngực, âm thầm đẩy đẩy Hư Linh nhỏ trong tay áo.

Hư Linh nhỏ lập tức bám lên cổ tay của Khương Trúc, bắt đầu từ từ gặm nhấm vòng tay. 

Trong mê cung rừng đen có rất nhiều ngã rẽ, Sa Huyền cũng không cách nào xác định được phương hướng, chỉ có thể lần lượt đi từng đường một.

Tuy nhiên họ khá may mắn, mặc dù trên đường gặp không ít niệm thú, nhưng do trong nhóm có nhiều cao thủ, cộng thêm đám người Khương Trúc cũng rất thông minh nên trong thời gian ngắn không có ai thiệt mạng.

Khương Trúc theo sát đám đông, ẩn nấp ở một góc tối thấy hai Thiên Mệnh giả thất giai lấy một chiếc đĩa hương chạy ra ngoài, chưa đầy mười lăm phút đã dẫn dụ tất cả niệm thú canh giữ đi xa.

Khi thấy phía xa không còn động tĩnh gì, Sa Huyền lập tức dẫn những người khác lao về phía báu vật.

Niệm thú canh giữ ở đây rất nhiều, đương nhiên báu vật cũng rất phong phú, chất thành nhiều đống nhỏ như núi. Thậm chí Sa Huyền còn đưa cho mỗi người trong đám Khương Trúc một pháp khí không gian.

Đúng vậy, là để giúp bọn họ lấy báu vật.

Pháp khí trong tay mấy người Khương Trúc là không gian con, đồ vật bỏ vào sẽ tự động chuyển vào không gian mẹ.

Không gian mẹ thì tất nhiên là ở trong tay sáu người Sa Huyền rồi.

“Không biết là ai phát minh ra cái thứ thiếu đạo đức này, lại còn có cả không gian mẹ con như vậy nữa chứ, thật đúng là lừa đảo mà.”

Trương Đồng vừa chứa đồ vừa lầm bầm chửi rủa, thỉnh thoảng Mục Trì cũng phụ họa vài câu.

Khương Trúc sờ sờ đồ vật bên cạnh, mắt liếc về phía những con niệm thú con nằm ở góc tối.

Không biết ba con niệm thú con kia thuộc giống gì, mắt to và đỏ, cứ tò mò nhìn nàng mãi.

Khương Trúc lẩm bẩm một điệu nhạc, quay đầu nhìn trái nhìn phải, miệng thì thầm: “Ôi, đây quả là báu vật vô giá.”

Sa Huyền ở xa không thèm ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng nói: “Dù là báu vật gì thì ngươi cứ bỏ vào không gian cho ta, ta cảnh cáo các ngươi, nếu để ta phát hiện các ngươi giấu giếm thứ gì thì đừng trách ta không khách sáo.”

Khương Trúc cười đáp: “Đương nhiên rồi, chúng ta cũng không dám tham lam.”

Nói xong nàng lập tức giật lấy không gian của Huyền Tịch bên cạnh, và bỏ ba con niệm thú con kia vào trong không gian với tốc độ nhanh như chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-449-tro-vat-tay-nhanh-hon-ta-khong.html.]

Thiền Tâm: “?”

Huyền Tịch: “?”

“Ha, ta biết rồi, muội muốn hãm hại ta đúng không? Tiểu sư muội, lần này ta thật sự học khôn…”

Khương Trúc vội vàng tát hắn ta một cái: “Tam sư huynh, huynh điên rồi à, giờ này mà ta hãm hại huynh làm gì!”

Quay đầu thấy bên đó không có phản ứng, nàng lập tức nghiến răng: “Không gian này của ta liên thông với Cổ Viên, còn của huynh liên thông với Sa Huyền. Nếu muốn lừa người thì phải có phân biệt nặng nhẹ chứ.”

Huyền Tịch bị mắng như một con ch.ó ngốc, liên tục gật đầu, cười gian nói: “Ta hiểu, ta hiểu.”

Thiền Tâm cũng tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Trương Đồng chỉ thấy ba người Khương Trúc lén lút bàn bạc một hồi rồi trơ mắt nhìn bọn họ gom trứng rắn, trứng thú vào không gian.

“?”

Muốn trêu chọc người khác à?

Trương Đồng với vẻ mặt như ta chẳng biết gì cả, lập tức hăng hái, không chịu thua mà cúi đầu nhanh chóng thu gom.

Kiến mắt đỏ? Gom!

Bọ hung? Gom!

Trương Đồng ở bên cạnh như được tiếp thêm sức mạnh, vừa làm việc vừa cười ngốc nghếch khiến Mục Trì đang làm việc nghiêm túc nhìn mà thấy đầy dấu hỏi.

