Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 87: Nàng ấy lại được thụy thú thừa nhận?

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:42:09
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vị trưởng lão của Đệ Tam Vực nhìn đến mức vô cùng hứng khởi, thầm nghĩ tiểu đệ tử ngoại môn này đúng là hạt giống tốt để vào Đệ Tam Vực, thế là thuận miệng hỏi: "Lần này tông môn có đưa cả thú hồn của Hoàng Kim Thụy Thú vào nữa à?"

Nội môn Đệ Tam Vực đa phần là Trận Tu và Phù Tu.

Trận pháp của Bí Cảnh Thí Luyện là do Đệ Tam Vực phụ trách, nhưng yêu đan được đưa vào lại do bảo khố của thần tông cùng các vực nội môn khác góp chung, thế nên chẳng ai đếm xuể mọi người trong tông môn rốt cuộc đã ném thứ gì vào đó.

Một vị trưởng lão khác nói: "Lão phu chưa từng nghe nói."

"Không có..."

Vị đệ tử thủ tịch của Đệ Tam Vực dè dặt lên tiếng: "Biết đâu, đó không phải là thú hồn thì sao?"

Nếu là yêu đan và thú hồn trân quý đến mức đó, hắn ta đã từng xử lý thì chắc chắn phải có ấn tượng mới đúng.

Các vị trưởng lão đều rơi vào im lặng.

Nhưng mà vẻ mặt bình tĩnh của họ hơi rạn nứt.

Trong bí cảnh lại xuất hiện Hoàng Kim Thụy Thú thật sự ư?

Không thể nào!

Vị đệ tử kia tiếp tục suy đoán: "Chắc là thuật che mắt do vị trưởng lão nào đó bố trí thôi ạ..."

Các vị trưởng lão đã nghĩ đến khả năng này từ sớm. Nếu thật sự là Hoàng Kim Thụy Thú, lúc sinh ra ắt hẳn phải kèm theo dị tượng thiên địa. Cho dù nó ra đời trong bí cảnh thì cũng phải giống vậy, không thể nào chỉ có chút động tĩnh nhỏ nhoi thế này được.

...

Trong bí cảnh.

Tô Chước ra chiều suy tư: "Nếu ta bóp c.h.ế.t nó, liệu có rơi ra linh thạch không nhỉ?"

Tiểu Kiếm: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, nó là Hoàng Kim Thụy Thú thật đấy."

Tô Chước: "?"

Trong bí cảnh cũng có yêu thú thật sự tồn tại. Sau khi tiêu diệt chúng, yêu đan và t.h.i t.h.ể sẽ thuộc về đệ tử, đồng thời số lượng yêu thú bị g.i.ế.c cũng được ghi vào chiến tích.

Loại chiến tích này không thể chuyển nhượng cho người khác.

Còn về việc g.i.ế.c thụy thú... Thụy thú quá mức hiếm gặp, người không nỡ giết, mà thú lại càng không nỡ.

Tô Chước véo nhẹ lớp da sau gáy nó: "Vậy thì tạm thời cứ nuôi nó đã."

"Ngươi có muốn đi theo ta không?"

Tô Chước xách gáy nhấc nó lên ngang mặt mình, rồi nở nụ cười vô cùng "hòa ái".

Chẳng hiểu vì sao, cái đuôi của tiểu Tỳ Hưu lập tức cảm nhận được nguy hiểm nên cụp xuống, nó bắt đầu phát ra những tiếng ư ử như chó con.

Con người này đáng sợ quá!

Bản năng cầu sinh mách bảo nó, vẻ ngoài yếu ớt và vô hại của con người này chỉ là biểu hiện giả tạo. Trên thực tế, cho dù là khí tức hay tập tính của nàng đều vô cùng nguy hiểm, giống hệt như ấu tể của một con hung thú cổ xưa nào đó vậy.

Tô Chước phóng ra lực Thần Phách tiếp xúc với ý niệm của nó.

Những phương pháp ngự thú thông thường trong Tu Chân giới thì nàng chưa từng nghiên cứu.

Nhưng mà trong Hồn thuật cũng có phương pháp ký khế ước với thú loại. Tô Chước lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ của nó, nhận ra ý niệm của tiểu Tỳ Hưu không hề bài xích mình.

Ngay sau đó, lực Thần Phách của Tô Chước thu về, một luồng thú hồn căn nguyên yếu ớt cũng theo sức mạnh của nàng mà quay về, mơ hồ truyền đạt cho nàng một loại ý thức nào đó.

Tiểu Kiếm nói bằng giọng chua lè: "Nó nhận chủ thì cũng có ích gì đâu! Đồ ngốc nghếch thế này làm sao nói chuyện được với ngươi chứ."

