Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 86: Nghịch tử, ăn nhiều linh thạch như vậy
Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:44:25
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguy hiểm, là nguy hiểm khách quan.
An toàn, là bởi vì vị trí của nàng ở trong vòng đấu.
Giai đoạn cuối trận đấu, để thúc đẩy đệ tử đối đầu, vòng đấu sẽ dần thu hẹp lại.
Nếu ánh sáng mờ trên ngọc phù chuyển xanh, chứng tỏ người đó đã ở ngoài vòng đấu nhưng vẫn kịp thời di chuyển vị trí theo chỉ dẫn trên ngọc phù.
Nếu ánh sáng xanh trên ngọc phù giảm bớt, thậm chí chuyển đỏ, chứng tỏ không vào vòng đấu nữa là bị loại.
Nếu ánh sáng đỏ rực rỡ, tức là đã bị loại, không bóp nát ngọc phù rời khỏi bí cảnh thì sẽ có trưởng lão đến bắt, thậm chí tịch thu những gì thu được trong bí cảnh.
Thần thức của Tô Chước thâm nhập vào trong ngọc phù, nàng nhìn thấy chiến tích của hai mươi người đứng đầu bảng xếp hạng.
Trong bốn ngày đầu tiên, chiến tích của hai mươi người đứng đầu trong bí cảnh sẽ được cập nhật mỗi canh giờ một lần.
Vào ngày cuối cùng, bảng xếp hạng chiến tích sẽ được cập nhật theo thời gian thực.
Đúng như dự đoán của nàng, người đứng đầu hiện tại là một người đến từ Đệ Nhất Vực.
Mặc dù đây là cuộc thi cá nhân, nhưng đa số mọi người vẫn sẽ chọn hợp tác cùng các đồng môn thân thiết, đến cuối cùng thì thường thành tích của những người này cũng là nổi bật nhất.
Tô Chước lướt xem danh sách hai mươi người đứng đầu một lượt. Ngoại trừ Đệ Nhất Vực và Đệ Nhị Vực chiếm ưu thế rõ rệt, Đệ Thất Vực dường như đã gặp phải một bầy yêu thú vì có đến hai người lọt vào bảng xếp hạng. Điểm tích lũy của họ có cả lẻ lẫn chẵn, xem ra là kiếm được nhờ việc săn g.i.ế.c yêu thú cấp thấp.
Còn chiến tích của người giữ ngọc phù thì được hiển thị ở ngay trên cùng.
Ngoại môn, Lạc Cửu Cửu: 0.
Tô Chước thở dài một hơi: "Nếu mà phải thi đấu bằng tên thật, ta thật sự chẳng dám để điểm số thế này đâu."
Tiểu Kiếm: "Ta không tin, ngươi chắc chắn dám đấy."
Chủ nhân của nó vốn chẳng cần thể diện, cái này nó đã biết được từ lâu rồi.
Tô Chước: "Hì hì, ngươi không có bằng chứng."
Bí cảnh này quả thực rất rộng lớn, đến giờ Tô Chước vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng Bát sư huynh, thậm chí còn chưa gặp được một đệ tử ngoại môn nào... Nhưng có lẽ cũng vì khu vực lúc nãy quá nguy hiểm nên các đệ tử ngoại môn khó lòng trụ lại được.
Nhưng mà khi phạm vi thi đấu thu hẹp lại, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.
Nơi Tô Chước đang đứng lúc này lại là địa bàn của một đại lão yêu thú khác.
Con yêu thú truy sát nàng lúc trước cũng không dám nán lại lâu, nếu không sẽ phải đụng độ với "rắn đầu đàn" nơi đây mất.
Đợi bên ngoài khôi phục lại yên tĩnh, Tô Chước mới thu hồi thạch trận bước ra khỏi hang động.
"Giờ mình đang ở đâu nhỉ?"
Tô Chước nghi hoặc nhướng mày. Vừa rồi chạy trốn quá kích thích khiến nàng hoảng đến nổi không kịp chọn đường, mà thật ra vốn dĩ nàng cũng chẳng có phương hướng mục tiêu nào cả.
Nàng mơ hồ cảm nhận được phía nam có phần nguy hiểm, đại lão yêu thú thổ địa hẳn là đang ở khu vực đó, còn phía tây lại là hướng nàng vừa chạy tới.
Thế là nàng quyết định đi về hướng đông bắc.
Khu vực này rất yên tĩnh. Tô Chước dùng thần thức quét một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một con yêu thú nhất giai. Nàng đuổi theo rồi dùng một tay bóp c.h.ế.t nó. Ngay khi m.á.u tươi vừa xuất hiện, con yêu thú lập tức biến mất, hóa thành một miếng ngọc phù.
Tô Chước liếc nhìn miếng ngọc phù đang đeo bên hông mình: "Trông giống thật đấy."
Tiểu Kiếm: "... Ngươi lại đang nghĩ ngợi gì đấy?"
