Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 90: Không ai nhìn thấy, tức là không mất mặt

Cập nhật lúc: 2025-05-20 13:26:08
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Sức uy h.i.ế.p của con thụy thú này đối với yêu thú quả là không thể xem thường."

Trưởng lão Đệ Lục Vực đứng trước trận đồ, vẻ mặt đăm chiêu.

Nếu không thì cũng chẳng thể khiến một con yêu thú tam phẩm đi ngược lại bản năng mà thần phục một nhân loại yếu ớt được.

Các đệ tử Đệ Lục Vực không dám hó hé nửa lời.

Tại sao... Bọn họ lại cảm thấy con thụy thú này hơi bám người quá rồi nhỉ.

Thu Vũ Miên Miên

Làm gì có con thú nào có lòng tự trọng mà lại để người khác ôm đi như vậy chứ?

Tiểu cô nương này trông có vẻ gầy yếu nhưng thực ra lại khỏe ra phết, lại có thể ôm một con Tỳ Hưu nhảy nhót lâu như vậy cơ mà.

Lại có người nói: "Người của Đệ Nhất Vực vậy mà không một ai nhìn ra được sơ hở của ảo ảnh hung thú kia."

Một người khác lại biện hộ: "Nguy hiểm cận kề, cũng là chuyện dễ hiểu thôi."

"May mà tiểu đệ tử này không gặp phải người của Đệ Lục Vực, không thì e là mánh khóe này chẳng có tác dụng gì."

Nghe mọi người bàn tán, vẻ mặt trưởng lão Đệ Nhất Vực trở nên khó coi: "Cuối năm nay, Đệ Nhất Vực sẽ thêm một môn khảo hạch, chuyên về kỳ trân dị thú."

Trước giờ Đệ Nhất Vực luôn có địa vị tôn quý, vậy mà lại bị một nha đầu ngoại môn dễ dàng qua mặt như vậy, đúng là mất hết cả thể diện.

Một vị trưởng lão khác lên tiếng: "Đúng là chúng ta đã sơ suất rồi. Lăn lộn trong giới này, chỉ biết c.h.é.m g.i.ế.c thôi thì cũng không được. Nền tảng của đám đệ tử mới này đúng là không bằng lớp người trăm năm trước!"

Vị trưởng lão lúc nãy thở dài: "Nghĩ đến năm xưa, trước khi nhập môn lão phu đã đọc một lượt điển tịch tiên môn, mới có thể bái nhập Đệ Nhất Vực, đám hậu bối bây giờ, nền tảng đúng là không vững chắc!"

Chỉ cần đám tiểu đệ tử kia tung ra một đạo linh quyết chuẩn xác hơn một tẹo, con tiểu Tỳ Hưu kia ắt hẳn đã không trụ nổi rồi.

Chứ đâu đến nỗi như bây giờ, bị người ta lừa mà còn tự mãn vì mình chạy nhanh.

Mấy vị đệ tử Đệ Nhất Vực lớn tuổi hơn đang đứng hóng chuyện nhìn nhau, trong ánh mắt vừa có sự đồng cảm lại vừa xen lẫn chút may mắn.

May mà bọn họ nhập môn sớm, không cần phải tham gia kỳ khảo hạch hàng năm nữa.

Năm đó, bọn họ đâu có gặp phải trò lừa bịp kỳ quái thế này.

Khảo hạch của Đệ Nhất Vực không phải chuyện đùa. Bất cứ ai quá tụt hậu hoặc không đạt tiêu chuẩn đều sẽ phải đối mặt với hình phạt đứng trước Kiếm nhai vung kiếm mười vạn lần. Nơi đó người qua kẻ lại tấp nập, vừa mất mặt, vừa tổn thương lòng tự trọng lại còn tốn sức.

Tiểu nha đầu này đúng là lắm mưu nhiều kế, một hành động của nàng đã khiến cả đám đệ tử nội môn phải học thêm một môn bắt buộc, để nàng ở ngoại môn đúng là phí phạm nhân tài.

...

"Là đứa nào cướp linh thảo của ta?"