Tô Chước thuận miệng dỗ dành: "Ừm ừm, ngươi là lợi hại nhất nè."

Tiểu Kiếm: "Hừ."

Thấy tiểu Tỳ Hưu vẫn còn ngơ ngác, Tô Chước bèn ôm nó lên, thu dọn hết linh thạch gần đó rồi nhanh chóng rời đi.

Thụy thú vô cùng hiếm gặp, địa vị của chúng không chỉ đặc biệt trong thú tộc mà đối với tu sĩ cũng tương tự như vậy.

Có rất nhiều lời đồn đại được truyền miệng rằng, việc ký khế ước với thụy thú sẽ giúp tăng cường khí vận cho tu sĩ. Mặc dù giả thuyết này thiếu bằng chứng thực tế do trường hợp thụy thú xuất hiện quá hiếm hoi, nhưng xét về mặt logic thì vẫn có cơ sở.

Suy cho cùng, bản năng của rất nhiều linh vật là muốn đến gần thụy thú, cho nên trong trường hợp có khế ước, tu sĩ cũng được hưởng lợi theo.

Tô Chước nhớ kỹ vụ thụy thú xuất thế gây chấn động phải là chuyện của mấy năm sau, hơn nữa cũng không phải là con này.

Có lẽ là vì nó thực sự quá yếu ớt.

Biết đâu trong cuộc thí luyện đệ tử mới lần này, nó lại bị ai đó tiện tay bóp c.h.ế.t cũng nên.

Nghĩ vậy, Tô Chước hơi thương cảm mà xoa đầu nó: "Yếu chút cũng không sao, dù gì cũng là thụy thú mà..."

Dù cho không có tác dụng gì đi nữa, nuôi làm thú cưng cũng khá dễ thương, cái kiểu xấu lạ đó đó.

Tiểu Tỳ Hưu vẫn còn mang vẻ mặt ngơ ngác, bị nàng vuốt ve đến mức cái đuôi cứ ve vẩy không ngừng.

Nó chỉ ra ngoài tìm chút đồ ăn thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

...

Các vị trưởng lão bên ngoài: "..."

Khóe miệng vị trưởng lão Đệ Tam Vực giật giật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-87-nang-ay-lai-duoc-thuy-thu-thua-nhan.html.]

Chưa từng thấy ai ký khế ước được với thụy thú mà còn ra vẻ được lợi lại còn khoe mẽ như vậy.

Nếu thực sự là thụy thú thật.

Tốt nhất là đừng để người Linh thú vực nhìn thấy.

Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ phát điên mất.

"Lão phu nghe nói trong bí cảnh xuất hiện một hư ảnh nghi là thụy thú?"

Một lão giả sải bước đến, bên cạnh có một thanh niên ăn mặc giản dị đi theo, ông ta chen thẳng vào vị trí bên cạnh trưởng lão Đệ Tam Vực.

Ngay cả đệ tử thủ tịch của Đệ Tam Vực cũng không hiểu biết về thú loại bằng một tạp dịch của Đệ Lục Vực. Thế nên đông đảo đệ tử đều nhao nhao nhường chỗ cho người của Đệ Lục Vực, ai nấy đều vô cùng tò mò.

Nếu thật sự là thụy thú xuất thế...

Vậy thì đệ tử ngoại môn này đúng là vừa gan dạ lại vừa cẩn thận, nhặt được món hời lớn thật rồi.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của lão giả không hề rời khỏi trận đồ hiển thị cảnh tượng trong bí cảnh, hình ảnh rõ nét hiện ra trước mắt nhưng ông ta vẫn chẳng nói một lời.

Nếu lúc này có người nhìn thẳng vào mắt ông ta, họ sẽ chỉ thấy tràn đầy sự kinh ngạc đến khó tin.

Ngón tay của người thanh niên bên cạnh ông ta run lên, chỉ vào hư ảnh trên trận đồ: "Sư tôn, đó là Tỳ Hưu phải không?"

Tỳ Hưu?

Cái tên này không ai không biết, thế nhưng nhất thời lại chẳng có ai dám tin vào điều đó.

Mãi cho đến khi lão giả kia khàn giọng lên tiếng: "Là Tỳ Hưu đã nhận chủ."

Thật hết nói nổi...

Bên cạnh thụy thú đáng lẽ phải có yêu thú cường đại đi theo bảo vệ. Nếu không phải Bí Cảnh Thí Luyện này vốn không còn yêu thú cường đại nào, thì tiểu Tỳ Hưu này vừa xuất thế ắt hẳn đã có vạn thú đi theo hộ tống rồi, tu sĩ hoàn toàn không có cách nào tiếp cận được.

