Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 446: “Họ đã không còn ở tu tiên giới nữa”
Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:07:26
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiên sinh kể chuyện đứng trên bục cao, giọng nói trầm bổng, ngữ điệu đầy cảm xúc. Dưới đài, từng dãy ghế dài đã kín chỗ.
Người lớn vừa nhâm nhi trà vừa cắn hạt dưa say sưa nghe, đám trẻ khoảng tám chín tuổi thì đang ăn quà vặt, những đứa trẻ nhỏ hơn thì chạy nhảy đùa giỡn khắp nơi.
“Ngày đó, Thần Đan Diệu Thủ Cung Tiêu Tiêu bị đám khất cái vây ép, buộc phải bỏ lò, xả đan. Tưởng đâu nàng ấy sẽ vì chuyện này mà vô cùng đau lòng ai ngờ ngay sáng hôm sau lại thấy nàng ấy đứng trên Nguyệt Đài, thần sắc phấn chấn, phong thái hiên ngang. Đám ma tu không nghe lời khuyên thì phải chịu kết cục tẩu hỏa nhập ma, hối hận không thôi…”
Tiên sinh kể chuyện vừa dứt lời, bên dưới lập tức có tiếng nói vang lên.
“Nói hay lắm! Đáng đời đám ma tu.”
“Minh Nha tiên sinh, chương tiếp theo kể về Nghệ Phong Dao và Bạch Tử Mục đi.”
“Đúng vậy, chúng ta muốn nghe câu chuyện của họ.”
Người được gọi là Minh Nha tiên sinh bèn khép chiếc quạt lại: “Được, vậy chương tiếp theo chúng ta sẽ nói về truyền nhân của Thiên Diễn Tông.”
“Hay quá hay quá!”
Khán giả bên dưới đồng loạt ném vài miếng linh thạch vụn, một số người thì cùng nhau bước sang đối diện, tiến vào Thần Âm phường.
Dù mới khai trương không lâu nhưng Thần Âm phường đã trở thành chốn tiêu khiển hàng đầu. Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bên trong ca múa rộn ràng, rượu ngon mỹ thực bày biện khắp nơi.
Qua một căn phòng tối còn có thể tiến vào sâu dưới lòng đất.
Không khí ở đây càng thêm sôi động, một đám Linh tu tụ tập quanh một lan can hình tròn, hò hét kích động.
Nhìn xuống dưới, hai ma tu đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma đang đấu tranh sinh tử, kết giới và trận pháp ngăn cách họ bên trong, không để một chút ma khí nào lọt ra ngoài.
“Đây là ma tu thật sao, các người không sợ họ lao ra sao?” Một tu sĩ mới đến hỏi.
Một người đã ở đây lâu năm vung tay, nhiệt tình giải thích: “Không sợ không sợ, người trong đấu trường ma đều đã khắc ấn nô lệ lên người bọn họ, bọn họ sẽ không thể chạy ra được. Các người xem đi, xung quanh đều có thị vệ canh gác, còn có một tu sĩ Nguyên Anh nữa đấy.”
Người kia nghe vậy thì lòng nhẹ nhõm nhiều, nhanh chóng hòa nhập vào không khí náo nhiệt bên trong Thần Âm phường.
Còn một số người khác rời khỏi bục kể chuyện, trong số họ có người đi thẳng đến Tam Đại Các.
Kể từ khi Tam Đại Các hợp nhất, thế lực ngày càng phát triển, thậm chí còn có riêng một khu vực để bồi dưỡng nhân tài.
“Cha, cha, cha…”
Bạch Viễn Sơn bất đắc dĩ quay lại, quả nhiên thấy Bạch Vi chạy ầm ầm từ bên ngoài vào.
Bạch Vi nhìn quanh sau lưng: “Người đâu, người đâu, họ ở đâu?”
“Đừng có ồn ào như vậy, họ đều ở trên lầu, mau lên đi.”
“Đây là nhà chúng ta, con muốn làm gì thì làm, ai dám nói con?” Bạch Vi tức giận nói xong bèn vội vàng chạy lên lầu.
Bạch Viễn Sơn cười lắc đầu rồi nhanh chóng đi chào đón khách hàng mới đến.
Trên lầu, khi Bạch Vi đẩy cửa tiến vào, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức bị chặn lại.
Vinh Mặc Hi đang dựa vào cửa sổ nghe thấy tiếng động phía sau thì thuận tay đóng chặt cửa sổ lại.
Lúc này, trong phòng thực sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Vi nhìn ba người ngồi trước bàn uống trà là Tam Thanh và Độ Chân, rồi liếc qua Vinh Mặc Hi, sau đó không cam lòng mà bắt đầu lục lọi khắp phòng.
“Trốn đâu rồi, có phải ở đây không? Vậy… ở đây!”
“Ủa, Trúc Tử bọn họ chưa đến sao? Làm gì mà lâu vậy vẫn chưa thấy người?”
Tam Thanh vươn tay bày ra kết giới.
Nói: “Họ đã không còn ở Tu Tiên giới nữa.”
Bạch Vi bò ra từ dưới bàn, ngơ ngác ngồi bên cạnh họ, biểu cảm đầy ngạc nhiên: “Không còn ở Tu Tiên giới?”
“Ừ, họ đi tìm Thiên Đạo rồi, không biết vì sao mà Nghệ Phong Dao lại hôn mê bất tỉnh.”
Độ Chân giải thích đơn giản cho họ về chuyện ở ngoại vực.
Vinh Mặc Hi nghe xong thì nhíu mày thật chặt: “Đột nhiên đi mất chín người, nếu Ma Tam biết…”
Độ Chân gật đầu: “Vì vậy chúng ta không thể để hắn ta phát hiện, không thì hắn ta nhất định sẽ có hành động lớn.”
