Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 566: Tiên Đạo

Cập nhật lúc: 2025-12-29 11:24:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vô Minh Lão tổ hiền lành : "Nếu , ngươi thì , lão phu dẫn ngươi . Nếu thật sự khiến Tiên Đạo vui thì ngươi cứ thuận theo nó một chút, chắc chắn nó sẽ nỡ g.i.ế.c ngươi . Những việc khác, sống sót hẵng tính.”

 

Tô Chước hiểu : "Đa tạ lão tổ chỉ dạy." Ý là khuyên nàng khi gặp nguy hiểm thì cứ vẻ lời để bảo mạng sống.

 

Dù là từ lời của Hồ Linh Vô Minh Lão tổ, Tô Chước đều thể cảm nhận rằng Tiên Đạo là một tồn tại lý lẽ. Vậy nên việc Tô Chước thể trực tiếp chuyện với nó là việc gì nguy hiểm.

 

Bên cạnh, Mục Dự Chu kinh ngạc lẩm bẩm: "Tiểu sư là tìm Tiên Đạo đúng , lão tổ hề ngạc nhiên kìa?"

 

Hắn Cung Hà một cái, kéo hỏi: "Sao cũng ngạc nhiên? Kẻ còn tưởng tiểu sư đang tìm ông lão ở đầu làng."

 

Cung Hà giật giật khóe miệng, xuất thần : "Không ... , tiểu sư là Kiếm Tiên Hóa cảnh ."

 

Kiếm Tiên Hóa cảnh...

 

Mục Dự Chu cũng nhận điều gì đó: "Hóa cảnh?!"

 

Hắn đồng t.ử co rút: "Chúng nàng là Kiếm Tiên Nhược cảnh là chừa chỗ để nàng tiến bộ… Không ngờ mà vẫn đủ!”

 

Cung Hà lắc đầu : "Trí tưởng tượng đủ phong phú, cái trách chúng ? Lúc chúng rời , tiểu sư vẫn còn là Phàm cảnh Kiếm Tiên mà, ai thể nghĩ nàng nhanh ch.óng đột phá Nhược cảnh, đúng, đột phá Hóa cảnh."

 

"Không lẽ tìm Tiên Đạo một chuyến thể sẽ đột phá Vô cảnh giới luôn ?"

 

Phải nhiều Kiếm Tiên ở Tiên Vực đều thể đột phá Vô cảnh giới trong truyền thuyết đó .

 

Vô Minh Lão tổ: "..."

 

Cái thì quá .

 

Dù thế nào nữa, Cung Hà và Mục Dự Chu cũng thành công truyền cho lão tổ một tín niệm chắc nịch: “Tô Chước đáng tin cậy.”

 

Nếu đáng tin, thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tiên Hóa cảnh?

 

Quá đáng tin luôn !

 

Tô Chước tìm Tiên Đạo, nhất định là lý do riêng của nàng!

 

Vô Minh Lão tổ hỏi nhiều, trực tiếp dẫn nàng về phía đỉnh Tiên Vực.

 

Không một ai ngăn cản.

 

Tới đây, hình tượng bá chủ Tiên Vực của Vô Minh Lão tổ thể hiện đầy đủ.

 

Tuy nhiên Tô Chước vẫn vẻ bề ngoài của ông đ.á.n.h lừa, chỉ cảm thấy những tiên nhân đều khá kính trọng vị lão nhân .

 

Ngoại trừ việc g.i.ế.c nàng thì những tiên nhân cũng khá là văn minh đấy chứ.

 

Trước Điện Chúng Thần ai canh gác.

Thu Vũ Miên Miên

 

Đây cũng là đầu tiên Vô Minh Lão tổ đến đây. Ông khẽ ngó trong một cái: "Chân của Tiên Đạo thật sự ở bên trong ?"

 

Tô Chước tvô thức hỏi: "Lão tổ cùng ạ?"

 

Vô Minh Lão tổ đáp: "Đây là cấm địa mà. Lão phu linh cảm, ngươi thì nhưng thì chắc chắn sẽ chuyện."

 

Tô Chước: “...Vậy con xem , lão tổ bảo trọng.”

 

Vô Minh Lão tổ thôi, hỏi nhưng hỏi, chỉ : "Vạn sự cẩn thận."

 

Hậu bối … hẳn là đáng tin cậy ?

 

Mà nghĩ , hậu bối cũng thật lợi hại, ngay cả Điện Chúng Thần cũng dám .

 

Tô Chước bước qua cửa điện, bất chợt một màn nước mờ ảo hiện biến mất, vì khí tức của nó vô hại và xuất hiện nhanh ch.óng nên chẳng ai kịp đề phòng.

 

Những giọt nước mát lạnh cực kỳ nhỏ rơi xuống mặt nàng.

 

Bước chân Tô Chước dừng , trong lòng thoáng qua một ý nghĩ.

 

Ấu trĩ đến mức khó tin!

 

Chiêu trò khác gì phàm nhân treo thùng nước cửa để bẫy mai phục ?

 

Hồ Linh chậm rãi hỏi: "Ngươi chứ?"

 

Nước b.ắ.n tan biến, tựa hồ thể tồn tại nơi thế gian, Tô Chước hồi tưởng một chút đáp: "Nước lạnh."

 

Hồ Linh: "..."

 

"Không thì nhanh ."

 

Trong lòng Hồ Linh bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ nhận nhầm ?

 

Tô Chước qua mấy cánh cửa, tới một khu vườn theo một dự cảm mơ hồ.

 

Một thiếu niên cao gầy hồ nước cạnh hòn non bộ, tóc dài xõa vai, khuôn mặt thanh tú, vẻ lý trí và dễ chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng của Tô Chước.

