Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 73: Ta không muốn bị gọi là Tô Nhật Thiên!

Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:11:19
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong nội môn Vô Minh Thần Tông, Đệ Cửu Vực.

Trong thạch thất, mười hai này trôi qua trong chớp mắt.

Mặt nước trong hồ thuốc khổng lồ sóng sánh lấp lánh, dần trở nên trong suốt.

Linh khí gần như hóa thành sương mù dày đặc, không ngừng cuộn trào, tụ lại trên người thiếu nữ trong hồ, thấm vào làn da của nàng.

Pháp trận hấp thụ linh khí không ngừng.

Quá trình tái tạo linh căn không thể có người ở bên cạnh quấy nhiễu, Tô Chước đã ghi nhớ quy trình trong lòng từ lâu, thêm nữa nhờ sự chuẩn bị chu đáo nên không gặp phải bất kỳ sự cố nào.

Nhìn linh căn của mình từ từ khôi phục thành hình, đối với nàng, những thứ này cũng không thể gọi là đau đớn.

Nàng không thể tự do cử động, chỉ có thể phân tâm nhìn những thứ khác.

Là truyền thừa, Thái Cổ Thù Tiên quyết trong quá trình nàng tự hủy linh hải cũng không bị ảnh hưởng gì.

Khi Tô Chước đang quan sát nội phủ thì thấy một quả cầu nhỏ lấp lánh trắng như tuyết đang phát ra ánh sáng tại Thần Khuyết.

Có vẻ như trạng thái còn tốt hơn trước kia.

Thật thú vị.

Dược lực không chỉ đang nuôi dưỡng kinh mạch và linh mạch của nàng, mà còn dường như ảnh hưởng đến quả cầu nhỏ ngoại hóa của truyền thừa này.

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Nhóc con đừng phân tâm! Bào nguyên quy nhất! Thủ thần nội thị!*

*Ôm giữ nguyên khí, quy về làm một, giữ vững thần thức, quan sát nội thể.

Tô Chước còn tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nhướng mày.

Giọng nói này giống như lồng tiếng trong hoạt hình, vừa mềm mại vừa ngây thơ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, bản thân là một tên nhóc vậy mà lại dám gọi nàng là nhóc con.

Trong khoảnh khắc nàng ngập ngừng vài giây.

Giọng nói đó đột nhiên trở nên gấp gáp: “Còn không làm theo! Có phải ngươi bị ngu không vậy!”

Còn chưa kịp lên tiếng, Tô Chước đột nhiên cảm thấy một điều bất thường.

Giọng nói này thật sự không phải cố ý trêu chọc nàng.

Là đã đoán trước được thời khắc quan trọng sẽ đến.

Linh căn là nền tảng của việc tu luyện linh hải, rất quan trọng, nhưng thực tế, sự tồn tại của chúng trong thế giới thực rất nhỏ bé, gần như khiến người khác không thể nhận ra hình dáng sắc thái.

Linh căn của Tô Chước chỉ còn sót lại một khí tức yếu ớt, tất cả đều nhờ vào dược lực dẫn dắt sinh ra từ hư vô, đến thời khắc cuối cùng mới tích tiểu thành đại, có thể trao linh.

Thời điểm phải dựa vào vận may đã đến.

Vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc hơn một chút, không ngờ quy trình lại nhanh hơn nhiều so với những gì ghi trong sách như vậy.

Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh đó nói với chút hài lòng: “Chính là như vậy.”

Giọng trẻ con lập tức im bặt, nghe có vẻ giống như đang bắt chước người lớn nói chuyện, có chút không đáng tin: “Tiếp theo đến lúc lão tử phát huy rồi.”

Nói xong, chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tô Chước d.a.o động trong sóng nước.

Thu Vũ Miên Miên

Trong lòng Tô Chước thầm nghĩ "Ngươi đừng có phát huy không đúng tác dụng", nhưng đối mặt với sự tồn tại chưa biết này, nàng cũng không có cách nào ngăn cản.

