Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 450: Cơ duyên

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:19:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Trung đảo sắp mở !

Nghe thấy câu , Cung Hà giật phắt dậy.

Mục Dự Chu cũng ngừng múa kiếm, về phía Tô Chước.

Cổ cảnh mở cho phép tự do , đúng là tin vui.

Tô Chước chút nghi hoặc : “Huyền Đạo thụ hỏi chúng thể để nó cư ngụ tại long mạch thời thịnh . Nó loại ... ba mươi ba tỷ năm.”

Cung Hà ngẩn : “Nó theo chúng ?”

.” Tô Chước đáp.

Cung Hà gãi đầu, nghi hoặc Huyền Đạo thụ, cảm thấy khó tin.

Hai trò chuyện nhỏ, mấy vị sư rõ ràng thấy nhưng gì. Tô Chước đành truyền âm hỏi Nhị sư : “Kiếp Thiên giới long mạch nào thích hợp ?”

Nếu thì… tiên dụ dỗ , đưa cây đó cướp... mua một cái .

Nghê Truyền Vân gật đầu điềm đạm: “Tất nhiên là . Sư cứ đồng ý với nó .”

Thực tế là đến khi Huyền Đạo thụ hóa thành một tia sáng, biến thành một cây ngọc nhỏ nhỏ lơ lửng giữa trung, mấy vị sư vẫn thấy gì đó .

Trong lúc thu nhỏ, Huyền Đạo thụ còn rụng ít Huyền Đạo Quả trong suốt óng ánh, rơi lộp độp đầy mặt cỏ.

Tỳ Hưu len lén nhặt một quả cho miệng.

Nghê Truyền Vân thèm ngó mấy quả đó, chỉ chút nghi hoặc về cuộc đời, kéo Lý Đoạn Xuyên gần đó mà : “Chúng còn đang nghĩ đ.á.n.h thế nào để thu phục, sư chỉ thả Tỳ Hưu là cái cây tự nguyện theo?”

Lý Đoạn Xuyên trầm ngâm: “Lúc sư mới nhập môn phát hiện .”

“Chuyện mà chúng đ.á.n.h vỡ đầu, sư cần động tay.”

Tô Chước đang cầm cây nhỏ lật tới lật lui ngắm nghía đầy tò mò, Cung Hà thì vươn tay nghịch mấy Huyền Đạo quả hóa linh cành, khiến chúng la oai oái:

“Á á á á!”

“Á!”

Mục Dự Chu cũng hứng thú đưa tay: “Thú vị phết.”

Huyền Đạo thụ: “…”

hối hận vì tin cái lời bánh vẽ của Tỳ Hưu, chất vấn thì phát hiện Tỳ Hưu biến nguyên hình, ngất luôn cỏ khi lén ăn ba quả.

Mông Nghiệp đảo mắt quanh, đành phất tay gom hết đám Huyền Đạo quả đất : “Mấy cần nữa ?”

Tô Chước giơ cây nhỏ trong tay: “Ở đây vẫn còn quả tươi.”

Loại linh vật trời ban tuy ăn lợi ích, nhưng ăn quá nhiều cũng nên. Người giỏi bảo quản linh d.ư.ợ.c thì giữ cũng dễ hỏng, trừ khi ăn luôn tại chỗ.

“Chỉ một hai quả thì giữ , nhiều thế thì đem đổi lấy bảo vật khác.” Ngu Hồng Vũ suy nghĩ dặn dò, Mông Nghiệp gật đầu.

Thu Huyền Đạo thụ xong, Tô Chước ôm Tiểu Tỳ Hưu phát sáng linh khí về. Vì “tẩy não” Huyền Đạo thụ mà dạo Vân Thôn cũng khá vất vả, ngoài ngủ thì thì thầm rù rì với cái cây, giờ cuối cùng cũng ăn quả.

Trên trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, từng luồng khí tức như sa rơi xuống khiến thiên địa trở nên nặng nề.

Tô Chước đặt Tỳ Hưu bất tỉnh xuống an , : “Sau khi khí cơ biến động, bố cục của Vân Trung đảo cũng đổi. Có vẻ đám đại năng ở ngoài cảnh thấy cái cây … nhưng mục tiêu của họ Huyền Đạo thụ mà là một đại cơ duyên trong cảnh.”

“Phải , cơ duyên.” Ngu Hồng Vũ cảm thán.

Lời còn xong, linh quang bốn phía bùng phát, trận văn lấp ló.

Những bóng ẩn nấp trong bóng tối đồng loạt hiện , giữa sát khí rình rập, ánh mắt các tu sĩ tựa bầy sói đói, cực kỳ đáng sợ.

Cùng lúc đó, nơi chân trời hiện lên một cánh cổng thành nguy nga, mây mù lượn lờ, hào quang rực rỡ, cổng là quần thể kiến trúc cao lớn ẩn hiện trong mây, tựa như ảo ảnh nơi chân trời.

