Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 366: Không phải chúng ta đã thay đổi, mà là chúng ta đã trưởng thành

Cập nhật lúc: 2025-04-04 21:20:36
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thanh Yêu đứng tại chỗ mà lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nàng ta tức giận vì bản thân không thể ngăn Khương Trúc lại.

Tiết Âm mím môi nói: “Sư tỷ, nhưng nàng vốn dĩ đã là người như vậy mà, phải không?”

Thanh Yêu quay lại nhìn nàng ấy, ký ức lâu nay ùa về, lúc đó Hợp Hoan Tông vẫn còn, những tỷ muội khác cũng còn.

Giữa rừng núi rậm rạp và sâu thẳm, ba hòa thượng đầu trọc mỉm cười nói với họ: “Các ngươi không đi cùng chúng ta sao? Nhưng chúng ta là Phật tu, nếu không cố gắng cứu các ngươi sẽ ảnh hưởng đến tu hành của chúng ta đấy.”

“Nếu đồng hữu Hợp Hoan Tông không ngại thì đi cùng chúng ta, đông người thì tất nhiên sức mạnh sẽ lớn.”

Thanh Yêu hồi phục tinh thần, có chút thỏa hiệp, lại cũng có chút thất vọng: “Nếu không phải các người thích can thiệp vào chuyện của người khác, có lẽ chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Nói xong, hai người cùng nhau biến mất theo hướng những người khác chạy đi.

Vương Thương mang Trình Xung và những người khác đi thẳng đến chỗ đóng quân, đó là một khu vực bằng phẳng gần phía bắc của sơn mạch Cửu Long, không nằm trong sơn mạch Cửu Long.

Khu vực này có ba thế lực đóng quân, lần lượt là một trong hai đại phái của Đông Châu là Sơn Dương Môn, cùng với hai gia tộc là Vương gia và Hà gia.

Dưới màn đêm, Linh tu của các thế lực tụ tập thành một vòng tròn lớn, ở giữa là hơn hai mươi chiếc lồng giam nhốt ma tu.

Môn chủ Sơn Dương Môn là Sở Thanh Hùng dẫn ba thủ lĩnh của ba thế lực đứng trước chiếc lồng sắt, mặt không biểu cảm mà chất vấn: “Ma Tam phái các ngươi ra ngoài làm gì? Các ngươi rốt cuộc còn âm mưu gì nữa?”

Trình Xung lạnh lùng đáp: “Ta đã nói chúng ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ vậy thôi.”

Sở Thanh Hùng lập tức nổi giận, giơ tay dùng linh lực trực tiếp bắt lấy Liễu Đình Hiên ở bên cạnh, khiến cả người hắn ta bị ép lên trên chiếc lồng.

Linh lực tràn vào cơ thể hắn ta, ma khí trong cơ thể bị linh lực kích thích điên cuồng khuếch tán, khiến sắc mặt hắn ta méo mó, đau đớn không chịu nổi.

Tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn vang lên bên tai, Trình Xung tức giận đập vào lồng sắt, ánh mắt hung dữ: “Bọn ta không có âm mưu, rốt cuộc các ngươi  muốn gì?”

Vương Thương lạnh mặt: “Miệng còn cứng, đã vậy, Sở môn chủ, chúng ta hãy Sưu Hồn đi.”

Trình Xung lạnh lùng nhìn họ.

Dưới ánh nhìn đó Sở Thanh Hùng cẩn thận nói: “Thôi, cũng không cần Sưu Hồn, họ có thể tự bạo bất cứ lúc nào, lại gần sẽ có nguy hiểm, không hỏi ra được thì g.i.ế.c hết đi.”

Gia chủ Hà gia gật đầu: “Dù không biết cũng không sao, Ma tộc đã bị chúng ta bao vây chặt chẽ, họ không thể trốn thoát.”

Sở Thanh Hùng quay người định đi, đồng thời lạnh lùng ra lệnh: “Giết họ đi.”

Nhưng chưa kịp để Vương Thương ra tay, vài bóng đen lóe lên trước mắt mọi người, khi họ ngẩng lên, chỉ thấy mấy thân truyền của Tứ đại tông đứng chắn trước lồng sắt.

Trình Xung nhìn những người bên ngoài lồng sắt, trong lòng có chút chua xót.

Hắn ta đã sống vài chục năm, kẻ thù không đếm xuể, nhưng tự dưng có người cứu hắn ta thì chỉ đếm trên một bàn tay.

Hầu hết người trong Tu Tiên giới đều là như vậy, hắn ta đã được xem là may mắn rồi.

Vương Thương thấy lại là bọn họ, hơi tức giận: “Niệm Nhất, các ngươi vẫn muốn giúp ma tu?”

Có người đột ngột xuất hiện khiến tất cả Linh tu muốn rời đi đều dừng bước chân.

“Thật sự là Niệm Nhất!”

