Thiên Đan Phong.
Tông chủ Nguyệt Vô Ngân cửa, khuôn mặt đen như đáy nồi, tay cầm một cây roi giảng dạy.
Tâm trạng của lão tồi tệ.
Tối qua, linh d.ư.ợ.c viên cháy, tổn thất nhỏ, đến giờ vẫn bắt kẻ gây hỏa hoạn; hôm nay, đến tiết học vẽ phù của lão mà còn dám bỏ học!
Mà những đó là t.ử Thiên Trì Phong!
Đám t.ử của Liễu Vô Cực, đúng là gan to bằng trời!
Hoàn xem lão, vị tông chủ , gì cả.
Đợi thêm một lúc vẫn thấy bóng dáng ai, Nguyệt Vô Ngân phất tay áo: "Không chờ nữa, hôm nay giảng về Nhị Giai Bạo Phá Phù..."
Đang giảng hăng say, thì Trì Vũ và Bạch Tuyết, khi ăn uống no nê, cuối cùng cũng tay trong tay xuất hiện ở cửa.
"Báo... ợ-"
Một tiếng ợ đầy mùi hẹ nhịn vang lên, phả thẳng mặt Nguyệt Vô Ngân.
Khuôn mặt lão lập tức đen kịt, gần như sắp nhỏ mực, đập mạnh xuống bàn giảng, gầm lên: "Hai ngươi gì? Tại bây giờ mới đến?"
Hai , cúi đầu, chẳng ai dám gì.
"Nói!"
Bị tiếng quát của lão cho giật , ngược Bạch Tuyết mạnh dạn hẳn lên, vươn cổ đáp: "Ta đến muộn đấy, thì nào?!"
Nàng tạo phản đây?
Nguyệt Vô Ngân nàng chọc giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Trước đây, con bé tuy trễ, nhưng ít nhất còn viện cớ nào là giúp bà cụ qua sông, nào là tắm cho mèo chó, đốt lửa giúp đầu bếp. Giờ thì , viện cớ cũng lười!
"Còn ngươi?" Nguyệt Vô Ngân chuyển ánh mắt sang Trì Vũ.
"Ta..."
"Tiểu sư giống , thì nào?!"
Không đợi nàng kịp bịa chuyện, Bạch Tuyết nhanh miệng , đồng thời vỗ n.g.ự.c .
Ý rõ ràng: Tỷ , cùng chung hoạn nạn!
Cảm ơn sư tỷ!
Gặp một sư tỷ dở như , Trì Vũ cũng chỉ bất lực theo: ", cũng đến muộn, thì nào?!"
Hai đứa đúng là một lũ phản nghịch!
Nguyệt Vô Ngân tức đến mức đầu bốc khói, nghiến răng : "Từ hôm nay, phạt hai ngươi quét dọn Tàng Thư Các của tông môn trong một tháng! Lần mà còn dám, nhốt các ngươi ! Dù sư tôn của các ngươi cầu tình cũng vô ích!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-ganh-vac-ca-tong-mon/chuong-67.html.]
"Ồ-" Hình phạt nặng nhẹ, hai đều phản đối, đồng loạt gật đầu.
"Còn đó gì? Muốn cõng hai ngươi lớp ?"
Bạch Tuyết buột miệng: "Được đấy, ông đúng là..."
Ngươi thật sự dám thế!
Trì Vũ vội bịt miệng Bạch Tuyết , kéo nàng một góc xuống.
Trên bục, Nguyệt Vô Ngân tiếp tục giảng bài, miệng khô lưỡi rát, gần như sùi bọt mép.
Dưới bục, những dòng chữ dày đặc sách, Trì Vũ vốn buồn ngủ, chẳng mấy chốc gục đầu xuống bàn, ngủ .
Không nàng thích học.
Thực từ kiếp , Trì Vũ mắc một chứng bệnh kỳ lạ.
Cứ thấy chữ là nàng buồn ngủ, chỉ ngủ mới giảm bớt triệu chứng . Không t.h.u.ố.c nào chữa . ...
Không qua bao lâu, đến khi Trì Vũ mở mắt, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn Bạch Tuyết đang một , gặm bánh bao.
"Ta ngủ bao lâu ?" Trì Vũ lau nước dãi ở khóe miệng, dụi dụi mắt hỏi.
"Không ." Bạch Tuyết vốn chẳng khái niệm về thời gian, nàng tiện tay đưa qua một chiếc bánh bao: "Vừa nãy mụ già đến, bảo lát nữa chúng qua gặp mụ ."
Mụ già mà nàng nhắc đến, nghi ngờ gì chính là Bạch Liên Thánh Cô.
Tim Trì Vũ chợt đập mạnh: "Qua đó gì? Không là chuyện tối qua phát hiện chứ?"
"Không thể nào! Chúng việc kín kẽ như , mụ thể ." Rõ ràng, Bạch Tuyết tự tin về hành động tối qua của hai .
"Cũng đúng."
Nhớ chi tiết, quả thực sơ hở nào.
Trì Vũ gật đầu, nhưng vẫn quên dặn dò: "Dù thế nào nữa, bà bắt chúng tại trận, thì c.h.ế.t cũng thừa nhận."
"Ta ."
Nói xong, hai cùng đến chỗ ở của Bạch Liên Thánh Cô.
Bạch Liên Thánh Cô đặt quyển sách trong tay xuống, chỉ chiếc ghế bên cạnh, lạnh lùng : "Ngồi ."
Hai sư tỷ cũng khách sáo, lập tức xuống.
Bạch Tuyết còn len lén vươn tay, định trộm mấy quả trái cây bên cạnh nhưng Bạch Liên Thánh Cô dùng thước đ.á.n.h lên mu bàn tay.
Bà liếc hai , chậm rãi mở miệng: "Ở đây ai khác, , chuyện tối qua, các ngươi ?"
"Chuyện gì cơ?" Trì Vũ vẻ ngây ngô bà.
Bạch Tuyết cũng lập tức bày biểu cảm tương tự.