Tất cả hẹn mà cùng về phía .

Tấm biển gỗ dày nặng treo cổng hai chữ, nét bút cổ kính mềm mại, văn tự phổ thông của Linh giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-450-co-duyen.html.]

Không ai đó lên tiếng: “Huyền Môn!”

Huyền Môn!

Cơ duyên của Huyền giới!

Các tu sĩ đang mặt Vân Trung đảo đều rung động. Có nhắc nhở, nhận chữ cổ hiếm hoi đó.

Huyền Môn là cơ duyên gì, nhưng họ từng nhận thông tin rằng nguồn gốc của cổ cảnh liên quan đến Huyền giới vỡ nát, chắc chắn là bảo vật từ Thiên giới để , thứ tầm thường.

Vụt…!

Một vài luồng sáng bay về phía cánh cổng thành, khi đến gần cánh cửa mở rộng, đột nhiên một lực cản vô hình chặn . Những tu sĩ xông lên vội vã kịp dừng bước, hóa thành làn khói nhẹ, biến mất dấu vết.

Thu Vũ Miên Miên

Theo thông thường, trong cổ cảnh ai c.h.ế.t , nhưng khi sinh cơ yếu đến mức nhất định, thể sẽ trục xuất, trừ khi c.h.ế.t đến mức kịp truyền tống .

mà tốc độ biến mất của những khí tức là truyền tống mà là t.ử vong!

Mọi , cánh cổng thành uy nghiêm dường như cũng bao trùm một chút khí lạnh.

Các tu sĩ ngừng bước, tạm thời hành động.

“Sư , nếu chúng cứ kéo dài như sẽ x.úc p.hạ.m trí tuệ của họ ?”

“Bọn họ mới đến, tâm trạng kích động, rõ Huyền Môn sâu cạn thế nào, mấy ai dám thử.”

Người lên tiếng cảnh báo chính là Ngu Hồng Vũ.

Nói xong, cũng gọi đồng môn mau chóng rút lui, vì cái cơ duyên trông vẻ như thật chính là thứ giả mà tạo .

Khi ngoài đang cân nhắc rủi ro của Huyền Môn thì mấy trong thần tông âm thầm rút lui.

Ngu Hồng Vũ hiểu phong cách của Tiên tộc. Mỗi bên kiềm chế lẫn , thảo luận chia chác, con đường thử nghiệm khác, kẻ mạnh tay, qua một loạt quy trình, đến lúc đó thứ tàn.

Ai giơ đũa thì c.h.ế.t .

Vẫn vài tu sĩ chú ý đến Huyền Đạo thụ đuổi theo, nhưng khi cổ cảnh, những thế lực đến sự tồn tại của Huyền Đạo thụ nhiều, họ gây chú ý, lặng lẽ bám theo trong bóng tối, cuối cùng mới lộ diện.

Lúc , bọn họ đến một tiên cung xuất hiện giữa trung.

Cơ duyên thực sự ở phía , nhưng cản đường lớn tiếng chặn ở giữa cung điện và nhóm , giọng mang theo ý vang lên: “Lão tổ đúng.”

“Chỉ ngươi mới mưu kế như với Kiếp Thiên giới.”

Trên bầu trời của Vân Trung đảo, một tầng mây ngăn cản, nhưng cực kỳ xa xôi.

Cao đến mức vượt qua cả ranh giới của tòa đảo , là gian hỗn loạn vô tận. Bốn bóng vững hỗn loạn, hình dáng nhỏ bé, từ xa, nhưng giống như những ngôi , sự hiện diện rõ rệt, áp lực vô tận như thể thể lật đổ cả một đại giới chỉ với một tay.

Họ đang quan sát mảnh thiên giới vỡ vụn chân.

Mảnh thiên giới một đường ranh giới vô hình ở giữa, phần phủ đầy mây trắng tinh khiết, phần là linh thủy xanh biếc.

Vân Trung đảo và Hải Trung Tuỷ.

Ba mươi sáu Vân Trung đảo như những viên đất tròn lơ lửng giữa tầng mây, trôi nổi lên xuống.

Cổ cảnh Hải Trung Tuỷ mà Tô Chước từng ở một năm chỉ là một trong những bong bóng bảo vệ yếu ớt trong linh dịch, lý do nó chìm ở đáy là vì bên trong chứa một ít tạp chất, là một thế giới nhỏ hỏng.

“Không ngờ Huyền Đạo thụ ở đây, giấu kỹ thật.”

“Đó là bảo vật , nhưng lấy cũng mạng mới .”

“Long mạch ở đây cạn kiệt, cái gì thể nuôi dưỡng Huyền Đạo thụ suốt mấy nghìn năm? Có là bảo vật trong tiên cung ?”

“Là tiên cung giả, nhất định nhiều bảo vật mà chúng từng đến.”

Những lời nhỏ nhẹ vang vọng trong gian cảnh thể bước .

 

Loading...