“Không phải nói là nàng ta phản bội sao, sao nàng ta vẫn ở cùng với người của Tứ đại tông?”

“Bọn họ định làm gì vậy, sao lại đột nhiên đến đây, lời của Vương sư huynh có ý gì?”

“Hay là họ muốn giúp ma tu? Nhưng ma tu đều đáng c.h.ế.t cả.”

Sở Thanh Hùng quay lại, thấy là đệ tử truyền thừa của Tứ đại tông thì hơi ngạc nhiên, lại có chút cảnh giác, hỏi Vương Thương bên cạnh: “Làm sao vậy?”

Khương Trúc giải thích nhanh hơn một bước: “Sở môn chủ, họ chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Ma Tam, tuyệt đối không có âm mưu gì khác, ta có thể bảo lãnh cho họ.”

Sở Thanh Hùng nghe vậy chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Điều đó cũng không thay đổi được sự thật họ là ma tu, họ xảo trá và đê tiện, Niệm Nhất, các ngươi là đệ tử truyền thừa của Tứ đại tông mà lại dễ dàng bị lừa như vậy, thật làm người ta thất vọng.”

Lòng Khương Trúc nặng trĩu, nàng nhìn vài người Tiêu Trường Phong bên cạnh.

Họ dường như đã sớm đoán được, nhìn nàng muốn nói gì đó lại thôi.

Ma Vương từ trong cái giỏ nhỏ nhảy ra, biến thành hình người: “Muốn cứu thì đánh luôn đi, vài lão già này bổn vương có thể ngăn cản được.”

Lời của Cửu Phi làm cho bầu không khí giữa hai bên hoàn toàn cứng lại.

Mọi người đều rõ mục đích của Niệm Nhất.

Đó chính là giải cứu ma tu.

Điều này không thể nghi ngờ đã khiến các Linh tu rất tức giận, tất cả Linh tu đều tụ linh khí bao vây họ lại.

Mặt Sở Thanh Hùng hơi lạnh: “Ta tuyệt đối không để các ngươi giải cứu lũ ma tu đáng c.h.ế.t này, bắt giữ chúng!”

Các Linh tu lao tới như vũ bão.

Thu Vũ Miên Miên

Tiêu Trường Phong nhắc nhở: “Đừng đánh c.h.ế.t người.”

Đám người Huyền Tịch im lặng gật đầu, chỉ bảo vệ Khương Trúc để nàng đưa Trình Xung và những người khác ra khỏi lồng sắt.

Ma Vương kiềm chế mấy vị Hóa Thần của ba phương thế lực, sau khi tránh được một đòn tấn công, đá Sở Thanh Hùng trở lại mặt đất.

Với thực lực Hoá Thần đỉnh phong của hắn, ngay cả g.i.ế.c vài Hóa Thần sơ kỳ và Hóa Thần trung kỳ cũng không hề khó khăn mấy.

Sau khi Sở Thanh Hùng rơi xuống đất, lảo đảo vài bước suýt ngã, trong lòng càng thêm tức giận, lúc này ở xa lại lóe lên vài bóng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-366-khong-phai-chung-ta-da-thay-doi-ma-la-chung-ta-da-truong-thanh.html.]

Đó là Vô Tướng và Vân Trung Kiếm Tôn, bọn họ đã đến rồi.

“Các vị hãy dừng tay lại.”

Sự xuất hiện của Tứ đại tông chủ cuối cùng đã khiến cả hai bên dừng lại.

Sở Thanh Hùng hừ lạnh: “Các người định bảo vệ Niệm Nhất sao?”

Vân Trung Kiếm Tôn lên tiếng giải thích: “Ma khí trong sơn mạch Cửu Long chính là do con bé phát hiện, con bé buộc phải làm theo kế hoạch, không phải thực sự phản bội.”

“Còn chuyện này thì sao?”

Sở Thanh Hùng nhìn những đệ tử của mình nằm la liệt trên mặt đất, ánh mắt như toé lửa: “Tứ đại tông các ngươi tốt nhất hãy cho ta một lời giải thích.”

“Được, Tứ đại tông chúng ta chắc chắn sẽ cho tất cả Linh tu một lời giải thích.” Vô Tướng nói.

Lão nghiêng đầu nhìn về phía Khương Trúc đang đỡ ma tu Liễu Đình Hiên, trong lòng thở dài.

Khương Trúc cũng thẳng thắn nhìn lão, không né tránh.

Trong một căn phòng nhỏ tối tăm, Khương Trúc ngồi trên giường, ánh mắt không có tiêu cự rơi xuống mặt đất.

Ma Vương nằm sấp trên chân nàng, có chút không phục: “Lại bị nhốt, quy tắc của nhân tu các ngươi thật phiền phức, tu sĩ vốn nên tự do tự tại.”

Ma Vương lải nhải nói rất nhiều, Khương Trúc vẫn không nhúc nhích, nàng thực sự không có tâm trạng để quan tâm đến hắn.