Thiếu niên tức tối đ.ấ.m một quyền làm vỡ cả vách đá, hắn ta thò đầu vào khe đá rồi đưa mắt quét nhìn bụi linh thảo đã tan nát. Điều kỳ quặc là tên trộm kia không hái linh thảo một cách bình thường, mà lại cào cấu lung tung, thế mà lại cố tình vặt sạch những chiếc lá có dược hiệu mạnh nhất, không còn sót lại mống nào.

Lúc Man Trinh cảm nhận được bên hông nặng trĩu thì đã quá muộn. Một lực đạo cực lớn khiến cả người hắn ta bị đẩy mạnh vào trong khe đá, va vào đống đá vụn rồi nằm sõng soài trong hang.

Quay đầu nhìn lại, Man Trinh biết mình đã bị đánh lén, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tặc, ngươi còn dám được voi đòi tiên?"

Nhưng hắn ta không hề động đậy.

Một bóng người gầy yếu đang đứng bên ngoài khe đá.

Ngọc thù ký danh của hắn ta đang nằm trong tay đối phương.

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ người kia, sự phẫn nộ trong lòng Man Trinh gần như bị nỗi kinh ngạc lấn át hoàn toàn: "Má nó! Sao lại là ngươi nữa!"

"Ngươi dám động đậy thử xem, ta sẽ bóp nát ngọc phù của ngươi ngay."

Tô Chước nắm chặt ngọc phù trong tay, Man Trinh không hề nghi ngờ việc nàng có thể bóp nát ngọc phù thành bột mịn ngay trong khoảnh khắc hắn ta cử động.

Đây chỉ là tố chất cơ bản của một Võ Tu mà thôi.

Man Trinh siết chặt nắm đấm, bất lực gầm lên: "Ngươi muốn làm gì?"

"Cho ngươi cơ hội đánh ta đấy, lúc trước không cam tâm đúng không? Không sao cả, chỉ cần ngươi dám ra tay, ta sẽ kéo ngươi cùng bị loại luôn."

Giọng điệu của Tô Chước hoàn toàn là kiểu đã cùng đường thì liều mạng. Man Trinh cũng hiểu một ngoại môn tiễn đưa nội môn đi thì tuyệt đối là có lời rồi, thậm chí có thể đem ra tuyên truyền đả kích hắn ta. Quan trọng nhất là hắn ta chắc chắn mất hết mặt mũi, mà còn hết lần này đến lần khác tung ra chiêu trò mới.

"Ngươi theo dõi ta? Ta chỉ nói có mấy câu thôi mà, có cần phải đến mức này không? Ngươi cũng đã đánh ta rồi còn gì..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-90-khong-ai-nhin-thay-tuc-la-khong-mat-mat.html.]

Man Trinh sắp phát điên đến nơi rồi. Nếu biết chỉ vì một câu nói bậy mà chọc phải tiểu ma tinh ngoại môn này, hắn ta nhất định đã khâu miệng mình lại trước khi tham gia Bí Cảnh Thí Luyện rồi.

Ở Đệ Nhị Vực, khiêu khích người khác chỉ là một hành động thông thường để kiếm cớ đánh nhau. Nhưng khiêu khích đệ tử ngoại môn thì lại là chuyện cực kỳ mất mặt!

Sao trước đây không ai nói cho hắn ta biết chuyện này vậy?

Tô Chước đang bận thu lại thạch trận và tiểu Tỳ Hưu ngoan ngoãn đứng yên trong bụi cỏ, nàng chẳng buồn để ý xem hắn ta đang nói gì. Thu dọn xong xuôi, nàng mới tò mò hỏi: "Ngươi đứng thứ chín, có bao nhiêu ngọc phù rồi?"

Man Trinh cảnh giác: "Ngươi lại muốn làm gì nữa?"

Tô Chước chìa tay ra.

Man Trinh: "Không đời nào! Đây là thành quả mà lão tử đã phải rất vất vả mới giành được đấy!"

"Vị trí thứ chín được nhiều người chú ý như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò xem ngươi bị loại theo cách nào."

