Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 368: “Rất vui khi thấy ngươi không thay đổi chút nào.”

Cập nhật lúc: 2025-04-05 08:23:42
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong doanh trại đóng quân, Khương Trúc nằm trên giường, Thanh Yêu và Tiết Âm nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng đầy vết m.á.u của nàng.

Lưng đau rát khiến nàng thỉnh thoảng phải hít một hơi thật sâu.

Ở bên ngoài màn, vẻ mặt Ma Vương không vui dựa vào bên cạnh: “Ngươi nên cứu người xong rồi chạy ngay, ngươi theo bổn vương đi, muốn làm gì thì làm, cho dù cứu Ma Tam cũng không ai có thể ngăn cản ngươi.”

Một tay Khương Trúc chống cằm, nhe răng trợn mắt nói: “Ta không đi.”

Ma Vương có phần thất vọng: “Không đi thì ở đây tiếp tục bị đánh à, cái tên ngốc Lôi Thần đó cũng không chịu nổi. Lúc ở Vạn Phật Tông thì cũng thôi đi, chưa thấy lúc nào chịu đựng khổ sở như vậy.”

Thanh Yêu cười nhìn ra ngoài nơi có một thanh kiếm đang lơ lửng và một người tựa vào tường: “Vạn Phật Tông và những người khác đều ở đây mà.”

Tiết Âm gật đầu: “Đúng vậy, Niệm Nhất chắc chắn sẽ không đi đâu.”

Ma Vương dừng lại một chút, thì thầm: “Vậy thì mang theo Vạn Phật Tông cùng đi, dù sao cũng chẳng còn bao nhiêu người.”

Khương Trúc: “Ngươi nói gì?”

“Không có gì, các ngươi cứ ở đây đi, bổn vương ra ngoài hít thở không khí với Lôi Thần.”

Ma Vương nắm chặt Vạn Quân Kiếm, quay người đi ra ngoài, ở cửa gặp phải trưởng lão Thông Trần đang đi vào.

Ma Vương bĩu môi, vừa đi vừa lầm bầm: “Lão già c.h.ế.t tiệt, ra tay ác quá, đây là đệ tử của các ngươi mà!”

Thanh Yêu và Tiết Âm nghe thấy động tĩnh, tự giác dọn dẹp một chút, đi ra đóng cửa, để lại không gian cho hai người.

Trưởng lão Thông Trần đi đến bên giường Khương Trúc, ngồi trên ghế bên ngoài rèm, dù chỉ cách một lớp màn cũng có thể thấy những vết thương chằng chịt trên lưng, kéo dài đến cánh tay.

“Bôi thuốc vào thì không đau nữa.” Thông Trần suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không để lại sẹo.”

Khương Trúc cúi đầu không nói chuyện với lão ta.

“Đám ma tu đã chạy trốn rồi.”

Khương Trúc lập tức ngẩng mắt: “Thật sao?”

Có lẽ Thông Trần đã quen với việc giữ vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả bây giờ cũng hiện ra vài phần nghiêm nghị, chỉ là giọng điệu không nặng nề lắm: “Bây giờ không giả câm nữa à?”

Thấy người bên trong lại không nói gì, Thông Trần tiếp tục: “Tam Thanh và Độ Chân nhân lúc hành hình đã chạy qua thả họ.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tam Thanh và Độ Chân làm việc như vậy kể từ khi vào Vạn Phật Tông.

Họ luôn hành động thận trọng, tuyệt đối không vượt qua quy tắc nửa bước.

Lần này là một sự cố.

Khương Trúc không tự chủ được mà cong môi, đôi mắt cũng trở nên rực rỡ hơn.

Qua tấm màn, Thông Trần thấy biểu cảm và tâm trạng của nàng, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, đồng thời hơi không vui nói: “Các ngươi nghĩ rằng mấy tông chủ không biết sao? Chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi.”

Người của Sơn Dương Môn trở về phát hiện người đã chạy, nhưng họ không có chứng cứ, lại không tìm thấy người, chỉ có thể bỏ qua.

Khương Trúc khôi phục lại vẻ tinh quái, lầm bầm: “Dù sao người đã chạy rồi, giờ muốn hối hận cũng muộn.”

Biểu cảm của trưởng lão Thông Trần trở nên nghiêm trọng hơn một chút: “Lần sau không được hành động bừa bãi, số Linh tu c.h.ế.t trong tay ma tu không ít, như Vinh gia và Khương gia bị tàn sát cả gia tộc thì càng hận ma tu thấu xương, nếu ngươi tự ý giúp ma tu sẽ chọc giận họ.”

Khương Trúc đặt cằm lên gối, nghiêng đầu nói: “Mười roi đổi lấy hơn hai mươi mạng người, đáng giá.”

Vậy mà còn hơi đắc ý nữa chứ?

Trưởng lão Thông Trần bị tức đến bật cười: “Nếu không phải ta nén sức lại, chắc chắn ngươi sẽ bị đánh đến ngất xỉu, mấy ngày không xuống giường được.”

