Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 352: Ván cờ khó giải
Cập nhật lúc: 2025-03-25 20:04:08
Lượt xem: 108
*
Phàm giới—
Cửu Phi từ không trung rơi mạnh xuống đất, quỳ một gối, ôm lấy n.g.ự.c rồi chậm rãi đứng dậy. Cách đó không xa, Vô Tướng và những người khác ho ra máu, phải dìu nhau mới miễn cưỡng đứng vững.
Tam Thanh, Huyền Tịch và các đệ tử cùng tông c.h.é.m g.i.ế.c những tên Ma tộc cuối cùng.
Ma Phi lao về phía phong ấn, khuôn mặt vặn vẹo, hơi thở điên cuồng: "Ngươi dám—"
Nhưng lúc này Minh Nhã Quân đã nâng Cấm Tháp lên, đưa đến trước phong ấn.
Cấm Tháp dần to lên, phát ra Phật quang kim sắc.
Trên những tượng đá bên trong Cấm Tháp, từng bóng người lần lượt hiện ra rồi tan biến, giúp phong ấn vốn gần như vỡ nát được khâu vá lại.
Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bật Minh Nhã Quân ra ngoài đồng thời cũng quét bay Ma Phi.
Vài tên Ma tộc còn sót lại vội vàng đỡ Ma Phi dậy: "Phi Vương, người nên mau chóng đến Tu Tiên giới tìm Ma Tam đại nhân và Âm Vương đi! Phàm giới này… chúng ta đã không thể cứu vãn nữa rồi!"
Trận đại chiến vừa rồi đã khiến toàn bộ Ma tộc ở Phàm giới bị tiêu diệt.
Ma Phi tức giận đẩy họ ra: "Tề Thánh đâu? Đại quân của Tề Thánh đâu?"
Tên Ma tộc kia run rẩy cúi đầu đáp: "Không còn nữa, Ma tộc trong Vân Tề đã bị quét sạch."
Đôi mắt đỏ ngầu của Ma Phi tràn đầy sự không cam lòng. Hắn ta không thể chấp nhận thất bại này, rõ ràng Phàm giới là sân nhà của họ ngay từ đầu.
Nhưng giờ đây, tình thế khiến hắn ta không thể không chạy trốn, y hệt như một con ch.ó c.h.ế.t chủ.
Ma Phi hung ác nhìn lướt qua đám người Vạn Phật Tông, cực kì không cam lòng, hóa thành một luồng hắc khí, lao về phía Tu Tiên giới.
Khi hắn ta đi hẳn, Vô Tướng và mọi người mới nhẹ nhõm thở phào.
Nếu Ma Phi còn muốn đánh tiếp, có lẽ cả hai phe đều sẽ đồng quy vu tận, dù sao bọn họ đã bị thương nặng, không chịu nổi thêm mấy chiêu nữa.
Theo sự rời đi của Ma Phi, cuộc đại chiến ở Phàm giới cuối cùng cũng kết thúc.
Trên bầu trời, vài con quạ kêu quang quác.
Từ biển xác c.h.ế.t bò dậy, Tô Kha nhìn quanh, t.h.i t.h.ể rải rác khắp mặt đất, dày đặc vô tận. Có đệ tử Vạn Phật Tông, có Ma tộc, nhưng nhiều hơn cả là những con người bình thường.
Cả Vạn Phật Tông chỉ còn lại ba trăm đệ tử. Hàng vạn binh sĩ phàm nhân đã chết, chỉ còn một số ít đang hấp hối, rên rỉ trong vũng máu.
Ma tộc đã đi, để lại một vùng hoang tàn thê lương.
---
Tu tiên giới—
Lúc ba người Công Thiên Tinh bước ra khỏi Thiên Địa Mẫu trận ở hướng đông nam đã là ba ngày sau.
Lý Thiên Xuyên vừa nhìn vào Tiểu Linh Thông trên tay vừa nói: "Sơn mạch Cửu Long dường như đã có chuyện lớn."