 

"Ta đợi ngươi lâu ." Hắn cất lời, ngữ khí nhàn nhạt, địch ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-566-tien-dao.html.]

 

Tô Chước nhớ đến vị tiên nhân đ.á.n.h rớt khỏi tiên lộ, khóe môi khẽ giật, như : "Nếu mạng lớn, ngươi chẳng đợi ."

 

Bị truy sát dữ dội mà vẫn c.h.ế.t.

 

Tiên Đạo hề d.a.o động: "Nếu ngươi c.h.ế.t thì ngươi đợi."

 

"Ngươi mang theo nhiều truyền thừa của Thần Đạo, dễ c.h.ế.t như ."

 

Tô Chước đính chính: "Không nhiều lắm, cũng chỉ vài cái thôi."

 

Nàng mới luyện hóa bảy tám cái truyền thừa, Tiên Đạo nhiều thì quá .

 

Tiên Đạo: "..."

 

Im lặng một lát, Tiên Đạo đột nhiên một cách kỳ lạ: "Ngươi ?"

 

Hồ Linh đồng thời kinh hãi: "C.h.ế.t tiệt, tên nhãi ranh !"

 

Từng câu từng lời rơi tai, khiến lòng Tô Chước dâng lên một dự cảm bất tường.

 

Nhìn cái gì?

 

Tô Chước kịp hỏi, Tiên Đạo nhẹ nhàng vung tay, tất cả khí tức Thần Đạo Tô Chước như tước đoạt, từng tia sáng nhạt hiện rõ thể.

 

Chỉ trong chớp mắt, nhíu mày. Chỉ thấy những ánh sáng khi xuất hiện chịu rời .

 

Hắn thể tước đoạt truyền thừa Thần Đạo mà Tô Chước luyện hóa.

 

Hồ Linh lập tức kêu lên: "Chỉ thế thôi ?Suýt nữa hù c.h.ế.t lão phu! Quên mất năm xưa ngu dốt thế nào, khống chế Thần Đạo khác đúng là chuyện viển vông mà…”

 

Tô Chước: "..."

 

Hiển nhiên là Tiên Đạo cũng thấy lời lẩm bẩm của Hồ Linh, lạnh một tiếng.

 

Tô Chước chỉ cảm giác cảnh sắc bốn phía đột nhiên đổi.

 

Họ xuất hiện trong một rực rỡ kim quang, ngân hà mênh mang giao , lặng lẽ trôi chảy.

 

Hồ Linh dừng một thoáng: "Khoan ."

 

Tiên Đạo vung tay, mặt đất chân Tô Chước liền sụp xuống, nàng rơi ngân hà, dòng như nước tràn ngập lấy nàng.

 

Hồ Linh nổi giận gào lên: "Ngươi đang cái quái gì !"

 

Tiên Đạo lặng trong hư , cụp mắt như đang khuyên bảo: “Ngươi hãy cùng đám truyền thừa trở về hư vô .”

 

Hồ Linh vẫn hung hăng:

 

"Dám động đến truyền thừa! Đợi , sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!”

 

"Trận pháp của ngươi tác dụng ! Đừng phí công!"

 

Tiên Đạo biểu cảm:: "Ngươi vô dụng là vô dụng ?"

 

Tiên Đạo rời , ngoảnh đầu , ảnh nhanh ch.óng biến mất.

 

Khí tức Thần Đạo bao bọc Tô Chước khiến nàng cách ly khỏi dòng sông .

 

Hồ Linh tức đến phát điên, la hét inh ỏi, ngôn từ xen lẫn những cổ ngữ xa xưa khiến Tô Chước hiểu nổi.

 

Nàng chút ngơ ngác: "Đây là ?"

 

Cuối cùng Hồ Linh cũng nhớ đổi ngôn ngữ, đau khổ : "Là sông Tuế Nguyệt."

 

“Sông Tuế Nguyệt bây giờ Tiên Đạo biến thành trận pháp, khi dung hợp thêm nhiều khí tức Thần Đạo thì càng thêm đáng sợ, thể luyện hóa cả ngươi lẫn , đến mức tro tàn cũng còn.”

 

Tô Chước: "Ngay cả ngươi cũng luyện hóa ?"

 

Hồ Linh: “Ta mang theo nhiều truyền thừa, thể chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng cũng kéo dài nổi đến khi ngươi hết thọ nguyên.”

 

“Thời gian trong sông Tuế Nguyệt trôi chậm, khó thoát . Cho dù ngươi ở đây cho đến khi tuổi già mệnh tận, thì so với ngoại giới cũng chỉ là trong chớp mắt. Người ngoài cứu cũng kịp, chỉ thể tự cứu lấy . Nếu truyền thừa còn, cũng chẳng sống nữa!”

 

Ý nghĩ đầu tiên của Tô Chước là con sông khá thích hợp để tu luyện, đó nàng phát hiện điểm bất thường:: "Tiền bối, ngươi vẫn luôn mang theo bộ truyền thừa ?"

 

Hồ Linh: "Bản thể của theo ngươi , mang theo tài sản thì ?"

 

Tô Chước còn lời nào để .

 

Chẳng chỉ là một tia ý niệm thôi ? Không ngờ bản thể thật sự đang âm thầm theo gây họa cùng nàng!

 

Hồ Linh: "Ngươi sẽ sống sót."

 

Tô Chước: "Ngươi cũng ."

 

Hồ Linh: "Ta an ủi ngươi, cách."

 

Tô Chước: "Cách gì?"

Loading...