Một ngày trong bí cảnh, bằng bảy ngày bên ngoài.
Trên đường trở về tông môn, công t.ử Triệu Bình Chi vẫn ngừng than thở vì chuyến thu gì.
Thứ cần là hoa Nghê Thường, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy .
Trưởng lão trong nhà , loại hoa cực kỳ hiếm , bên ngoài dù tiền cũng khó mua . Để chữa căn bệnh dai dẳng ở đan điền, loại hoa là thể thiếu.
"Triệu đại công tử, trông vui thế? Không thể giống như chúng , một cái ?"
Đệt , mấy trăm xuống bí cảnh.
Ngoài hai các ngươi thì còn ai thể nổi nữa chứ?
Triệu Bình Chi liếc mắt hai mặt mày hớn hở, nhếch mép : "Nếu một nhánh hoa Nghê Thường, mơ cũng sẽ tỉnh."
"Hoa Nghê Thường? Ngươi là cái ?"
Vừa , Trì Vũ lấy từ túi trữ vật một đóa hoa đỏ thẫm phần héo úa.
Ôi nó-
Thật sự là hoa Nghê Thường!
Đồng t.ử Triệu Bình Chi lập tức co rút, dụi mắt mấy để chắc chắn lầm. Sau khi xác nhận đó ảo giác, giọng của bắt đầu run lên: "Cái , cái ... ngươi ?"
"Muốn ?" Trì Vũ nheo mắt .
Triệu Bình Chi điên cuồng gật đầu.
, với cái tính của phụ nữ , nhánh hoa , mất một gia tài lớn thì cũng chảy m.á.u nặng.
Ngay lúc Triệu Bình Chi chuẩn tâm lý chịu chặt c.h.é.m thì hành động của Trì Vũ vượt ngoài dự đoán.
"Gọi một tiếng tỷ tỷ tặng cho ngươi!"
"Cái gì!?" Triệu Bình Chi tưởng nhầm.
Chỉ đơn giản thôi?
Nàng thể rộng lượng như ?
"Không thì thôi-" Trì Vũ nhún vai, bộ cất hoa Nghê Thường.
"Đừng mà! Tỷ tỷ! Tỷ yêu! Đại tỷ!" Triệu Bình Chi hoảng sợ, sợ nàng thấy liền hét liền ba .
"Thôi, đừng nhận vơ lung tung, chúng ."
Nói xong, Trì Vũ như ném rác, quăng hoa Nghê Thường qua.
Thật là!
Người bảo gọi tỷ tỷ là ngươi.
Người bảo đừng nhận vơ lung tung cũng là ngươi.
Đây chẳng thần kinh ?
Triệu Bình Chi lúc chẳng suy nghĩ nhiều. Hắn cẩn thận nâng niu nhánh hoa Nghê Thường trong tay, nụ mặt còn khó kiểm soát hơn cả s.ú.n.g AK đang lên đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-ganh-vac-ca-tong-mon/chuong-82.html.]
Có cái , mẫu sẽ còn lo lắng về đan điền tổn thương của nữa!
Trúc Cơ càng chắc chắn như ch.ó giữ ổ!
Trước khi rời , Trì Vũ quên nhắc nhở: "Này, về thì nhớ lung tung! Đặc biệt là chuyện xuống bí cảnh. Ngươi cứ coi như từng gặp chúng , rõ ?"
Triệu công t.ử xong lập tức vui, mặt kéo dài: "Ta trông giống kẻ ngốc ?"
"Ngốc thì , nhưng chắc chắn thông minh."
Nói xong, Trì Vũ và Bạch Tuyết khoác tay rời đầy tiêu sái. ...
Nửa canh giờ , hai sư tỷ một ngọn núi trơ trụi, trong lòng khỏi thổn thức.
Người , ổ ch.ó của dù thế nào cũng hơn ổ vàng ổ bạc của khác, nhưng khi từng ở qua ổ vàng ổ bạc, ai còn trở ổ ch.ó chứ?
"Sư tôn ơi, con béo về đây!"
Tiếng hét của Bạch Tuyết khiến Liễu Vô Cực, mới chợp mắt, giật bật dậy khỏi ghế mây.
Nhìn hai sư tỷ với đủ loại túi lớn túi nhỏ tay xuất hiện mắt, trong lòng bỗng dưng dâng lên một dự cảm lành.
"Các ngươi cái trò gì đây?" Liễu Vô Cực mở miệng, hàm răng lởm chởm lộ rõ.
"Á!" Bạch Tuyết kinh ngạc thốt lên: "Sư tôn, răng của ..."
Còn kiệt tác của tiểu sư ngươi !
Luyện cái gì mà đan d.ư.ợ.c tà môn! Bộ răng của , hủy thành thế .
Trong lòng Liễu Vô Cực đầy oán trách, nhưng ngoài mặt bộ quan tâm, phẩy tay: "Ngươi đừng quản, trả lời câu hỏi của ."
"Con đưa tiểu sư xuống núi rèn luyện một chuyến, đây đều là chiến lợi phẩm của bọn con!"
Gương mặt nhỏ nhắn ngẩng cao của Bạch Tuyết tràn đầy đắc ý.
Ý tứ quá rõ ràng: Nhanh khen !
"Xuống núi rèn luyện?" Liễu Vô Cực , lập tức cau mày,"Các ngươi ở Thiên Đan Phong chăm chỉ học hành, xuống núi rèn luyện cái gì?"
Hai sư tỷ liếc , Bạch Tuyết mở miệng: "Là thế , Thánh Cô thấy chúng học hành vất vả quá, đặc biệt cho nghỉ."
"Thật ?" Liễu Vô Cực chút tin, ánh mắt chuyển sang Trì Vũ.
Trì Vũ phần chột , vội ngẩng đầu trời: "Chắc là, lẽ, thể ..."
Chuyện đuổi khỏi môn phái, thực sự khó mà mở miệng .
"Thôi , hỏi nhiều gì? Đây là lễ vật con và tiểu sư mang về cho ." Bạch Tuyết đưa một lọ nhỏ đến mặt Liễu Vô Cực.
"Đây là..." Liễu Vô Cực mở nắp, thấy giọt chất lỏng đỏ thẫm bên trong, khỏi run lên: "Là m.á.u của Lục Dực Huyền Ngọc Hổ! Các ngươi..."
Lục Dực Huyền Ngọc Hổ, đó là tồn tại ngay cả thấy cũng né xa ba trượng!
Hai nha đầu , mà vì dám mạo hiểm như !
Điều hẳn là chịu ít khổ cực!