Linh lực tinh túy của căn nguyên như một tia sáng lướt qua, xuyên vào đan điền nàng.

Tô Chước lập tức nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không thể khiến ý thức của nàng rời khỏi cơn đau dữ dội đột ngột bùng phát này chút nào.

Cái quái gì vậy...

Thế mà lại còn đau hơn cả việc hủy linh căn… đau c.h.ế.t mất...

Nàng không thể chết... đã chịu đựng lâu như vậy rồi mà.

...

Mỗi một khắc trôi qua cứ như cả một năm.

Mặt trời chói chang bên ngoài thạch thất, mọc rồi lại lặn.

Bên trong phòng không biết ngày hay đêm, tĩnh lặng như thể không có sinh vật sống tồn tại.

Giọng nói đó hỏi: “Nhóc con, ngươi còn sống không?”

Mặt nước trong hồ d.a.o động nhè nhẹ.

Tô Chước nhìn linh căn của mình, cuối cùng nhận ra mọi thứ đã kết thúc.

Trong linh mạch, sáu luồng khí tức mới mẻ nhưng yếu ớt, tuy nhẹ mà không tan.

Đây mới là linh căn vốn có của nàng.

Tô Chước hít sâu một hơi, hỏi: “Ngươi là ai?”

Lẽ nào là ý thức trong truyền thừa?

Sự khác biệt lớn vậy sao.

Ý thức của truyền thừa Thái Cổ là một nhóc con.

Nhóc con đó nghiêm túc đáp: “Ngươi có thể gọi ta là Kiếm gia.”

Ồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-73-ta-khong-muon-bi-goi-la-to-nhat-thien.html.]

Hóa ra là Nhật Nguyệt kiếm.

Giọng nói dễ thương thế này, sao có thể nói ra những lời chẳng dễ thương tẹo nào.

Khóe miệng Tô Chước khẽ giật.

Nàng bình tĩnh nói: "Được rồi, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Kiếm."

Nhật Nguyệt kiếm: ... Mẹ nó.

Lúc cần thì gọi nó là bảo bối, dùng xong lại gọi nó là Tiểu Kiếm.

“Không được! Khó nghe c.h.ế.t đi được!”

Giọng nói dễ thương đó nổi giận, nhưng lại chẳng có chút uy h.i.ế.p nào, Tô Chước chỉ cảm thấy mình có thể dùng một tay bóp khóc được mười đứa.

“Vậy ta sẽ đặt tên cho ngươi.”

Tô Chước suy nghĩ một chút: “Gọi là Tô Nhật Thiên đi.”

“Ta không muốn gọi là Tô Nhật Thiên!”

Tiểu Kiếm sắp khóc đến nơi, tại sao đặt tên cho đao thì lấy trích dẫn kinh điển, còn đặt tên nó lại là Nhật Thiên!

Có thể tùy tiện hơn nữa được không?

Nói thật, nếu không phải vì Tiểu Kiếm vừa mở miệng đã bắt người ta gọi nó là "Kiếm gia" thì Tô Chước không thể nghĩ ra được một cái tên “bùng nổ” như vậy.

Nhưng vì nó khao khát có địa vị xã hội cao đến thế nên Tô Chước không thể không đặt cái tên đẳng cấp như “Long Ngạo Thiên” cho nó.

Không có kiếm chủ nào sủng kiếm hơn nàng đâu.

Tô Chước ra vẻ nghiêm túc: “Nhật Thiên là một cái tên hay mà, nếu tách ra thì là mặt trời và bầu trời, kết hợp lại thì có nghĩa là bầu trời rộng lớn. So với trời, bị người ta gọi là Kiếm gia thì cũng chỉ là đệ đệ thôi, đúng không nè?”

Tiểu Kiếm rơi vào trầm mặc.

Là nó chưa đủ hiểu biết về xã hội loài người sao?