Tô Chước: "Ta không nói đâu."
Nhưng Tiểu Kiếm thừa sức đoán ra được.
Chỉ không biết vị đệ tử "may mắn" nào sẽ trở thành vật thí nghiệm đầu tiên mà thôi.
Tô Chước tiếp tục thăm dò xung quanh thì bỗng nhiên mắt nàng sáng lên, sau đó lao nhanh về một hướng.
Tiểu Kiếm: "Sao lại chạy gấp thế, bên này làm gì có yêu thú nào đâu."
Tô Chước: "Có đồ tốt."
Tiểu Kiếm hơi mong đợi.
Ít nhất cũng phải là linh thảo tam phẩm chứ nhỉ?
Đến nơi, Tô Chước dừng bước lại, trước mặt nàng là một bãi cỏ trống trơn.
Tiểu Kiếm: "?"
Tô Chước hài lòng ngồi xổm xuống nhặt một viên linh thạch lên: "Cũng được."
Tiểu Kiếm gần như muốn vỡ tung: "Chỉ có một viên linh thạch hạ phẩm thôi á?"
Đừng nói là phải cố tình đi đường vòng, thứ này dù có rơi ngay bên chân thì khối tu sĩ còn chẳng thèm nhặt ấy chứ?
Một nghìn viên linh thạch cấp thấp mới đổi được một viên linh thạch trung cấp.
Đặc biệt là trong một bí cảnh quan trọng thế này, việc có linh thạch rơi vãi trên mặt đất nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị, người nào nhát gan một chút chắc chắn không dám nhặt.
Tô Chước: "Không chỉ một viên đâu."
Trước mặt vẫn còn nữa kìa.
Tô Chước hoàn toàn không kén chọn, cứ có viên nào là nhặt viên đó.
Cứ thế nhặt dọc theo đường đi.
Tiểu Kiếm: "Ngươi không sợ có bẫy à?"
Tô Chước: "Tặng ta nhiều linh thạch thế này, cho dù có là bẫy thì cũng là bẫy tốt."
Tiểu Kiếm: "..."
Má nó, đúng là phí lời mà.
Tiểu Kiếm thầm cầu nguyện cho mấy thứ kỳ quái này mau biến mất đi, để Tô Chước có thể quay lại con đường đúng đắn.
Kết quả là chúng vẫn cứ xuất hiện liên tục…
Trông cứ như thể túi trữ vật của ai đó bị thủng lỗ vậy.
Mắt Tô Chước sáng rỡ lên: "Ối! Linh thạch trung cấp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-86-nghich-tu-an-nhieu-linh-thach-nhu-vay.html.]
Mà còn không ít nữa chứ.
Tiểu Kiếm: "Ngươi đã vào sâu trong địa phận trung tâm của yêu thú rồi đấy."
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước: "Tìm giàu sang trong hiểm nguy, chuyện thường tình mà."
Tiểu Kiếm: "..."
Lẽ ra nó không nên nhắc mới phải.
Sao nó cứ không chịu rút kinh nghiệm thế nhỉ!
Mặc dù nhặt rất vui vẻ nhưng Tô Chước vẫn luôn vô cùng cảnh giác quan sát xung quanh. Với thần thức của nàng, thật khó có ngọn cỏ lay ngọn gió động nào dưới Di Sơn cảnh có thể qua mắt được nàng.
Xung quanh yên tĩnh và hài hòa đến lạ.
"Linh thạch cao cấp!"
Tô Chước càng thêm vui vẻ, vừa nhặt lên vài viên linh thạch, ngước mắt lên thì bất ngờ đối diện với một gương mặt yêu thú dữ tợn ngay trước mặt!
Uy áp của kẻ săn mồi bùng nổ ngay tức khắc, đồng tử Tô Chước co rụt lại, thân hình nàng lùi nhanh về phía sau!
Hung thú!
... Phẩm giai không xác định, nàng hoàn toàn không thể dò xét ra được.
"Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt..."
Tô Chước vốn đã hết sức cảnh giác, nhưng bị bất ngờ chạm mặt hung thú vẫn khiến nàng nghẹt thở trong giây lát.
Nhưng mà phản ứng của đôi chân còn nhanh hơn suy nghĩ. Đến khi nàng siết chặt ngọc phù, thở ra một hơi dài, thì mới phát hiện bản thân đã chạy xa mấy dặm rồi.
Vừa thoát khỏi phạm vi uy áp của hung thú, nỗi kinh hoàng trong lòng nàng lập tức biến mất.
Tô Chước chạy chậm lại, rồi chợt nhíu mày.
"Sao nó không đuổi theo nhỉ?"
Tiểu Kiếm: "Nó không đuổi theo mà ngươi còn không mừng à? Lo mà mừng thầm đi, nếu nó muốn xử lý ngươi thì đã cắn c.h.ế.t ngươi từ lâu rồi..."
Tô Chước suy nghĩ một lát: "Không đúng."
Nàng quay người đi ngược trở lại.
