Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 251: Làm sao mà vừa nhát gan lại vừa ngông cuồng được như vậy thế?

Cập nhật lúc: 2025-01-30 20:55:11
Lượt xem: 320

[Cảm ơn bạn kebalance đã donate cho nhóm, chương này dành tặng bạn]

Mọi người xung quanh lập tức cười rộ lên.

Nghệ Phong Dao cùng nhóm của mình quay lại mỉm cười với họ, khiến đám người phía sau giật mình, tưởng rằng nhóm Nghệ Phong Dao định ra tay, bèn vội vàng cảnh cáo:

“Các ngươi... các ngươi định làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, trong Đấu Giá Các Vô Cực này cấm đấu đá riêng đấy!”

Hác Phú Quý nói bằng giọng vừa nghiêm túc, vừa có chút hung hăng: “Ngươi có chỗ dựa vững chắc thì mau nói ra, nếu không ra ngoài chúng ta kéo ngươi vào bao tải đánh thì đừng hòng chúng ta nương tay!”

Mọi người: “...”

Làm sao mà vừa nhát gan lại vừa ngông cuồng được như vậy thế.

Người kia tức đến bật cười, định mở miệng chế giễu, nhưng trận đấu trên võ đài đã bắt đầu.

Nhìn thấy đối diện chỉ là một Kim Đan, người đánh cược số tám thoáng có chút kinh ngạc, nhưng hắn ta không hề khinh suất, toàn thân bùng phát linh lực, trong nháy mắt hắn ta đã cầm song đao c.h.é.m tới phía đối diện.

Trong khoảnh khắc linh lực ập đến trước mặt, Khương Trúc đạp mạnh chân xuống đất, cả người bật lên rồi nhảy ra phía sau hắn ta, còn song đao tấn công chính diện của hắn ta đã bị một nữ tử có sắc mặt tái nhợt, tóc dài xõa tung dùng hai tay chặn lại.

“Tà vật! Nàng ta vậy mà lập khế ước với một tà vật, hơn nữa còn là tà vật có tu vi Nguyên Anh!”

Toàn trường xôn xao.

Tà vật không chỉ đáng sợ đối với nhân tu, mà đối với tất cả các chủng tộc nó cũng là một thứ cực kỳ đáng sợ, bởi chỉ cần có tà niệm và tà khí thì nơi đó sẽ sinh ra tà vật.

Nhưng Đấu Giá Các Vô Cực không hề cấm tà vật lên đài, trái lại, theo quy tắc của Vô Cực thành, mọi sinh linh bước vào đây đều được coi là bình đẳng.

Trên đài, trận đấu vẫn tiếp tục.

Khương Trúc nhanh chóng lùi lại, cổ tay lật lên, rút Vạn Quân Kiếm ra khỏi vỏ, linh lực xoay chuyển kéo theo từng đợt gió lạnh, một làn sóng linh lực mạnh mẽ trỗi dậy.

Người đánh cược số tám không chút hoang mang, dùng tay trái đỡ lấy đao phong đang tấn công, thuận thế lui lại, trong lúc lùi nhanh, tay phải đã kịp đỡ lấy đòn tấn công từ Nguyệt Hoa.

“Có Vạn Quân Kiếm đã đành, lại còn có tà vật Nguyên Anh, đúng là không thể coi thường.” Người nam nhân mỉm cười nhạt, linh lực toàn thân dâng trào.

“Đùng—”

Một đòn đánh nặng nề khiến kết giới cũng phải rung lên, người bên ngoài trận đấu dù biết rằng mình không thể bị thương nhưng vẫn không khỏi lui lại nửa bước.

Ánh sáng của linh lực tản ra, một con Cửu Vĩ Hồ khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, còn Khương Trúc và Nguyệt Hoa đều được hắn đỡ lấy.

Ánh mắt người nam nhân sắc bén, linh lực trên người càng thêm mạnh mẽ: “Lại thêm một linh thú Nguyên Anh. Tiểu cô nương, ta có thể cảm nhận được tuổi ngươi vẫn còn trẻ, quả là thiên phú dị bẩm.”

Khương Trúc vung thanh trường kiếm trong tay, lôi quang chớp lòe, nàng cười nói: “Đại thúc, ngài thấy đó, ta đã lộ ra nhiều thứ như vậy, thật cần có bảo vật để bảo vệ bản thân. Người xưa có câu, kính trên nhường dưới, ngài thấy...”

Người nam nhân cúi đầu cười nhẹ: “Trên võ đài không phân biệt nam nữ, tuổi tác, đây là bài học đầu tiên đại thúc dạy cho ngươi.”

Nói xong, nụ cười trên môi hắn ta đột ngột biến mất, hai thanh đao trong tay hợp thành một, linh lực toàn thân hội tụ, c.h.é.m ra một luồng đao khí mạnh mẽ vào khoảng không.

Đao khí xoay tròn như muốn xé nát cả không gian, khí thế của Bán bộ Hóa Thần bùng nổ hoàn toàn trong chớp mắt, linh lực đáng sợ như thác đổ ào ạt lao về phía Khương Trúc.

Đây là chiêu thức thành danh của hắn ta, tuy chưa bước vào Hóa Thần kỳ, nhưng chiêu này chứa đựng toàn bộ sự lĩnh ngộ nửa đời trước của hắn ta, chỉ tính về sức mạnh cũng có thể sánh ngang với Hóa Thần sơ kỳ.

Chỉ trong một nhịp thở, đao khí đã ập tới trước mắt.