Tuy kiếm chủ mà nó chọn lần này có vẻ không thông minh lắm, nhưng khi nàng dẫn nó “làm màu”, Tiểu Kiếm vẫn rất hài lòng.

Lần nào cũng đều hớp hết mọi ánh nhìn.

Nó, với tư cách là Thần kiếm, đã thể hiện hết uy thế của mình.

Có lẽ, Tô Chước đã được coi là người tương đối thông minh trong loài người, chỉ là nó chưa hiểu thấu mà thôi.

Thế là, Tiểu Kiếm đã nói ra lời hối hận nhất trong đời nó.

“Vậy thì ta miễn cưỡng đồng ý.”

Không ngờ Thần kiếm uy danh lừng lẫy lại dễ dàng bị lừa như vậy, khóe miệng Tô Chước khẽ cong lên, tạo nên một độ cong tinh tế.

Nàng đột nhiên ý thức được gì đó: “Ngươi xuất hiện từ khi nào?”

Tiểu Kiếm đáp: “Vạn năm trước.”

Tô Chước: “Thật sao, ta không tin.”

Một vạn năm nuôi dưỡng ra IQ như vậy, quá xúc phạm người khác rồi đấy.

Tiểu Kiếm: “Thần kiếm xuất thế sẽ có Kiếm Linh đi theo, ta xuất hiện từ vạn năm trước thật mà.”

Tô Chước: “Ngươi học nói khi nào?”

Tiểu Kiếm: “Khi nói chuyện với ngươi.”

Tô Chước hiểu rồi.

Trước đây có lẽ chỉ là một Kiếm Linh chưa tiến hóa xong, có chút trí tuệ nhưng không đủ.

Mất một vạn năm mới tiến hóa thành trí tuệ của một đứa trẻ, nếu đặt vào toàn bộ Huyền Mông giới, thì đây là một sự tồn tại chậm chạp đến mức khá ly kỳ.

Tiểu Kiếm cảm thấy mình là trưởng bối, tận tình nhắc nhở: “Sau này ngươi phải tự mình cố gắng! Ta đã rất vất vả mới giúp ngươi phục hồi linh mạch, mau mau lĩnh ngộ truyền thừa Thái Cổ rồi phi thăng đi!”

Mở miệng ra là phi thăng.

Nói như thể sau khi thiên phú của nàng phục hồi thì sẽ không còn là một phế vật Lục linh căn nữa vậy.

Tô Chước không muốn đả kích nó: “Ngươi biết chuyện về truyền thừa Thái Cổ?”

Nàng rất muốn lôi chuyện truyền thừa Thái Cổ ra hỏi người khác nhưng vốn dĩ không nói ra được.

Cũng không có ai khác biết.

Tiểu Kiếm nói như lẽ đương nhiên: "Ta là kiếm của ngươi mà, đương nhiên là biết rồi."

Nghe đến câu này, có thể vì giọng nói của Tiểu Kiếm cực kì dễ thương nên lương tâm của Tô Chước cũng có chút thức tỉnh.

Mặc dù Tiểu Kiếm rất muốn sở hữu một bối phận siêu cao, nhưng nó thực sự chỉ là một thanh kiếm đơn thuần.

Mọi hành động của nó, đều đứng trên lập trường của nàng mà suy nghĩ từ tận đáy lòng.

Tô Chước nghiêm túc nói: “Tuy rằng cái tên hay nhất của ngươi là Tô Nhật Thiên, nhưng tên thật của ngươi là Tô Thiên Hạo, nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Kiếm: “Tại sao?”

Tô Chước: “Vì ý nghĩa tên Thiên Hạo có thêm một bầu trời nữa, lợi hại hơn mà.”

Tiểu Kiếm bừng tỉnh đại ngộ: “Biết rồi!”

Mới có linh trí được mấy ngày mà nó đã có cái nhìn mới về xã hội loài người.

...

 

Loading...