Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 403: Bà mẹ đơn thân dẫn theo bốn đứa con
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:26:04
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàng trăm thanh linh kiếm đồng loạt chĩa thẳng vào hắn ta.
Nhưng điều đáng sợ hơn chính là chưa đầy nửa nhịp thở, tất cả những thanh linh kiếm ấy đã biến mất ngay trước mắt.
Với ngân thương trong tay, Vinh Mặc Hi dẫm mạnh xuống đất, chạy đà vài bước rồi khẽ điểm mũi chân, lăng không bay lên.
Ngân thương sắc bén từ trên trời giáng xuống, sóng khí linh lực cuộn trào xung quanh khiến không gian vặn vẹo.
Một bóng trắng khác như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, khi Cao Nghị chật vật né tránh đòn công kích, vô số trường kiếm mang theo ánh đỏ đã xuyên thủng lồng n.g.ự.c hắn ta.
Ngân thương lại đ.â.m một nhát, nguyên anh vỡ nát.
Cơ thể bị trường kiếm đ.â.m thủng lỗ chỗ như cái sàng đổ gục xuống đất.
Những kẻ đi cùng Cao Nghị thấy vậy nhanh chóng bỏ chạy, sợ bản thân cũng bị g.i.ế.c chết.
Sau trận chiến, Bạch Vi và Dung Mặc Hi dẫn theo mấy người Mông Thượng đến một nơi an toàn để trị thương.
“Các ngươi có thù oán gì với hắn ta? Vì luồng long khí kia sao?” Bạch Vi thu hồi trường kiếm do linh lực hoa thành, quay sang hỏi.
“Để ta kể cho.”
Mông Thượng nói: “Tên đó là Cao Nghị, một trong những thủ lĩnh của Liên minh tán tu. Khi chúng ta vừa gia nhập Liên minh tán tu, đúng lúc họ đang tranh giành vị trí minh chủ, mỗi thủ lĩnh đều cần thu nạp nhiều thuộc hạ, nên hắn ta luôn tìm cách lôi kéo chúng ta.”
“Chúng ta đều chịu ơn Vinh gia. Năm đó, khi Vinh gia bị diệt, bọn ta ở biên giới không thể quay về, ảo não không thôi. Sau đó, đại tiểu thư lại một mình rời đi. Nhưng chúng ta đã thề sẽ tiếp tục trung thành với đại tiểu thư, không thể làm tay sai cho kẻ khác. Cao Nghị lại cho rằng chúng ta muốn theo một thủ lĩnh khác, nên sinh ra thù hận.”
“Sau khi vào bí cảnh, bọn ta tình cờ gặp lại đại tiểu thư, nhưng tên tiểu nhân Cao Nghị kia nhân lúc chúng ta giao chiến với giao long đã tập kích bất ngờ, không chỉ khiến chúng ta trọng thương mà còn cướp mất long khí.”
Mông Thượng gãi đầu, cười khờ khạo: “Còn chuyện sau đó thì… Bạch Vi đạo hữu cũng biết rồi…”
Bạch Vi ngẩn ra, lẩm bẩm: “Không ngờ bên ngoài đã có cả Liên minh tán tu…”
Nghe thấy những người khác bàn tán về tình huống của Liên minh tán tu, Vinh Mặc Hi tinh ý nhận ra khí tức của Bạch Vi có gì đó không tầm thường.
Dùng linh lực thăm dò, nàng ấy giật mình khi phát hiện linh căn của Bạch Vi trống rỗng.
“Bạch Vi, linh căn của ngươi…”
Bạch Vi mỉm cười: “À, không có gì, chỉ là linh căn bị phế rồi thôi.”
Dù đã mất linh căn và bản mệnh kiếm bị vỡ, nhưng nàng ấy vẫn tự tu luyện lại từ đầu, thậm chí còn ngưng tụ được một bản mạng kiếm từ linh lực.
Những người khác vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào nàng ấy đã mất hết tu vi trước đây, nhưng giờ lại tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ?
Quan trọng nhất là, mất linh căn mà vẫn có thể tu hành sao?
Mông Thượng cùng nhóm người đều biết Bạch Vi là đệ tử thân truyền của Tứ đại tông, nhưng không ngờ Tứ đại tông lại có công pháp nghịch thiên đến vậy.
Vinh Mặc Hi cũng khá bất ngờ, nhưng có thể tu luyện lại là chuyện tốt.
Nàng ấy chủ động mời: “Nếu ngươi chỉ có một mình, chi bằng đi cùng bọn ta, trong bí cảnh này cũng dễ bề chăm sóc lẫn nhau.”
“Được, vừa hay ta cũng muốn hỏi ngươi về tình hình bên ngoài. Trước đó Tiểu Linh Thông của ta bị rơi hỏng mất, chưa kịp đổi cái mới.”
“Ngươi muốn biết tin tức của mấy người Niệm Nhất sao?”
“Hehe, đúng rồi, bọn họ vẫn ổn chứ?”
“Ta chỉ biết Cung Tiêu Tiêu đã nghiên cứu ra giải dược, Tam Thanh trở thành tông chủ Vạn Phật Tông. Còn về Niệm Nhất… Lúc ta rời đi thì vẫn ổn, Tiểu Linh Thông cũng không có tin gì khác, chắc không có chuyện lớn.”
“Vậy thì tốt, chờ ta ra khỏi bí cảnh sẽ lập tức quay về…”
Nam Châu, Tứ Thánh Bảo Vực—
Mặt trời trong bí cảnh đã lặn hẳn, bầu trời đen thẫm điểm đầy sao.
Bóng tối bao trùm khu rừng, tán cây khe khẽ rung động, để lộ một cái đầu nhỏ ló ra.
“Làm gì có quỷ hỏa? Hoàn toàn không có mà! Vu Khê, ngươi lừa chúng ta hả?”