Khương Trúc suýt bị cơn sóng linh lực thổi bay, trên người nàng đã có vài vết máu, chiếc giỏ nhỏ bên hông và vỏ kiếm sau lưng cũng vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-251-lam-sao-ma-vua-nhat-gan-lai-vua-ngong-cuong-duoc-nhu-vay-the.html.]

Nguyệt Hoa định lao tới ngăn cản, nhưng không ngờ chỉ riêng áp lực từ Bán bộ Hóa Thần đã khiến tốc độ của nàng ta chậm đi đáng kể.

Ma vương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như m.á.u rực sáng, chân vừa dẫm mạnh xuống đất, từ người hắn bốc lên những luồng hắc khí, đối chọi với lưỡi đao đang lao tới. Chín chiếc đuôi phía sau hắn vung vẩy mạnh mẽ.

“Dù bổn vương chưa khôi phục hoàn toàn thực lực, muốn chặn một đòn này vẫn có thể. Ngươi đi giúp nàng.”

Nguyệt Hoa ngay lập tức xoay người, cùng với Khương Trúc từ hai hướng lao tới tấn công người nam nhân.

Những người đứng xem vốn tưởng rằng một tu sĩ Kim Đan như Khương Trúc sẽ nhanh chóng bị đánh bại chỉ sau hai chiêu, nhưng giờ đây, nàng lại có thể đánh ngang ngửa với một Bán bộ Hóa Thần. Điều này khiến đám đông vô cùng ngạc nhiên, ai nấy đều chen lấn lên phía trước để xem rõ hơn.

“Cửu Vĩ Hồ đó... sao ta chưa từng thấy qua? Còn cả tà vật kia nữa, nhìn không có vẻ là loại phát rồ, chẳng lẽ còn có cả bí pháp thuần phục tà vật sao?”

“Cửu Vĩ Hồ Nguyên Anh mà lại có thể đỡ được đòn công kích mạnh tương đương như Hóa Thần. Hơn nữa, khi nãy lúc Kim Đan này lên đài, ta hoàn toàn không cảm nhận được d.a.o động linh lực từ nàng ta, mà Cửu Vĩ Hồ kia cứ như từ hư không mà xuất hiện.”

“Nhìn thế này, trên người nàng ta có không ít bảo vật. Chỉ riêng thanh Vạn Quân Kiếm đã vô cùng giá trị. Không chừng đây là hậu bối của một gia tộc lớn đến đây dạo chơi.”

Nghe đến đây, ánh mắt những người xung quanh lập tức thay đổi.

Không phải là sợ hãi, mà là khơi dậy những toan tính khác.

Vô Cực thành bọn họ vốn thích nhất là những tu sĩ có xuất thân cao quý, càng hiển hách, họ càng thích.

Hơn nữa, nàng ta lại đang là người đặt cược, trận chiến này kết thúc chỉ e là sức lực cũng sẽ cạn kiệt.

Thu Vũ Miên Miên

Nhóm của Bạch Vi có thể cảm nhận rõ ràng, từ khi Ma Vương và Nguyệt Hoa xuất hiện, xung quanh đã bắt đầu dậy sóng. Sự tham lam trong mắt những kẻ đó không hề che giấu.

Mục Trì cười lạnh trong lòng.

Trên đài chỉ có thể đấu một chọi một, nhưng một khi rời khỏi Đấu Giá Các Vô Cực...

Chỉ cần có kẻ dám tới, bọn họ dám đánh ngược lại!

Đến lúc đó xem ai sống sót!

Trong phòng bao ở tầng bốn, nơi mà giọng nói trước đó phát ra, người bên trong cũng bất chợt đứng dậy.

“Chủ nhân... con hồ ly kia chẳng lẽ là...”

Một lão già mặc áo bào đỏ chăm chú nhìn xuống phía dưới, người nói chính là lão bộc đứng cạnh hắn.

Cả hai người tuy có thân hình giống loài người, nhưng trên đầu lại có hai chiếc sừng rồng.

“Không sai, đó chính là Cửu Vĩ Thiên Sinh, có năng lực ẩn mình trong trời đất. Ta đã biết, một nguồn sức mạnh như vậy nhất định sẽ kéo hắn ra.” Ánh mắt lão già áo đỏ trở nên sâu thẳm.

Nơi Đấu Giá Các Vô Cực này người ra kẻ vào phức tạp, vậy mà hắn dám cả gan xuất hiện như vậy.

Chốc lát sau, lão thở dài, giọng nói pha lẫn chút ý cười: “Lâu rồi không gặp, vẫn là cái dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất ấy. Không ngờ lại cùng thanh Vạn Quân Kiếm tìm được chung một khế ước giả... thật không ngờ.”

Người bên cạnh liếc nhìn ra ngoài: “Trong Đấu Giá Các này có không ít người từng thấy qua hắn. Nếu người trong phòng bao nhận ra...”

“Không sợ, nếu bọn họ dám lộ diện thì nhất định đã có đối sách. Huống hồ, đám người này muốn tìm được Cửu Phi ư, hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Chưa nói đến gì khác, riêng khả năng ẩn nấp thì không ai trên đời có thể sánh với Cửu Phi. Dù sao tổ tiên của chúng cũng từng bị Thiên Đạo truy sát.

Lão già nói xong lại quay nhìn xuống võ đài, vuốt râu lẩm bẩm: “Cửu Phi tìm được một khế ước giả thông linh hồn phách, chẳng lẽ đã thay đổi bản tính ngang tàng của mình rồi?”

Trên võ đài, người nam nhân nghiến răng, song đao trong tay bị đánh liên tục, phát ra những âm thanh leng keng. Ba bóng người cuộn xoắn vào nhau, chỉ trong chớp mắt đã qua hơn chục chiêu.

Loading...