Ngay cả khi có thế lực nào đó trả giá đắt để bắt được thụy thú, sự kiêu ngạo của chúng cũng thà chọn ngọc đá cùng tan chứ quyết không nhận chủ.

Con Tỳ Hưu này đúng là quá xui xẻo rồi.

Lại có thể lật thuyền trong mương mà nhận một đệ tử ngoại môn nhỏ bé làm chủ nhân.

Những đệ tử Đệ Tam Vực đang vây xem xung quanh vốn dĩ không dám tin vào mắt mình.

Thế nhưng đến trưởng lão Đệ Lục Vực cũng đã thừa nhận, thậm chí còn khó mà che giấu được vẻ thất thố, vậy nên dù không muốn tin cũng phải tin thôi.

"Nàng ấy lại có thể nhận được sự chấp thuận của thụy thú ư?"

"Là giả đúng không?"

"Trong quá trình ký khế ước, nếu đối phương không đồng ý thì chẳng phải sẽ bị phản phệ sao? Đệ tử ngoại môn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới Hậu Thiên cảnh, tại sao thụy thú lại chấp nhận nàng ấy chứ?"

"Bản năng của yêu thú là bảo vệ thụy thú, tiểu đệ tử này gặp rắc rối to rồi."

"Nếu nàng ấy biết cân nhắc thiệt hơn, lúc này nên lập tức bóp nát ngọc phù để ra ngoài mới phải..."

"Đúng thế, nàng ấy đã lời to rồi, nếu đủ thông minh thì nên biết điểm dừng thôi."

...

Trong bí cảnh, gió lớn bỗng nổi lên dữ dội.

Lần này Tô Chước không cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng bộ pháp của nàng lại đột ngột thay đổi, thân hình phóng lên và đáp xuống ngọn cây cao.

Vị trí nàng vừa đứng bị một cú va chạm tạo thành hố sâu, một con Liệt Xỉ Hổ tam phẩm khổng lồ từ trong đó nhảy ra. Nhưng mà nó lại sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám tiến lên, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn nàng.

"Ngươi dám ký khế ước với thánh thú của tộc ta ư?"

Ý niệm cuồng nộ từ con yêu thú truyền đến. Tô Chước nhờ vào thần phách đủ mạnh nên không bị áp chế, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng được ý tứ của nó.

Tô Chước hiểu rõ sự kiêng dè của nó, nàng bóp cổ tiểu Tỳ Hưu rồi nghiêng đầu hỏi: "Ngươi làm gì được ta?"

"Gào —"

Liệt Xỉ Hổ đúng là chẳng làm gì được nàng, nó càng nghĩ càng tức, cho dù không thể đánh c.h.ế.t con người này thì cũng phải dạy cho nàng một bài học.

Chỉ có điều, thánh thú dường như lại cực kỳ thân thiết với nàng, cho dù có đồng loại xuất hiện chống lưng thì thánh thú cũng chẳng có ý định phản kháng.

Liệt Xỉ Hổ nghĩ mà muốn phát điên, sao vị tiểu tổ tông này lại cố tình gây chuyện trên lãnh địa của nó cơ chứ?

Khí tức của thánh thú cao xa không thể chạm tới, vậy mà lại trộn lẫn với khí tức yếu ớt của con người.

Mũi Liệt Xỉ Hổ khịt khịt vài cái, rồi nó đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Thân hình hổ lớn run lên.

Nó ngẩng đầu lên, cố gắng nắm bắt một luồng khí tức yếu ớt trong không khí. Luồng khí tức này rất khó nhận ra vì đã tồn tại từ lâu, nhưng sự uy h.i.ế.p của nó dường như đã khắc sâu vào thú hồn của Liệt Xỉ Hổ.

Là... là...

Khác với yêu thú, linh thú thường thân thiết với con người hơn, sức tấn công cũng tương đối yếu hơn.

Tuy nhiên, trong ấn tượng của Liệt Xỉ Hổ, con quái vật đó là một ngoại lệ.

Bí cảnh mà nó đang ở sở dĩ biến thành bộ dạng chẳng khác gì thôn tân thủ như hiện tại, hoàn toàn là "nhờ ơn" con khỉ đó ban tặng.

Tô Chước nhìn thẳng vào khuôn mặt hung dữ của Liệt Xỉ Hổ, đề phòng yêu lực trong miệng nó, thế nhưng nàng lại nhìn thấy vẻ sợ hãi rất giống con người xuất hiện trong đôi mắt to như chuông đồng của nó.

Thu Vũ Miên Miên

 

Loading...