Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 170: “Mày nghĩ tao chết rồi sao?”

Cập nhật lúc: 2025-01-05 11:32:27
Lượt xem: 1,168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy hai tình cảm như thế, nam nhân cầm đao lộ chút biểu cảm giễu cợt, vội kết liễu bọn họ mà nảy ý định trêu chọc, thu đao về.

Khi lưỡi đao rút khỏi lòng bàn tay, Cung Tiêu Tiêu đau đến run rẩy , nàng hít một , dám tay , sợ rằng vì quá sợ hãi mà trở thành trò .

“Nhìn xem, thật là một cảnh tượng cảm động.”

Người nam nhân đồng bọn, : “Huynh chúng cũng vô tình, thế nhé, ngươi tiếp ba chiêu của mỗi bọn , chịu thì tha cho các ngươi một mạng, thế nào?”

Nghe thì vẻ dễ dàng, nhưng cả ba đều là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn Cung Tiêu Tiêu chỉ là một luyện đan sư, hơn nữa là một luyện đan sư Tiên Thiên Nguyệt Hoa thể, kinh mạch yếu ớt, thể chất lẽ chỉ ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ, đỡ nổi một chiêu khó, huống hồ là mỗi ba chiêu.

Nghệ Phong Dao cố gắng giãy giụa hết, vận linh lực hết đến khác nhưng đều vô ích.

Một khi truyền thừa chủng tộc lựa chọn, chỉ hai lựa chọn: hoặc phá hủy truyền thừa, hoặc ngoan ngoãn tiếp nhận và rơi trạng thái hôn mê cho đến khi truyền thừa tất.

Thu Vũ Miên Miên

Phá hủy một truyền thừa tập hợp sức mạnh của cả một chủng tộc là điều thể.

Nghệ Phong Dao chắc chắn thể thoát .

Pháp bảo Cung Tiêu Tiêu dùng hết, thậm chí còn một viên đan dược nào. Nàng thể chống đòn tấn công của Kim Đan kỳ?!

tình thế đến nước , dường như còn lựa chọn nào khác.

“Được.” Cung Tiêu Tiêu cắn răng, gật đầu chấp thuận.

“Đỡ ba chiêu của mỗi các ngươi, thả chúng .”

Người nam nhân bật , nụ đầy gian xảo: “Chúng tuyệt đối thất hứa.”

Cung Tiêu Tiêu Nghệ Phong Dao cả đầy máu.

Hắn lắc đầu.

Nếu chịu, nàng ? Để nàng một chạy trốn ?

Bọn họ là những thiếu niên thiên tài ngạo nghễ, chẳng lẽ nàng thì ?

Cung Tiêu Tiêu im lặng, một đối diện với nam nhân.

Người nam nhân cùng đồng bọn vẫn tiếp tục đùa, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Khi đối diện vững, lập tức lao lên. Cung Tiêu Tiêu nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn chịu một cú đ.ấ.m bụng, bay ngược ngoài và đập mạnh tường.

“Một chiêu...”

Cung Tiêu Tiêu kịp dậy, nam nhân lao đến, một cú đá khiến nàng văng xa.

“Hai chiêu...”

Người nam nhân sử dụng vũ khí, dường như đang tận hưởng khoái cảm đ.ấ.m xác thịt. Hắn càng đánh càng hưng phấn, đặc biệt khi thấy nàng ngừng phun máu, điều khiến càng thêm hung bạo.

Cung Tiêu Tiêu nhớ ngã bao nhiêu , cũng còn rõ Nghệ Phong Dao đang hét gì. Đôi khi nàng cố gắng dùng linh lực để giảm bớt lực đạo, nhưng với ba tu sĩ Kim Đan luân phiên tấn công, nàng cơ hội phản ứng.

Nàng chỉ còn thấy âm thanh yếu ớt của chính xen lẫn tiếng vỡ của miếng ngọc đeo cổ: “Bảy chiêu...”

Nghệ Phong Dao sấp mặt đất, ngón tay đầy m.á.u bám chặt xuống nền, cố gắng di chuyển về phía . Vòng sáng quanh do sự phản kháng mà trở nên cáu kỉnh, lực lượng cuồng loạn khiến da rỉ máu, trông đáng sợ.

Cung Tiêu Tiêu một nữa ngã xuống đất, nàng nhắm mắt im, thở yếu ớt: “Tám chiêu...”

Ba nam nhân vây quanh nàng , trêu chọc: “Đứng lên tiểu , nếu dậy thì thể bảo vệ .”

“Chỉ còn một chiêu nữa thôi, ngươi bỏ cuộc ? Sắp thể rời cùng tiểu tình lang của ngươi , mau dậy nào.”

Người nam nhân dường như thấy chán, sang chỗ Nghệ Phong Dao, giẫm chân lên đầu mà nghiền ép, lớn đầy ngạo mạn.

“Cuối cùng thì bọn cũng gặp may, chỉ cần truyền thừa chủng tộc, nổi danh là điều đơn giản .”