"Ngươi cũng không muốn người khác biết mình chỉ ở trong bí cảnh được đúng một ngày, đúng không?"

Tô Chước ôn hoà hỏi.

Man Trinh nghiến răng ken két: "Ngươi tên là gì?"

Mẹ kiếp, sau này phải tránh xa nha đầu này ra mới được.

Tô Chước không trả lời, nàng liếc nhìn sắc trời: "Ồ, còn chưa đến một ngày nữa."

Man Trinh hạ quyết tâm, ném ra hai tấm ngọc phù: "Cầm lấy! Trả lại ngọc phù ký danh cho ta, nếu không ra khỏi bí cảnh này, ta với ngươi không xong đâu!"

"Chỉ có thế này thôi à?" Tô Chước nhận lấy ngọc phù rồi liếc nhìn: "Ta không có ý định lấy hết nhưng ngươi cũng phải thể hiện chút thành ý chứ. Ngay cả một nghìn điểm cũng không cho, vậy thì chán c.h.ế.t đi được."

Man Trinh: "Ngươi định đuổi cùng g.i.ế.c tận sao? Không sợ ta báo thù à?"

Tô Chước: "Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ. Ngươi là đệ tử nội môn, ngọc phù đương nhiên rất quý giá, bỏ ra một ít điểm tích lũy để chuộc lại là chuyện hết sức bình thường mà."

"Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục ở lại trong bí cảnh, thì bao nhiêu nghìn điểm mà chẳng kiếm lại được?"

Man Trinh: "..."

Nghe cũng có lý thật.

Nhưng mà vẫn tức c.h.ế.t đi được.

Tống tiền, đây rõ ràng là tống tiền, không, chính xác là tống tiền.

Mặt mày Man Trinh xám xịt, thầm nghĩ may mà mình không phải là người đứng đầu Đệ Nhị Vực, chắc là không có trưởng lão nào đang quan sát hắn ta đâu.

Không ai nhìn thấy, tức là không mất mặt.

Hắn ta nhắm mắt lại, cố gắng nén nhục móc ra một tấm ngọc phù rơi ra từ yêu thú tam phẩm, bàn tay hắn ta run lên vì quá xót của: "Ngươi ném ngọc phù ký danh của ta qua đây trước đi. Sau khi lấy điểm xong, chuyện ta bị ngươi đánh lén cướp ngọc phù này, ngươi tuyệt đối không được phép lan truyền ra ngoài."

Tô Chước không hề mắc bẫy, nàng tỏ vẻ ghét bỏ: "Ta có làm gì ngươi đâu, sao lại bày ra vẻ mặt đó."

Khả năng chịu đựng tâm lý kém quá đi mất.

Man Trinh: "..."

Tô Chước: "Ngươi cứ ném qua đây đi, ta cũng sợ ngươi tìm đến gây phiền phức, nên sẽ không nói ra đâu."

Man Trinh ném ngọc phù ra, Tô Chước lập tức nhận lấy, rồi ôm tiểu Tỳ Hưu xoay người rời đi. Bóng dáng nàng biến mất nhanh như chớp, không hề có dấu hiệu báo trước.

Man Trinh trợn tròn mắt, suýt nữa thì tim đập loạn xạ: "Trả lại ngọc phù ký danh cho ta!"

Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy một vệt sáng trắng lóe lên ở cách đó không xa, ngọc phù đang bay về một hướng khác.

Man Trinh vội vàng lao tới, vất vả lắm mới bắt được ngọc phù, còn bóng dáng của nữ hài kia thì đã biến mất trong khu rừng rậm rồi.

"Má nó, má nó..."

Man Trinh tung ra một quyền đã dồn nén từ lâu, đ.ấ.m thẳng vào cây đại thụ khiến thân cây lõm vào một lỗ lớn, cây đại thụ ầm ầm đổ xuống. Hắn ta muốn khóc mà không có nước mắt.

"Không sao đâu, sẽ không ai biết chuyện này đâu."

Hắn ta tự lẩm bẩm một mình, mặt mày tràn đầy vẻ bi phẫn.

 

Loading...