Cho đến khi bên ngoài xuất hiện một đệ tử, Khương Trúc nhét Ma Vương trở lại cái giỏ nhỏ, đứng dậy đi theo hắn ta ra ngoài.

Trên đường gặp Tam Thanh.

Hắn ta đặc biệt đến tìm nàng.

Khương Trúc nói: “Ta không nói dối.”

Tam Thanh nhìn nàng: “Ta biết, không phải vì muội nói dối, mà vì muội đã giúp ma tu.”

Khương Trúc ngẩng đầu: “Ta không giúp ma tu, ta chỉ giúp những người bị oan, họ cố gắng tránh xa Ma Tam chỉ để muốn sống sót, chẳng lẽ ta không nên cứu sao?”

“Còn Linh tu thì sao, muội có biết sau khi họ trở về, tự bạo trên chiến trường sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu Linh tu không? Muội cứu họ, họ vẫn sẽ ra chiến trường, Ma Tam không giống như muội.”

Tam Thanh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tin muội, chúng ta đều tin muội, họ thực sự vô tội, nhưng trước khi Cung Tiêu Tiêu nghiên cứu ra thuốc giải, không còn cách nào khác.”

“Làm sao mà không có? Ma khí từ sơn mạch Cửu Long đến, sơn mạch Cửu Long chính là then chốt.”

Sau khi Khương Trúc phát đi thông tin này, nàng nghĩ rằng mọi người sẽ tìm cách cắt đứt thông đạo quỷ thạch cực phẩm ở đáy sơn mạch Cửu Long.

Nhưng thực tế thì không phải vậy.

“Chỉ dựa vào Tứ đại tông thì không thể đánh bại Ma Tam được, tiểu sư muội.”

Trên gương mặt thường ngày thản nhiên của Tam Thanh xuất hiện chút bất lực: “Ma Tam giữ chặt sơn mạch Cửu Long, chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng lại gần.”

Huống chi các thế lực Linh tu khác hoàn toàn không muốn tốn sức bảo vệ những ma tu đã không còn là Linh tu từ lâu.

Ngoại tộc thì tâm tư ắt khác, điều này ai cũng biết.

Vì vậy, ngay cả Vạn Phật Tông cũng phải cúi đầu.

Khương Trúc nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, chăm chú quan sát: “Nhưng các huynh đều không thử mà đã từ bỏ con đường này.”

Nàng mím môi nói: “Sau khi tách ra một thời gian, mọi người dường như đã thay đổi.”

Tam Thanh hỏi: “Mọi người? Muội chỉ ai?”

“Tất cả mọi người, huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Tiêu Trường Phong, Trương Đồng, Mục Trì… Thanh Yêu và Tiết Âm, thậm chí cả Vân Trung Kiếm Tôn bọn họ.”

Lần này thực sự là tất cả mọi người đều chọn như vậy, bao gồm Tiêu Trường Phong và các sư huynh.

Tam Thanh lắc đầu: “Tiểu sư muội, không phải chúng ta đã thay đổi, mà là chúng ta đã trưởng thành, chúng ta không thể chỉ làm những việc mà bản thân cho là đúng. Muội đã mười chín tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ, cũng không thể làm theo ý mình.”

Các thế lực lớn cần cân nhắc đến tổn thất mạng người cũng như chi phí đầu tư, họ vừa phải chống lại ma tu vừa phải đề phòng lẫn nhau.

Tình hình như vậy đã khiến họ kiệt sức từ lâu, vì vậy họ muốn dùng cách đơn giản nhất để kết thúc, điều này là không thể tránh khỏi.

Nhưng mọi người đều hy vọng mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc, liệu có thể như vậy không?

Tam Thanh cũng không thể nói rõ.

Đúng sai trên thế gian vốn dĩ được xác định bởi lập trường của con người.

Hắn ta chỉ biết Tứ đại tông cần phải chăm sóc cảm xúc và mâu thuẫn của các thế lực khác, không thể độc đoán tự quyết.

Là truyền thừa của Tứ đại tông, Tiêu Trường Phong và những người khác càng cần phải cẩn thận trong từng lời nói và hành động.

Mỗi lần bố trí, mỗi lần chiến đấu, mỗi khi một đệ tử c.h.ế.t đi, thậm chí mỗi câu nói, họ đều phải chịu trách nhiệm.

Thế sự lạnh lùng, không cho họ nhiều lựa chọn, cũng không cho phép họ đứng ở giữa, họ chỉ có thể chọn một lập trường và kiên trì không lý do.

Giống như hầu hết mọi người.

“Tiểu sư muội, một khi con người trưởng thành thì không còn thuộc về chính mình, đừng trẻ con nữa.” 

Khương Trúc không nói gì, nàng đi qua Tam Thanh, cúi đầu đi theo các đệ tử.

 

Loading...