“Đánh cũng ghiền , gì thú vị nữa, g.i.ế.c bọn chúng thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-170-may-nghi-tao-chet-roi-sao.html.]

“Giết tên tiểu tình lang mặt nàng , quá tàn nhẫn , ha ha ha!”

“Đủ tàn nhẫn, nhưng thích, ha ha ha.”

Trước mắt Cung Tiêu Tiêu mờ dần, khi thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng bỗng nhiên tỉnh táo trong khoảnh khắc. Nàng cố gắng chống tay xuống đất, gượng dậy nhưng nào cũng ngã xuống. Qua ánh mờ ảo, nàng thấp thoáng thấy họ rút đao .

Ánh mắt nam nhân lóe lên sát ý, giơ đao nhắm thẳng tim Nghệ Phong Dao.

Hai mắt Cung Tiêu Tiêu vô hồn, nước mắt xen lẫn m.á.u chảy xuống mặt, miệng lẩm bẩm: “Ta thể cứu ngươi, thể cứu bất cứ ai...”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa lớn của cung điện đá văng .

Những bên trong lập tức dừng , kìm đầu .

Một bóng ngược sáng, thể rõ mặt, chỉ thấy nàng thở nặng nề: “Thật khó tìm, trốn sâu thế .”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Cung Tiêu Tiêu cuối cùng cũng buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, ngất .

Người nam nhân nhíu mày, giờ đao lên, tiếp tục đ.â.m thẳng về phía Nghệ Phong Dao.

“Choang—“

Toàn nam nhân chấn động, hỗ khẩu tê dại, đao trong tay một thanh trường kiếm đánh bay.

Từng bước tiến gần, gương mặt của Khương Trúc dần hiện . Nàng đưa tay , thanh Vạn Quân Kiếm tự động bay trở tay nàng: “Không thấy viện binh tới , lo mà chạy thoát , còn dám tay mặt —”

“Ngươi nghĩ là c.h.ế.t ?” Giọng điệu câu cuối cùng đột ngột cao hơn vài phần.

Người nam nhân ngẩng đầu lên nữa, nhưng mắt còn thấy bóng dáng ai. Chỉ kịp xoay đầu, thanh trường kiếm đ.â.m thẳng n.g.ự.c .

Khương Trúc đưa tay đẩy t.h.i t.h.ể trượt khỏi trường kiếm, đầu hai tên còn : “Không tay nhanh thì sẽ phản sát đấy, bài học mà bà đây dạy, nhớ kỹ cho kiếp .”

Hai lập tức đầu bỏ chạy, nhưng Khương Trúc để chúng thoát. Sau hai tiếng hét thảm thiết, mặt đất thêm hai xác chết.

Giết tu sĩ Kim Đan sơ kỳ chẳng khác gì g.i.ế.c gà.

Nghệ Phong Dao thở phào nhẹ nhõm, đất, thở yếu ớt : “Muội còn tâm trí đùa với bọn chúng, suýt chút nữa chúng gặp Diêm Vương .”

“Ta chẳng đang khoe khoang , khó lắm mới cơ hội. Huynh mang nàng trốn sâu như , chạy qua ba, bốn cung điện mới tìm .” Khương Trúc cho Cung Tiêu Tiêu uống đan dược, đồng thời kiểm tra thương thế cho nàng .

Trước đây nàng học vài chiêu từ Cung Tiêu Tiêu, dù lợi hại lắm nhưng cũng hơn thường.

Thương thế của Cung Tiêu Tiêu nghiêm trọng, nhiều xương gãy, gần như còn chỗ nào lành lặn. Nếu đến là mấy kẻ như Tiêu Trường Phong, thì coi như xong đời .

may mắn là đến là Khương Trúc.

Mặc dù nàng khả năng chữa trị như Cung Tiêu Tiêu, nhưng nàng Sinh Mệnh thụ, chỉ cần còn một thở cũng thể cứu sống.

Khương Trúc lén lút truyền nhiều sinh lực cho Cung Tiêu Tiêu.

Nghệ Phong Dao thấy nàng tập trung kiểm tra thương thế cho Cung Tiêu Tiêu cũng hối thúc, chỉ lo lắng hỏi: “Nàng chịu ít cú đấm, cứu ?”

“Cứu , c.h.ế.t , yên tâm.”

Nghe Khương Trúc , Nghệ Phong Dao cũng hỏi thêm chi tiết. Một khi nàng cứu thì chắc chắn cứu , dù bằng cách nào nữa.

“À, mà luồng sáng đang bao bọc là gì thế?”

“Truyền thừa chủng tộc.”

Khương Trúc ngừng một chút, chậm rãi hỏi: “Truyền thừa chủng tộc? Ở cái cung điện rách nát ?”

“Hai trốn chạy mà cũng đụng , thật , đồ giả ? Cung điện còn to bằng một thiên điện của đầu bò.”

Truyền thừa chủng tộc mà cũng cố tình sắp đặt ở chỗ để thử thách , tu sĩ tu tiên mà cũng chơi trò ?

Loading...