Hắn ta đã hình thành thói quen, cứ cách một khoảng thời gian sẽ lấy Tiểu Linh Thông ra xem tin tức, vì tin tức trên đó là nhanh nhạy nhất.
Công Thiên Tinh liếc nhìn một cái, lắc đầu nói: "Chuyện bên đó không cần chúng ta lo. Chỉ với ba người chúng ta, cũng lo không xuể. Việc quan trọng bây giờ là đến biên giới đông bắc lấy Thiên Lực cuối cùng."
"Ba người Mộ Dung Tín đã đi về biên giới đông bắc từ sớm rồi, tính ra cũng đến lúc lấy được Thiên Lực rồi, nhưng mãi không liên lạc lại với chúng ta, e rằng đã xảy ra chuyện.”
Trên thực tế suy đoán của hắn không sai. Lần trước, Mộ Dung Tín và hai người kia vì muốn dụ Ma Nhị đi nơi khác, nên đến giờ vẫn còn bị nhốt trong bí cảnh, chưa thể ra ngoài.
Lý Thiên Xuyên cất Tiểu Linh Thông, hào hứng nói: "Vậy thì chúng ta đi một chuyến thôi! Dù sao ta và Ngọc Hoàn đều có Thiên Bia."
Quảng Ngọc Hoàn gật đầu: "Đúng vậy!"
Công Thiên Tinh thở dài trong lòng: "Nếu bọn họ chưa lấy được Thiên Lực thì còn dễ, nhưng nếu Thiên Lực đang ở trên người bọn họ, thì chúng ta buộc phải mạo hiểm đi tìm người."
Quảng Ngọc Hoàn cười: "Cứ đến xem thử rồi tính. Dù gì cũng chỉ là đi từ cực nam lên cực bắc thôi, chẳng đáng ngại."
Công Thiên Tinh gật đầu: "Cũng đúng. Trước hết, dùng Tiểu Linh Thông gửi tin cho Tứ đại tông, tránh để bọn họ lo lắng."
Lý Thiên Xuyên: "Ồ, được rồi!"
Ba người đi vòng theo sơn mạch Cửu Long, tiếp tục tiến về phương bắc. Khi bọn họ ngang qua ranh giới giữa Nam Châu và Trung Châu, bất ngờ bắt gặp một nhóm lớn Linh tu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-352-van-co-kho-giai.html.]
Những người này hoặc ngự kiếm phi hành, hoặc điều khiển pháp bảo bay trên không, từng nhóm lớn hướng về phía đông.
Thu Vũ Miên Miên
Lý Thiên Xuyên lật xem tin tức trên Tiểu Linh Thông, hiểu ra ngay: "Là Công gia, Lý gia, Quảng gia đang dẫn theo những Linh tu còn sót lại ở Nam Châu, định đến sơn mạch Cửu Long để hỗ trợ Tứ đại tông."
Quảng Ngọc Hoàn không vui, hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng là muốn đi trợ giúp, lúc trước còn cưỡng ép không cho chúng ta đi, phụ thân ta còn nhẫn tâm thề rằng sẽ không nhận ta nữa, ta thấy bọn họ đúng là nói một đằng làm một nẻo."
Nàng ta vừa dứt lời, những người bay trên trời dường như cảm nhận được gì đó.
Trưởng lão Công gia dẫn đầu cúi xuống, ánh mắt vừa vặn chạm phải Công Thiên Tinh đang ngẩng đầu.
Thiếu chủ…
Trưởng lão Công gia hơi khựng lại, định hạ xuống, nhưng ngay lúc đó, ba người phía dưới đã lập tức di chuyển, chỉ vài lần chớp mắt đã biến mất ở phương xa.
"Trưởng lão, có phát hiện gì sao?" Một đệ tử hỏi.
Trưởng lão lắc đầu: "Không có gì. Tiếp tục lên đường, nhất định phải đến kịp trước khi trời tối để hỗ trợ gia chủ."
