Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 369: Trăm sông đổ về một biển

Cập nhật lúc: 2025-04-05 18:38:47
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau trận đại chiến, một lượng lớn Linh tu khiêng thương binh trở về nơi đóng quân, những Linh tu may mắn có thể tự mình trở về theo nhóm.

“Linh Khí các ngươi đang cầm trên tay là gì vậy? Thế mà có thể một phát hạ gục đối thủ.”

“À, cái này là linh s.ú.n.g mà Niệm Nhất đã dạy bọn ta sử dụng khi tuần tra lần trước.”

“Cho ta mượn chơi một chút được không?”

“Không được, các ngươi chưa qua huấn luyện, nếu lỡ làm người khác bị thương thì sao.”

“Được rồi được rồi, thiệt là keo kiệt, đây là Linh Khí kiểu mới à?”

“Đúng vậy, nhưng số lượng không nhiều, các trưởng lão đã bắt đầu chọn đệ tử rồi, tối đa chỉ khoảng năm mươi mấy người.”

Nghe vậy, các đệ tử xung quanh lập tức xôn xao muốn đến chỗ trưởng lão bên kia tự giới thiệu, nối đuôi nhau chạy xa.

Phía sau truyền đến tiếng động, ba người Tiêu Trường Phong quay lại, vừa lúc nhìn thấy Khương Trúc và Vinh Mặc Hi cùng trở về.

Trương Đồng hiện tại vẫn còn hơi ngại ngùng không dám nhìn Khương Trúc, có thể là vì chột dạ, có thể là vì hổ thẹn hoặc cũng có thể là một cảm xúc nào đó phức tạp hơn.

Bởi vì họ đã có sự khác biệt.

Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian quen biết, họ phát sinh “mâu thuẫn”.

Dù cuối cùng họ vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng họ biết rằng trong vô hình, họ dường như đã đưa ra những lựa chọn khác với nàng.

“Đi luận võ không?”

Mục Trì nắm chặt Diệt Hồn Côn trong tay, hỏi hai người đang đi về phía mình.

Cũng không biết là đang hỏi Khương Trúc hay hỏi Vinh Mặc Hi.

Trong mắt Vinh Mặc Hi cuối cùng cũng xuất hiện chút hứng thú, nàng ấy đáp ngay: “Được.”

Khương Trúc khẽ cử động cánh tay, hơi đau một chút: “Vậy các ngươi có lẽ phải nhường ta rồi.”

“Ngươi cũng đi à?” Trương Đồng ngây ra hỏi.

Khương Trúc cảm thấy có chút khó hiểu, sau một giây lại nghi ngờ hỏi: “Các ngươi không định dẫn ta đi sao?”

Tiêu Trường Phong và Mục Trì cùng lúc nhìn về phía Trương Đồng, trong mắt đầy nghi vấn: Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Trương Đồng cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, liên tục xua tay, cúi đầu nói nhỏ: “Không phải không phải, ta cứ tưởng… ta cứ tưởng chúng ta đã cãi nhau…”

Giống như những người bạn bình thường cãi nhau vậy, nên sau sự việc đó hắn ta luôn cảm thấy trong lòng nặng nề, gặp lại còn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hắn ta nghĩ rằng nàng vẫn còn giận.

Không, chắc chắn là vẫn còn giận.

Vì vậy, việc nàng chủ động muốn đi đấu võ cùng họ khiến hắn ta có chút bất ngờ.

Lời nói của Trương Đồng lại khiến mọi người nhớ lại chuyện đã xảy ra vài ngày trước.

Mục Trì nắm chặt Diệt Hồn Côn không biết nên nói gì mới tốt, Tiêu Trường Phong thì vẫn giữ im lặng, Vinh Mặc Hi càng không biết nói gì.

Tất cả mọi người đều sợ rằng nếu nói thêm vài câu sẽ khiến mâu thuẫn duy nhất này trở thành vết nứt giữa họ.

Vì vậy họ đều tránh đề cập đến, chỉ có Trương Đồng ngốc nghếch không giấu được chuyện, lại hỏi ra một cách đơn giản và thẳng thắn như thế.

Khương Trúc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chúng ta vốn không tu cùng một đạo, không cần lúc nào cũng chọn giống nhau.”

“Chúng ta không phải là đạo hữu, mà là bạn đồng hành.”

Nàng luôn nhớ mình là Phật tu, đi theo Phật đạo, khác với họ, những người theo Kiếm đạo, Côn đạo, Thể đạo.