Mục Trì vừa dứt lời, Khương Trúc và Tiêu Trường Phong cũng thò đầu ra theo.
Cơ thể bọn họ thật sự là quá nhỏ, chỉ cần ngồi xổm xuống là lập tức ẩn mình trong đám cỏ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra.
Vu Khê nhìn Khương Trúc và mấy người kia cúi đầu, hết nhìn trái lại nhìn phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-403-ba-me-don-than-dan-theo-bon-dua-con.html.]
Mục Trì: “Thật sự không có mà, Vu Khê!”
Khương Trúc: “Vu Khê, ngươi nói gì đi chứ, ngươi không nói ta sợ lắm đấy.”
Tiêu Trường Phong: “Ta cũng sợ.”
Bạch Tử Mục: “Sợ cộng một.”
Vu Khê đỡ trán, cười khổ: “Bốn người các ngươi đúng là…”
Nó hạ giọng, chỉ tay vào bốn đứa nhóc trước mặt, tức giận quát nhỏ: “Đã nói đây là bí mật, thứ các ngươi nhìn thấy bằng mắt thường thì còn là bí mật gì nữa?!”
Bốn người bị mắng lập tức ngượng ngùng, đưa tay chỉ hai ngón tay vào nhau.
Vu Khê nhìn bốn đứa nhóc lùn tịt trước mặt, thở dài một hơi, cảm giác bất lực như một bà mẹ đơn thân dẫn theo bốn đứa con nghịch ngợm.
Nó đưa tay ra, đầu ngón tay tỏa ra một luồng ánh sáng tím.
“Ta sẽ mở linh nhãn cho các ngươi.”
Khi ánh sáng tím tràn ra từ đầu ngón tay, Vu Khê cắn rách đầu ngón tay, nhỏ xuống bốn giọt máu.
Ánh sáng tím hòa lẫn với máu, rồi từ từ thấm vào đôi mắt bốn người.
Một nhịp thở sau, Khương Trúc bỗng nhìn thấy hàng loạt quỷ hỏa dày đặc.
Những đốm quỷ hỏa tràn ngập bí cảnh, các linh thú và linh thực xung quanh dường như không hề hay biết, nhưng những linh thú và linh thực bị đánh dấu bỗng nhiên lại xuất hiện một đồ án hình rắn màu xanh trên người.
Vu Khê giải thích: “Quỷ hỏa này rất tà môn. Nếu không phải tộc Vu Cổ bẩm sinh đã có linh nhãn, có thể nhìn thấy quỷ hồn và tà vật, chỉ sợ ta cũng sớm mất mạng rồi.”
Khương Trúc nhìn theo hướng quỷ hỏa bay đến.
“Đi, qua đó xem thử.”
Năm người lén lút di chuyển trong bóng đêm. Khi đi ngang một sơn động xa xa, những đốm quỷ hỏa trôi nổi trên không trung dường như cảm nhận được sinh vật sống trong động, lập tức lao vào.
Khương Trúc ngạc nhiên, chẳng lẽ quỷ hỏa giờ đã có thể đánh dấu cả linh thú Hợp Thể cảnh?
Nhưng ngay sau đó, quỷ hỏa vội vã bay ngược ra ngoài, theo sau là một tiếng thú gầm vang vọng.
Một đôi mắt thú hung dữ trợn trừng nhìn thẳng vào bọn họ.
Năm người: “…”
Không thể nào, không phải con thú ngu ngốc kia tưởng rằng bọn họ gây chuyện đấy chứ?!
“Gào—”
Chết tiệt!
“Tiểu gia ta tuyệt đối không bỏ qua lũ quỷ hỏa c.h.ế.t tiệt này, hại chúng ta thảm quá mà!”
Lời của Mục Trì còn chưa dứt đã bị bỏ lại phía sau, không đợi con linh thú nổi giận, cả nhóm lập tức cắm đầu chạy trối chết.
Uy áp Hợp Thể theo sát sau lưng họ. Cơ thể khổng lồ của con linh thú kia quật ngã hàng loạt cây cổ thụ, dùng linh lực công kích bọn họ từ xa, tạo thành từng hố lớn trên mặt đất.
Vu Khê sợ đến mức đeo hết bảo vật lên người, vỗ cánh bay lượn trong không trung. Mấy người Khương Trúc thì lăn lộn, chật vật chạy trốn trong rừng.
“Gào gào gào—”
Sóng âm chấn động trời đất vang lên từ phía sau, Khương Trúc cảm thấy màng nhĩ như sắp rách. Âm thanh này không chỉ khiến linh hồn nàng bị chấn động, ngay cả thức hải cũng đau nhức.
Nàng chỉ có thể gắng sức tụ linh lực tạo thành kết giới bao bọc bản thân, tiếp tục vùng vẫy bỏ chạy.
Trong cơn hoảng loạn, nàng chợt nhận ra những đốm quỷ hỏa xung quanh lại bị sóng âm này xóa sạch!
Thu Vũ Miên Miên
“Nhìn kìa, quỷ hỏa sợ sóng âm!”
Vu Khê lách qua một tảng đá, thở hổn hển vỗ ngực, tiếp tục bỏ chạy: “Đừng lo chuyện đó nữa, tiểu tỷ tỷ à, chúng ta sắp c.h.ế.t rồi đây này!”
Khương Trúc ngẩng đầu nhìn phương hướng, dẫn đầu chạy về phía trước: “Bên này, chúng ta đi tìm Thôn Sơn Thần!”
Cả năm người hoảng loạn chạy về con đường cũ, chẳng dám quay đầu lại. Con linh thú Hợp Thể cảnh vẫn sát khí đằng đằng đuổi theo, áp lực vô cùng đáng sợ.