Chỉ chốc lát sau khi nhóm Linh tu này rời đi, lại có một nhóm khác tiến đến, nhóm Linh tu này lại mặc đồng phục thống nhất.
Bọn họ chỉ cần vài lần nhảy đã biến mất trong sơn mạch Cửu Long.
Là đệ tử của Tam đại tông.
Trong lúc phi hành, Tiêu Trường Phong vừa bay vừa phân tích với Trương Đồng và những người khác: "Số lượng ma tộc ít hơn Linh tu, thứ duy nhất bọn chúng có thể lợi dụng chính là ma khí trong sơn mạch Cửu Long."
Vinh Mặc Hi hơi nghiêng đầu: "Vậy nên trước mắt chúng ta không hợp lực với Tứ đại tông, mà đi vòng sang cắt đứt phong ấn liên kết giữa sơn mạch Cửu Long và Vạn Ma Quật?"
"Chính xác."
Mục Trì nhoẻn miệng cười: "Hay đấy, ta thích mấy việc này."
Bọn họ tiếp tục đi suốt một canh giờ, sắp đến Đông Châu thì buộc phải dừng lại.
Trước mặt là vài luồng ma khí chắn đường, ma tu xung quanh lần lượt hiện thân, kẻ dẫn đầu chính là Hạng Nhiên.
Điều này khiến mấy người Mục Trì đều sửng sốt.
Tuy đã nghe Trúc Tử và Bạch Vi nói qua, nhưng khi thật sự phải đối mặt với người từng là đồng bọn kề vai chiến đấu, cảm giác trong lòng vẫn rất khó tả.
Khi Tiêu Trường Phong và mọi người còn đang sững sờ, ánh mắt Vinh Mặc Hi đã lạnh hẳn đi. Nàng ấy siết chặt cây thương, lao thẳng về phía trước.
Đôi mắt đỏ như m.á.u của nữ nhân này, có lẽ cả đời nàng ấy cũng không thể quên.
Ngân thương được thêm vào linh lực gào thét lao tới, Hạng Nhiên chậm rãi vươn tay, từ xa cản lại ngân thương đang đánh tới. Đồng thời, tay phải của nàng ta siết lại trong hư không, tung một quyền nhắm thẳng vào bụng dưới.
Vinh Mặc Hi định nâng thương đỡ lấy, nhưng không ngờ một quyền kia lại mang theo ma khí nặng tựa ngàn cân, trực tiếp xuyên qua phòng ngự linh lực, cách ngân thương đánh thẳng vào bụng nàng ấy.
Vinh Mặc Hi sững sờ khi bị một quyền này đánh bay ra xa, ngân thương trên tay vẽ trên mặt đất một vết dài khoảng mười thước mới có thể dừng lại.
Người này vậy mà từ Nguyên Anh đỉnh phong lại có thể đột phá đến Hóa Thần trung kỳ chỉ trong thời gian ngắn!
Hạng Nhiên vừa bộc lộ tu vi khiến Tiêu Trường Phong và những người khác đều khẽ cau mày.
Cả hai phe im lặng giằng co.
Nói thực, tình thế hiện tại chẳng có gì để họ tâm sự.
Mấy người Tiêu Trường Phong muốn đánh bại Ma tộc, bọn họ nhất định phải phá hủy ma khí.
Nhưng Hạng Nhiên thân là ma tu, dù có giúp hay không giúp Ma tộc, nàng ta chắc chắn sẽ không để họ phá hủy ma khí.
Ván cờ này khó giải.
Nhóm Tiêu Trường Phong chẳng biết phải nói gì, mà Hạng Nhiên cũng chỉ im lặng.
Chỉ có Vinh Mặc Hi thở dốc, ánh mắt nàng ấy sắc bén như dã thú, trong tròng mắt đầy tơ máu.
Kẻ trước mặt là kẻ thù lớn nhất đời nàng ấy.
Thế nhưng, nàng ấy không thể đánh bại nàng ta.
Không thể khiến những người trong Vinh gia nhắm mắt an lòng.