Thực ra ngay cả những người bạn tốt nhất, cũng không cần phải luôn đi cùng đường với nhau.

Huống chi Tam Thiên Đại Đạo, họ không thể đi trên một con đường hoàn toàn giống nhau, nhưng họ có thể chọn đồng hành trên những con đường khác nhau.

Trương Đồng nhìn nàng, không tự chủ được mà nở nụ cười: “Đúng đúng đúng, ừm… có một từ gọi là gì nhỉ?”

Khương Trúc tốt bụng nhắc nhở: “Trăm sông đổ về một biển?”

Mục Trí và Tiêu Trường Phong cuối cùng cũng thả lỏng biểu cảm, đồng thanh đáp: “Ừm, trăm sông đổ về một biển.”

Trên mặt Vinh Mặc Hi cũng hiện lên chút ý cười, không nhịn được mà thúc giục: “Được rồi, được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng đi thi đấu đi?”

“Trong đầu Mặc Hi chỉ toàn nghĩ đến thi đấu.”

Trương Đồng chạy đến bên Khương Trúc, kéo nàng lại phàn nàn: “Ta nói ngươi nghe, một tay ngân thương của nàng ấy, ngay cả Tiêu Trường Phong cũng phải lùi lại ba bước, lại còn kéo chúng ta đánh nhau cả ngày, một khi bắt đầu đánh thì không có hồi kết, lần trước nàng ấy không kiềm chế được sức mạnh đã c.h.é.m hỏng trại, cũng là do tự tay bọn ta sửa lại.”

Khương Trúc quay đầu, mắt mở to nhìn Vinh Mặc Hi, ngạc nhiên nói: “Ngươi đã có thể chiến đấu vượt cảnh giới rồi sao?”

Vinh Mặc Hi hiện tại chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, nhưng mấy người Tiêu Trường Phong đều có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong.

Vinh Mặc Hi nở nụ cười khiêm tốn, dùng tay so so: “Không không, thực ra còn kém mọi người một chút.”

Mục Trì xua tay, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng khiêm tốn nữa, để Trúc Tử xem là biết ngay.”

“Vì Trúc Tử bị thương, thì… để ta dùng một tay thôi nhé!”

Ánh mắt Khương Trúc lém lỉnh: “Đây là ngươi nói đấy nhé?”

Mục Trì chạy trước về phía nơi thi đấu, vẫy tay thúc giục phía sau.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đi nào đi nào.”

Hoàng thành—

Để bảo vệ những tiểu đệ tử của Vạn Phật Tông, Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân đã đưa họ cùng ẩn náu trong mật thất dưới Tam Đại Các.

Họ tiếp tục học tập, tiếp tục tu luyện, tiếp tục lớn lên ở đây.

Tại cuối mật thất có một căn phòng không quá sáng sủa, bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-369-tram-song-do-ve-mot-bien.html.]

Đây là phòng của Minh Huệ.

Lúc này cậu bé ngồi ngay ngắn dưới ánh sáng của dạ minh châu, ánh sáng trắng dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt còn non nớt của cậu bé.

Minh Huệ như thường lệ lật từng trang của một quyển sổ đã ngả vàng, trên đó viết đầy toàn chữ là chữ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cậu bé cũng đọc xong tất cả các chữ, rồi cầm bút chấm vào mực, tiếp tục lấp đầy những khoảng trống còn lại.

Ánh sáng trắng từ dạ minh châu chiếu bóng của cậu bé lên giấy, cũng làm mọi thứ trở nên rõ ràng, chỉ thấy cậu bé viết:

Năm Quý Lịch 334, ngày 15 tháng 6, Ma tộc vẫn chưa bị đánh bại, ta vẫn đang ẩn náu trong mật thất của Tam Đại Các.

Vào buổi sáng, Cung Tiêu Tiêu khóc rất thảm, vì nàng ấy lại thất bại, Minh Nhã Quân cũng rất tức giận, họ nghĩ rằng mình sẽ tiến triển rất thuận lợi, nhưng không, giải dược phục hồi Linh tu không đơn giản chỉ là thay thế linh dược.

Ta không hiểu về dược lý, nhưng ta biết rằng Cung Tiêu Tiêu đã đến giai đoạn bế tắc.

Điều quan trọng nhất là nàng ấy đã tiêu tốn rất nhiều dược liệu quý giá cho việc này, vì vậy các Luyện đan sư của Tam Đại Các và Cung các chủ đã có một cuộc cãi vã lớn.