Ngẩng đầu thấy Huyền Tịch, Thiền Tâm, Khương Trúc đều có vẻ mặt như vậy thì lập tức ngộ ra.

Đang thi xem ai gom được nhiều hơn phải không?

Trò vặt, tay nhanh hơn ta không?

Mục Trì lập tức sử dụng bàn tay nhanh như chớp của mình, tay bắt gì là cất vào đó ngay.

Nhìn thấy bên cạnh Mục Trì đang điên cuồng nhặt đá và gỗ, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục mất hai giây để hiểu ý đồ của họ, sau đó mỗi người nhặt một nắm cỏ trên đất lên nhìn một hồi.

Ừm… biết đâu là báu vật thì sao. 

Hai người lập tức bắt đầu nhổ cỏ một cách điên cuồng.

Nhìn vào mảnh đất đã hoàn toàn trống trơn ở bên cạnh, Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân ngơ ngác.

Cái này cũng phải thu gom sao?

Sau đó, họ lại nhớ đến câu nói của Sa Huyền vừa rồi: “Dù là bảo bối gì, ngươi cứ cho vào không gian trước cho ta.” Tức thì bọn họ không còn chút do dự nào.

Cứ làm theo số đông thôi, chắc sẽ không sai đâu!

Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân xắn tay áo lên, quyết tâm làm việc hết mình.

Trong khi đó, Khương Trúc vẫn chưa nhận ra đồng bọn của mình đang cố gom đất, nàng bỗng nảy ra một ý tưởng hay.

Nếu không gian này đã chứa nhiều niệm thú con như vậy thì việc lén lút bỏ thêm một hai con Hư linh cũng hợp lý thôi nhỉ?

Con cái của nàng cũng cần thức ăn mà.

Khương Trúc vươn người duỗi lưng một cái, thản nhiên liếc ra sau, sau đó nhanh chóng đưa tay vào hố đen, kéo hai con Hư Linh ra rồi cho vào không gian.

Chẳng bao lâu sau đã có tiếng gọi từ phía sau.

“Xong hết chưa?” Sa Huyền hỏi.

Chín người đồng loạt quay lại, cười thật tươi và gật đầu thật mạnh.

Sa Huyền vô tình nhìn thấy mảnh đất bị vơ vét đến trơ trọi ở phía sau họ thì bỗng ngẩn ngơ trong chốc lát.

“Làm tốt lắm, có vẻ như các ngươi không bỏ sót bảo bối nào, hình như đám niệm thú cũng sắp trở lại, chúng ta cứ tiến lên phía trước đợi bọn chúng.”

Đám người Khương Trúc nghiêm túc gật đầu như gà mổ thóc.

Trong khu rừng yên tĩnh, mười mấy người đi bộ, trong đó tám người đi trước một chút, giữa hai nhóm có một khoảng cách.

“Thế nào, các ngươi có phục không? Tiểu gia chính là người thu gom nhiều nhất!” Mục Trì mím môi, đắc ý hừ hừ.

Trương Đồng không phục: “Sao chỉ có mình huynh thu gom nhiều nhất, mặc dù huynh là sư huynh của ta nhưng cũng không thể nói bừa như vậy.”

Mục Trì: “Thì đúng là tay ta nhanh nhất mà, không thấy đất của ta đã thấp xuống một lớp dày sao!”

Trương Đồng: “Thế đất của ta cũng thấp xuống một lớp dày đấy thôi, ta còn thu gom không ít kiến và phân bò nữa.”

Mục Trì: “Hứ, nói như thể ai không gom vậy, ta còn thu gom cả châu chấu nữa.”

Bạch Tử Mục: “Ta cũng tham gia, ta đã thu gom hết lớp cỏ.”

Tiêu Trường Phong: “Ta cũng thu gom.”

Minh Nhã Quân: “Ta và Tiêu Tiêu cũng thu gom.”

“Chờ đã, chờ đã, các ngươi thu gom cỏ và phân bò làm gì vậy?”

Khương Trúc thực sự nghe không hiểu: “Cỏ cũng tính là bảo bối sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ rõ ràng của Khương Trúc, Trương Đồng lập tức thu lại nụ cười, mở miệng hỏi: “Không phải ngươi muốn thu gom sao?”

Mặt mày Khương Trúc khó hiểu: “Ta có bảo các ngươi thu gom cỏ đâu, ta không hề nói câu đó.”

Mọi người: “…?”

Tám người nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía Trương Đồng.

Đúng vậy, chính hắn ta là người khởi xướng!

 

Loading...