Ly Nguyệt mím môi, : "Sư tôn khoan dung độ lượng, chỉ cần tỷ chịu trở về nhận , nhất định sẽ tha thứ cho tỷ! Tỷ đừng bướng bỉnh nữa, ?"
Bạch Thanh Thu vốn thể chịu cảnh sư bảo bối của ấm ức, lập tức lên tiếng: "Tiểu sư , cần hạ với loại ! Nếu nàng còn chút lương tâm, cướp đoạt đồ của . Nàng chính là kẻ vong ân bội nghĩa!"
"À, ! Ta vô tình vô nghĩa, âm hiểm độc ác, cho nên hai vị nhất hãy tránh xa loại như thì hơn!"
Trì Vũ chẳng tiếp tục đôi co, bỏ .
Bạch Tuyết từ đầu đến cuối vẫn khán giả, ăn hết bao nhiêu xâu kẹo hồ lô.
Lúc rời , rõ là cố ý vô tình, cây cỏ cột đầy kẹo hồ lô vai nàng lướt qua mặt nạ của Bạch Thanh Thu, thiếu chút nữa đ.â.m trúng mắt .
"Đồ tiện tỳ! Ngươi thật sự nghĩ cách xử lý ngươi ?"
Bạch Thanh Thu là kẻ nhỏ nhen, luôn ghi thù. Nhìn theo hướng hai rời , dứt khoát b.ắ.n một đạo phù truyền âm.
Còn Ly Nguyệt thì ngây tại chỗ, đôi mắt khẽ động, đang nghĩ gì. ...
Ra khỏi chợ đen.
Trì Vũ đầu liếc vị sư tỷ tham ăn còn đang nhai kẹo, nghiêm túc hỏi:
"Sư tỷ, nếu đối đầu với tên , tỷ mấy phần thắng?"
Theo như hiểu của nàng về Bạch Thanh Thu, kẻ đó tuyệt đối dễ dàng bỏ qua.
thực lực nửa bước Kim Đan, khiến nàng thể dè chừng.
Bạch Tuyết phồng má, suy nghĩ một lúc đưa kết luận mấy chắc chắn: "Tên đó , chắc đ.á.n.h ba tên."
"Tỷ thật chứ?" Trì Vũ tỏ hoài nghi.
Bạch Thanh Thu loại tiểu ở Thiên Đan Phong, là t.ử truyền thực thụ, tu vi nửa bước Kim Đan, pháp khí trong tay chắc chắn thiếu.
"Thật mà!" Bạch Tuyết giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên trời thề thốt: "Nếu , từ giờ mỗi bữa chỉ ăn tám món, món chay."
Ngươi nghĩ cũng đấy!
"Tỷ ghé tai đây!" Trì Vũ đảo mắt, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng vài câu. ...
Khi Bạch Thanh Thu đuổi khỏi chợ đen, bóng dáng của Trì Vũ và Bạch Tuyết còn thấy .
Thế nhưng, hề tỏ hoảng loạn, thậm chí còn cảm thấy buồn .
Chỉ một khắc khi lướt qua Bạch Tuyết, bí mật gắn một lá truy tung phù lên cây cỏ mà nàng vác vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-ganh-vac-ca-tong-mon/chuong-61.html.]
Thần niệm động, lập tức xác định phương hướng.
"Hừ! Đồ tiện tỳ, ngươi thật sự nghĩ thể trốn thoát ? Để xem lát nữa ngươi còn dám cứng miệng !"
Bạch Thanh Thu lạnh lùng hừ một tiếng, rút phi kiếm , nhảy lên,"vèo" một cái bay xa.
Ly Nguyệt thì vội vã chạy bộ theo .
Chẳng bao lâu , Bạch Thanh Thu phát hiện Trì Vũ đang một gốc cây cổ thụ nghiêng, vẻ mặt đầy sợ hãi, liên tục ngó xung quanh.
Hắn nhảy xuống từ phi kiếm, nụ đầy vẻ chế nhạo: "Chạy ! Sao chạy nữa? Cái thái độ ngông cuồng khi nãy ?"
"Ha ha-" Trì Vũ mỉm nhẹ nhàng, dậy phủi váy, xoay tay , lập tức giơ ngón giữa về phía , biểu cảm đầy thách thức.
"Tốt lắm! Dám khiêu khích , ngươi đúng là tìm đường c.h.ế.t!"
Trong tông môn, Bạch Thanh Thu vốn là thiên chi kiêu tử, những t.ử khác gặp đều cúi đầu khom lưng, nào ai dám chĩa ngón giữa . Trì Vũ là đầu tiên.
Không nhiều, chặt đứt ngón tay của nàng để hả giận!
Hắn liền rút từ túi trữ vật một thanh trường kiếm màu xanh thẫm, lao thẳng về phía Trì Vũ.
Khoảng cách giữa hai chỉ vài chục mét, trong nháy mắt, mũi kiếm chỉ còn cách n.g.ự.c nàng đến hai mét.
lúc , một cảm giác nguy hiểm từ đầu truyền xuống.
"Này! Tên hai trăm rưởi , ăn gậy của !"
Bạch Tuyết bất ngờ từ trời đáp xuống, dùng cây cỏ vác vai vũ khí, giơ cao qua đầu, tư thế chuẩn chỉnh như Tề Thiên Đại Thánh đập Bạch Cốt Tinh, mạnh mẽ quất xuống.
"Thanh Huyền Thuẫn!" Trong giây phút nguy cấp, Bạch Thanh Thu vội lấy một chiếc khiên màu xanh, che chắn đầu.
Chiếc khiên phát ánh sáng xanh nhạt, lờ mờ hiện lên hình dáng một con rùa già, qua vật tầm thường.
"Rắc" một tiếng, cây cỏ tay Bạch Tuyết gãy đôi.
"Ha ha! Chỉ thế thôi ... ơ?" Nụ của Bạch Thanh Thu trọn vẹn nửa giây, chiếc Thanh Huyền Thuẫn trong tay bất ngờ phát tiếng "rầm", vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cái quái gì thế?
Nàng dùng sức đập vỡ chiếc Thanh Huyền Thuẫn của ?
Chiếc khiên tuy thần vật, nhưng cũng là pháp khí phòng ngự thượng phẩm của Huyền giai. Thế mà đập nát trong một cú?
Nếu một gậy giáng đầu, chẳng sọ sẽ đập thẳng bụng ?