Tiểu Kiếm: "..."
Nó gấp đến sắp khóc lên luôn: "Ngươi muốn đi tìm c.h.ế.t thì đừng có kéo ta theo chứ!"
Tô Chước: "Tiểu Kiếm, sao ngươi lại bộc lộ bản tính tham sống sợ c.h.ế.t sớm vậy chứ! Giờ chúng ta vẫn còn ngọc phù kia mà, nếu thật sự bị đánh cho tơi tả thì cứ bóp nát nó là xong thôi."
Tiểu Kiếm: "..."
Ta chỉ sợ ngươi không kịp làm thế thôi.
Tô Chước cẩn thận quay lại chỗ cũ thì thấy con hung thú đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại những viên linh thạch trung cấp nằm rải rác lấp lánh trên mặt đất.
Cảnh tượng này ai mà chịu cho nổi cơ chứ?
"Đúng là tìm giàu sang trong hiểm nguy."
Tô Chước vừa thở dài vừa nhanh chóng nhặt hết linh thạch, tâm niệm vừa động, nàng lại từ từ ngẩng đầu lên lần nữa.
Con hung thú vẫn đang nhìn nàng chằm chằm.
Tô Chước ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nàng phát hiện bộ dạng của đối phương cứng đờ một cách kỳ lạ, ngay cả râu mép cũng không hề động đậy.
Nàng thận trọng tiến lại gần hơn một chút.
Dù sao xung quanh cũng không có ai, nàng vận dụng toàn bộ tu vi võ mạch lục giai của mình, miễn cưỡng chịu đựng uy áp khủng khiếp này mà không quỳ xuống.
Trong tay nàng vẫn siết chặt tấm ngọc phù ký danh.
Cho đến khi chỉ còn cách ba bước chân, Tiểu Kiếm mới hoảng hốt kêu lên thất thanh: "Tỳ Hưu!"
Thế mà là Tỳ Hưu ư?
Tỳ Hưu trông thế này sao? Hình như không đúng lắm.
Tô Chước cũng ngẩn người ra giây lát, rồi đột nhiên ý niệm của nàng tương thông với Kiếm Linh khiến nàng hiểu ra điều gì đó, sau đó thần thức của nàng chạm đến bản thể của con hung thú.
Nếu đây thực sự là một con hung thú cao giai, thì thần thức của nàng khi tiếp xúc một cách tùy tiện như vậy chắc chắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Thế nhưng lúc này lại không hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy con hung thú trong thần thức của nàng đột nhiên thu nhỏ lại cả trăm lần, kích thước chẳng lớn hơn đôi dép bông là bao, biến thành một sinh vật nhỏ bé có hình dáng kỳ lạ.
Sinh vật nhỏ này có sáu cái chân, có lẽ vì mới sinh ra chưa được bao lâu nên đi đứng còn chưa vững, cứ nhảy tưng tưng trên bãi cỏ.
Tô Chước vươn tay ôm nó lên, rồi vuốt ve bộ lông trên lưng nó, cảm giác mềm mại tựa như lụa thượng hạng.
Tiểu Tỳ Hưu giãy giụa vài cái nhưng thấy không thoát ra được, nó híp híp mắt rồi dứt khoát nằm im hưởng thụ. Dường như nó rất thích được vuốt ve, cái đuôi trông rất giống đuôi rồng cứ ve vẩy sau lưng.
Xưa nay Tỳ Hưu luôn nổi tiếng chỉ có vào chứ không có ra, vậy điều gì đã khiến nó vứt bỏ nhiều linh thạch như vậy?
Tô Chước thầm hỏi trong lòng: "Có phải nó ăn nhiều quá nên không chứa nổi nữa, phải ói bớt mấy thứ vô dụng ra để dành bụng không?"
Tiểu Kiếm: "Cũng có khả năng đó, nhưng không cao lắm. Phải là linh mạch cỡ nào mới khiến một con Tỳ Hưu ăn đến no căng bụng như vậy chứ?"
Tô Chước ngẫm lại cũng thấy có lý, nàng sờ thử bụng nó, quả nhiên căng tròn.
Toàn là linh thạch!
Đúng là đồ phá gia chi tử, ăn nhiều như thế cơ chứ.
May mà thứ nó phá không phải là đồ nhà mình.
...
Từ khi bắt đầu, nhiều vị trưởng lão bên ngoài đã chú ý đến một đứa trẻ xui xẻo vừa mở màn đã bị ném thẳng vào sào huyệt yêu thú.
Điều kỳ lạ là đứa trẻ xui xẻo này lại không bị loại ngay lập tức.
Có điều, ngoài tài chạy trốn ra thì quả thực Lạc Cửu Cửu chẳng có biểu hiện nào nổi bật cả.
Trưởng lão của Đệ Tam Vực vẫn còn đang quan sát, trong khi các trưởng lão khác đều đã chuyển sự chú ý sang những đệ tử nội môn.