Bạch Vi suy nghĩ một chút: “Vậy thì bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra xung đột trực diện với họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-446-ho-da-khong-con-o-tu-tien-gioi-nua.html.]
“Chúng ta chỉ cần tìm cách ngăn cản tán tu nhập ma là được, chỉ cần số người nhập ma ít đi, dù Ma Tam có bản lĩnh thông thiên cũng chẳng thể có biện pháp gì.”
Ngoại vực.
Trong sơn động, đan hương lan tỏa khắp nơi.
Trước lò luyện, Cung Tiêu Tiêu kết ấn bằng cả hai tay, dùng niệm lực dẫn dắt dược liệu xung quanh. Trên mặt đất xung quanh nàng, vô số đan dược bị luyện hỏng chất thành từng đống.
Bảy người Sa Huyền đều nhắm mắt trị thương, chín người Khương Trúc thì tụ tập lại, giao tiếp bằng ánh mắt.
[Bạch Tử Mục: Cũng may là có bọn họ giúp tìm linh dược, nếu không chỉ dựa vào chúng ta, e là không biết đến bao giờ mới gom đủ.]
[Giang Trúc: Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu dùng niệm lực để luyện đan, chắc chắn sẽ rất tốn sức.]
[Trương Đồng: Tốt quá, tốt quá, lần này lại kiếm lời lớn rồi!]
[Mục Trì: Ngốc…]
Chẳng bao lâu sau, một mùi hương dễ chịu khiến người ta tinh thần sảng khoái lan tỏa khắp sơn động. Bảy người Sa Huyền đồng loạt mở mắt.
Cung Tiêu Tiêu thở phào, đưa tay hút lấy đan dược trong lò ra ngoài: “Thành công rồi.”
Mặc dù Sa Huyền lộ vẻ vui mừng, nhưng vẫn không vội động đậy. Kỳ Thuật và Cổ Viên cũng không nhúc nhích.
Nhìn phản ứng này, rõ ràng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đám Cung Tiêu Tiêu.
“Để ta thử trước.” Khương Trúc chủ động ăn trước một viên, vết thương bên ngoài gần như lành lại ngay lập tức.
Dù sao nàng cũng không có nhiều vết thương.
Thấy Khương Trúc không có vấn đề gì, bảy người lập tức lấy đi tất cả đan dược.
Cổ Viên lẳng lặng cảm nhận dược lực của viên thuốc trong tay, không khỏi thầm cảm thán.
Quả nhiên, có thể đến được nơi này thì ắt không phải một luyện đan sư bình thường.
Tuy rằng đan dược này đối với thương thế của bọn họ không phải quá hữu dụng, nhưng đây mới chỉ là lò đầu tiên.
Hơn nữa, cấp bậc của nó chỉ là đan dược sơ cấp, vậy mà dược hiệu đã đạt đến mức cực phẩm.
Đợi đến khi nàng ấy có thể luyện chế loại cao cấp hơn thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
“Hiệu quả không tệ. Cứ tiếp tục luyện đi, bất kể giải độc cần dược liệu gì, ta đều giúp ngươi tìm về.”
Có lẽ vì thấy được tài năng của Cung Tiêu Tiêu nên sắc mặt Sa Huyền đã thư giãn hơn một chút.
“Được.”
Cung Tiêu Tiêu ngồi khoanh chân trước lò, tiếp tục luyện hết số dược liệu còn lại.
Không xa, Kỳ Thuật chăm chú nhìn viên đan dược trong tay, ánh mắt mờ mịt.
Luyện đan sư này có thể giải được độc.
Cả nhóm người ẩn náu trong sơn động suốt năm tháng, thương thế của mọi người đều đã hồi phục bảy tám phần, chỉ còn kịch độc trong người Sa Huyền vẫn chưa có cách giải.
Thu Vũ Miên Miên
Dù sao đó cũng là độc tố bản mệnh do niệm thú bát giai nuôi dưỡng suốt nhiều năm, lấy tu vi Thiên Mệnh giả lục giai của Cung Tiêu Tiêu, có thể dùng đan dược tạm thời áp chế đã là rất giỏi rồi.
Nhưng trước khi họ tiếp tục lên đường, vẫn cần luyện thêm một số đan dược để phòng thân.
“Các ngươi đi hái Thần Lộ Nhị, ta sẽ xử lý con niệm thú này.”
Cổ Viên dậm chân mạnh xuống, như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, lao thẳng về phía con niệm thú thất giai.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một con bọ cạp đuôi dài bát giai đột ngột xuất hiện từ bóng tối, buộc hắn ta vào thế khó xử.
Ba con niệm thú càng đánh càng xa, càng đánh càng ác liệt.
Chín người Khương Trúc thì cẩn thận dùng bình pháp khí mà Sa Huyền đưa để hứng lấy từng giọt Thần Lộ.
“Xùy…”
Âm thanh vũ khí lạnh xé không khí quá chói tai, Cung Tiêu Tiêu quay lại, lập tức trông thấy một luồng niệm lực đỏ rực bổ thẳng đến mình.
Ngay giây tiếp theo, nàng ấy bị Tiêu Trường Phong và Mục Trì hợp lực kéo ra khỏi phạm vi công kích.
Chiếc quạt xương mang niệm lực đỏ nổ tung tại chỗ, trực tiếp hất bay chín người ra ngoài.
Khương Trúc nghiến răng ngồi dậy từ mặt đất, thấy Kỳ Thuật lại lao đến tấn công Cung Tiêu Tiêu.