Các Luyện đan sư không muốn tiếp tục tiêu tốn dược liệu vào việc chế tạo giải dược, tin tức từ trong sơn mạch Cửu Long đã truyền đến, các Linh tu quyết định sẽ tiêu diệt tất cả ma tu, vì vậy họ yêu cầu Cung Tiêu Tiêu phải dừng lại ngaytứ không, không nên lãng phí vô nghĩa.

Mọi người đều cho rằng chỉ cần tiêu diệt tất cả ma tu thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường, họ muốn giữ lại những dược liệu quý giá này để chuẩn bị cho việc tái thiết.

Điều này trong mắt họ quan trọng hơn.

Ngày 16 tháng 6.

Nhị sư huynh truyền tin nói rằng tiểu sư muội lại bị phạt, vì muội ấy đã giúp ma tu.

Ta tin rằng tiểu sư muội không sai, thực tế muội ấy chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào thực sự.

Vậy thì ma tu cũng không sai, Linh tu tất nhiên càng không sai.

Ta không biết ai mới là người sai.

Ngày 17 tháng 6.

Cung Tiêu Tiêu vẫn không có tiến triển, Cung các chủ không thể thuyết phục được các Luyện đan sư, việc luyện đan của nàng ấy hoàn toàn dừng lại.

Đôi khi nàng ấy sẽ ngồi ngây ra cả ngày và vào lúc đó, ta vô tình phát hiện ra hai viên Lưu Ảnh thạch.

Có một người đang kêu gào thảm thiết trong trận pháp, ta đoán trận pháp đó chính là Chú Ma Trận.

Ta không biết những thứ này từ đâu ra, nhưng chúng ở ngay trong phòng của Cung Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng nàng ấy sẽ nhìn chằm chằm vào chúng cả ngày.

Những tiếng kêu thảm thiết khiến ta cảm thấy tê cả da đầu, ta chỉ dám nghe một chút.

Ta còn thấy Minh Nhã Quân đang thu dọn hành lý.

Nàng ấy sắp đi, nhưng ta biết nàng ấy không nói với người khác, bởi vì chưa thấy ai đề cập đến.

Tất nhiên, cũng không ai vô cớ hỏi ta, ta chỉ là một tiểu hòa thượng mười hai tuổi.

Ngày 18 tháng 6.

Các Luyện đan sư đã đồng loạt đình công, họ tuyên bố sẽ cướp đi tất cả dược liệu, từ nay rời khỏi Thần Đan Các, ba vị các chủ thay phiên trấn an họ, nhưng không có kết quả.

May mắn là sức chiến đấu của các Luyện đan sư thường không cao, các thị vệ vẫn có thể ngăn chặn họ.

Tối hôm đó, ta thấy Minh Nhã Quân cho dược liệu vào túi trữ vật, nàng ấy dẫn theo Cung Tiêu Tiêu không chần chừ mà đi về phía tây bắc.

Ta không biết họ sẽ đi đâu, cũng không biết họ có quay lại không.

Tóm lại, ta đã trở về mật thất để ngủ, không phát ra tiếng động nào.

Sau khi ghi lại những gì đã thấy và nghe trong vài ngày qua, Minh Huệ ngồi thừ ra trên ghế.

Cho đến khi Minh Không ở bên ngoài gọi: “Minh Huệ, ra ngoài học.”

“Vâng.” Minh Huệ lớn tiếng đáp, đóng cuốn sổ lại và đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu bé quay đầu nhìn một cái, cuối cùng vẫn chạy qua bỏ cuốn sổ và tất cả đồ đạc vào túi trữ vật của mình.

Ngày 20 tháng 6.

Ta đã chạy đi.

Ta muốn đi tìm họ.

Đây là kết quả mà ta đã suy nghĩ rất lâu, ta đã đạt Trúc Cơ trung kỳ, đủ để tự bảo vệ mình.

Thực ra Minh Không sư huynh ủng hộ ta, những khi huynh ấy nhìn ta đều bằng một ánh mắt khác lạ, giống như mỗi lần ta nhìn theo tiểu sư muội khi muội ấy rời đi.

Luôn hy vọng rằng sau khi muội ấy rời đi, có thể mang theo tất cả mọi người trở về, nhưng lại không nỡ.

Ta đoán huynh ấy sẽ không bao giờ nói ra lời ủng hộ ta, chỉ vì ta còn quá nhỏ.

Thu Vũ Miên Miên

Chỉ có vậy thôi.

Lẽ ra ta nên sinh ra sớm hơn vài năm, như vậy thì sẽ thật hoàn hảo.

 

Loading...