Khương Trúc nở nụ cười mãn nguyện: “Chẳng phải không có ai khác sao, nếu trưởng lão Thông Trần lần sau ra tay nhẹ hơn một chút thì tốt, vẫn hơi đau.”

Thu Vũ Miên Miên

Trưởng lão Thông Trần biết rằng đừng nhìn vẻ bề ngoài không chịu quản lý của Niệm Nhất hiện tại, thực ra nàng đã nghe vào lọt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-368-rat-vui-khi-thay-nguoi-khong-thay-doi-chut-nao.html.]

Ít nhất lần sau sẽ tính toán để cứu người, chứ không phải liều lĩnh xông vào.

Trong mắt Thông Trần hiện lên một chút bất lực, nói: “Còn muốn có lần sau, nên bớt cái tính khí cứng đầu lại một chút, bên ngoài không giống như trong tông, trong tông có Đạo Ngộ…”

Trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

Thông Trần mở miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói: “Hãy chăm sóc vết thương cho tốt, vài ngày này đừng ra ngoài lung tung.”

Nói xong, lão ta nhanh chóng rời đi, bước chân có phần hỗn loạn.

Khương Trúc nhắm mắt nằm trên gối, ánh mắt rơi vào một chỗ thật lâu.

Trong phòng hoàn toàn im lặng.

Cả ngày Khương Trúc không gặp được Tiêu Trường Phong và vài người khác, thực tế là trong mấy ngày tiếp theo cũng không gặp họ.

Các Linh tu dường như lại chuẩn bị tấn công sâu hơn vào ma tu, tất cả các thân truyền đều phải ra ngoài dẫn đội, ngoại trừ Khương Trúc bị thương.

Số Linh tu ở lại nơi đóng quân rất ít.

Sau vài ngày nhốt mình, Khương Trúc cuối cùng không nhịn được, nàng leo lên đỉnh một ngọn núi.

Từ đây nhìn ra, có thể thấy bên kia ngọn núi ma tu và Linh tu đang giao chiến, dư âm từ bên kia thỉnh thoảng còn truyền đến.

Tóc tai Khương Trúc rối bời ngồi bên vách núi, không phân biệt được thứ thổi tới là gió nhẹ từ đỉnh núi, hay cơn lốc do trận chiến đấu tạo ra.

Trong khu rừng phía sau có tiếng động vang lên.

Vinh Mặc Hi cầm một cây ngân thương tới lui trong rừng, thần thức mở rộng tìm kiếm từng chỗ.

Trong quá trình tìm kiếm ma khí nàng ấy phát hiện ra Khương Trúc đang ngồi ở đỉnh núi.

Nàng ngồi bên vách núi, hai tay chống bên hông, bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Vinh Mặc Hi đi tới, nói: “Bây giờ muội không nên đến đây, khi đánh nhau ma tu sẽ chạy lung tung, có một số sẽ chạy đến đây.”

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, đưa tay vỗ vỗ vào cái giỏ nhỏ bên hông, ý bảo mình có một khế ước thú là Hoá Thần đỉnh phong.

Cửu Phi.

Vị Ma vương thứ tư.

Vinh Mặc Hi nhớ.

Mặc dù nàng ấy không hiểu tại sao lần trước Cửu Phi lại giúp Ma tộc, lần này lại giúp Linh tu, nhưng Tứ đại tông đã giải thích cho tất cả Linh tu về việc “Niệm Nhất phản bội” trên Tiểu Linh Thông.

“Nghe nói ngươi bị phạt vì đã giúp một nhóm ma tu, họ là bằng hữu trước kia của ngươi?”

Khương Trúc mỉm cười lắc đầu: “Không phải, chỉ là trước đây từng hợp tác với một tiểu đội tán tu trong một bí cảnh, ban đầu họ có sáu người, giờ chỉ còn hai người.”

Gió núi thổi tóc nàng bay lung tung, đôi chân không có chỗ dựa lắc lư trong không trung, tà áo bay phấp phới.

Nụ cười trên mặt Khương Trúc nhạt đi một chút: “Có lẽ ta không nên giúp họ, họ c.h.ế.t đi ngược lại là một sự giải thoát.”

Vinh Mặc Hi cúi người ngồi bên cạnh nàng, đặt cây ngân thương dính đầy m.á.u bên cạnh mình, một nửa đầu thương lộ ra ngoài, trên đó treo những mảnh vải đủ màu bay phấp phới.

“Rất vui khi thấy ngươi không thay đổi chút nào.”

Khương Trúc nghiêng đầu nhìn nàng ấy: “Chúng ta đều không thay đổi, chúng ta chỉ trưởng thành.”

Vinh Mặc Hi vô tình chạm vào vết m.á.u trên cây ngân thương, cảm giác dinh dính khiến nàng ấy phải dời tầm mắt, cúi đầu lại thấy một màu đỏ tươi chói mắt.

Nàng ấy thì thầm: “Đúng vậy, chúng ta đã trưởng thành.”

 

Loading...